Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 271: Lò Bát Quái thành nồi cơm điện.


Chương 271: Lò Bát Quái thành nồi cơm điện.





Lò Bát Quái sững sờ, vốn còn muốn chửi lại, thế nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, con thỏ này có vẻ sẽ động tới nó thật... bây giờ cái miệng lò còn đang có chỗ hở đây... bỗng nhiên run lên lập cập, không dám cãi nhau với con thỏ này nữa.

-Ồ? Nhanh thế à? Để xem ngươi tìm được cái nồi tốt gì tới...

Nữ tử đang nói liền quay đầu trông thấy Lò Bát Quái, sau đó cả người liền sửng sốt một chút, ánh mắt có hơi kỳ lạ nhìn Lò Bát Quái nói:

-Chuyện này... đây chính là nồi mà ngươi tìm được?

Tần Thọ ngoan ngoãn, ngốc nghếch gật đầu nói:

-À, cái nồi tốt vậy mà! Chỉ là bên trong có hơi đen, tí nữa lau đi một chút, chắc chắn có thể dùng. Tỷ nói xem? Tiểu tỷ tỷ?

Nữ tử không còn gì để nói.

Nàng đương nhiên nhận ra thân phận của Lò Bát Quái, thế nhưng càng không ngờ được, nàng chỉ bảo thỏ đi tìm một cái nồi tốt, con thỏ chết tiệt này lại khiêng Lò Bát Quái của Lão Quân về... có điều nàng cũng chỉ chau mày mà thôi, sau đó nói:

-Thôi, cứ dùng nó đi.

-Các người có ý gì? Ta là Lò Bát Quái của Đạo Tổ! - Lò Bát Quái tức giận, kêu gào lên.

Tần Thọ cũng không nói gì, ánh mắt như đao của nữ tử lướt qua Lò Bát Quái, Lò Bát Quái run lên một hồi, câu tiếp theo liền nuốt vào trong, lí nha lí nhí nói:

-Sao mà có thể nói dùng được hay là không dùng được... nói như thể là có nghiên cứu gì vậy, ý của ta là... ta muốn nói là… ta hoàn toàn đảm nhiệm được chức năng của một cái nồi!

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn, một con vật không biết là thứ gì bị ném vào trước mặt hai người!

Tần Thọ và Lò Bát Quái đều hơi ngơ ra, Tần Thọ tới gần, cẩn thận xem xét, đây là một con quái vật đã bị lột da, làm sạch sẽ...

Nữ tử nói:

-Nấu.

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Tiểu tỷ tỷ, đây là gì thế?

-Không biết. - Nữ tử tùy tiện trả lời.

Tần Thọ không biết nói gì...

Nữ tử giống như cũng nhận ra trả lời như vậy thật không có tâm, liền nói thêm vào:

-Tiện tay bắt được, không trông rõ là gì. Mùi vị chắc không tệ...

Tần Thọ càng thêm cạn lời hơn...

Hắn nhìn kĩ hình dáng của vật này, chỉ là một con vật họ mèo có hơi to chút, còn về những mặt khác, hắn nhìn không ra.

Có diều cũng chẳng sao, hắn liền bắt lấy Lò Bát Quái, một tay thì kéo con mèo to đi ra ngoài.

-Con thỏ, nữ nhân kia lai lịch ra sao? Thật là đáng sợ quá!

Trong lòng Lò Bát Quái vẫn hơi sợ mà hỏi.

Tần Thọ nói:

-Ta làm gì có biết lai lịch ra sao, có điều ngươi cũng nhát thế? Nàng chỉ nhìn ngươi một chút, ngươi liền cam tâm làm một cái nồi rồi hả?

Lò Bát Quái nói:

-Nhìn ta một chút? Ta đi theo Đạo Tổ bao năm như vậy, chưa nói những việc khác, linh tính vẫn là có. Nữ nhân kia khiến ta có một cảm giác, quá nguy hiểm... ta cảm thấy trong tất cả mọi người, nàng ta khéo chỉ thấp hơn Đạo Tổ một bậc. Thậm chí, từ một góc độ nào đó mà nói, nàng ta còn đáng sợ hơn Đạo Tổ...

Tần Thọ nghe vậy, cũng thấy líu lưỡi, hắn biết nữ tử này rất lợi hại, Ngọc Đế cũng chẳng làm gì được.

Thế nhưng hắn không ngờ, Lò Bát Quái còn đánh giá nữ tử này cao như vậy...

Nhưng mà Tần Thọ cũng không nghĩ ra, thực lực mạnh vậy thế thì còn ăn uống làm gì? Người lợi hại như vậy, chẳng phải mỗi ngày đều nuốt mây nhả khói hấp thụ sức mạnh thiên địa sao?

Có điều chuyện này hắn không dám hỏi, chỉ sợ nữ nhân đó nấu hắn lên luôn...

Tần Thọ nói:

-Thật hay giả? Còn đáng sợ hơn cả Đạo Tổ?

Lò Bát Quái cười khổ nói:

-Trong mắt Đạo Tổ, là sự từ bi của thánh nhân. Thế nhưng trong mắt của nữ nhân kia, chỉ thấy xác chất thành núi, máu chảy thành sông... Đạo Tổ nhìn ta, chỉ là nhìn một cái Lò Bát Quái, nàng ta nhìn ta lại giống nhìn một bộ xương... ngươi nói cái nào ghê hơn?

Tần Thọ im lặng, vỗ vỗ Lò Bát Quái nói:

-Được rồi, đừng nói gì nữa cả, cứ nấu ăn đi.

-Không làm!

Lò Bát Quái lại kêu lên vẻ như lập tức trở mặt.

Tần Thọ nhíu lông mày lại nói:

-Sao? Ngươi cho là thỏ gia ta không trị được ngươi phải không?

-Ta là Lò Bát Quái, không phải nồi, ngươi đừng hòng bảo ta nấu ăn giúp ngươi! - Lò Bát Quái ngẩng đầu ưỡn ngực kêu lên.

Tần Thọ nhếch môi, nói với cái miệng liếng thoắng của Lò Bát Quái:

-Ngươi chắc chứ?

-Chắc chắn! Ta thà chết không khuất phục! - Lò Bát Quái đầy kiêu ngạo nói.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Được, thà chết không khuất phục đúng không? Xem như ngươi có cốt khí, thỏ gia ta chưa bao giờ làm chuyện gây khó cho người ta.

Nói xong, Tần Thọ vung tay lên, cát đất trên đất đều bay lên, hóa thành một cái nồi đen siêu to!

Tần Thọ đốt lửa, thêm nước... đốt lên.

Lò Bát Quái thấy con thỏ hiểu chuyện như vậy, nở nụ cười đắc ý:

-Con thỏ, ngươi đúng là thức thời, ngươi yên tâm, chờ Đạo Tổ quay về, ta giúp ngươi nói đỡ vài câu... ai ai ai... ngươi bắt ta làm gì vậy?

Phù phù!

Tần Thọ không nói một lời ném Lò Bát Quái vào trong cái nồi đen.

Lò Bát Quái kêu lên:

-Con thỏ ngươi làm gì đấy? Tắm cho ta à?

Ối giời ối giời...

Bên ngoài truyền tới tiếng lưỡi dao cắt trên thớt...

Lò Bát Quái kiễng chân, nhìn ra bên ngoài, kết quả là trông thấy con thỏ này đi tới, đổ cái bát vào trong nồi, ào ào...

Đột nhiên, trong nồi lơ lửng hành tỏi gừng...

Một cái thang gác ở bên cạnh nồi, thỏ đứng trên cái thang, cầm một cái muôi, sau đó không ngừng thêm muối, bột ngọt vào trong nồi...

-Con thỏ, ngươi làm gì vậy? Tắm rửa không cần thêm những thứ này mới phải chứ?

Lò Bát Quái tuy là đi theo Đạo Tổ rất lâu rồi, thế nhưng Đạo Tổ chỉ dùng nó để luyện đan, cũng không mang theo bên người. Nếu không thì sao Đạo Tổ vừa không ở Đâu Suất Cung, nó liền bị ăn bụi ở chỗ này...

Vì vậy, tính tình của Lò Bát Quái không trưởng thành, cũng không hiểu biết nhiều.

Thế nhưng dù không hiểu biết, thì vào lúc này, cũng nhận thấy được điều không bình thường... .

Tần Thọ liếc nhìn Lò Bát Quái nói:

-Nấu ăn đấy.

-Nấu ăn? Nấu món gì? - Lò Bát Quái run cầm cập hỏi.

Tần Thọ nói từng chữ từng chữ:

-Lò Bát Quái hấp.

-Ngươi muốn ăn ta?

Lò Bát Quái nghe vậy, lập tức muốn chạy ra khỏi nồi, kết quả bỗng nhiên con thỏ này vụt tới trước mặt nó, nói:

-Ngươi thử đi ra xem, nếu như ngươi ra ngoài, thỏ gia ta sẽ nuốt sống ngươi!

Nói xong, Tần Thọ nghiến răng.

Lò Bát Quái liền nghĩ ngay tới cảnh bị thỏ cắn, hắn thật sự có thể cắn xé thân thể của nó...

Lửa nóng thiêu đốt, nhiệt độ ngày càng cao, tuy rằng nhiệt độ này cũng không là gì với Lò Bát Quái, thế nhưng bên ngoài mài đao, con thỏ lại không ngừng gây áp lực khiến nó lòng như lửa đốt… càng lúc càng không chịu nổi rồi.

-Con thỏ, chúng ta nói chuyện được không? - Lò Bát Quái hỏi.

Tần Thọ ngẩng đầu lên nói:

-Ngươi giờ là Lò Bát Quái, hay là nồi nấu ăn?

Lò Bát Quái nói:

-Lò Bát Quái.

Phù...

Lửa nóng lại lên không ít...

Sau đó mặc kệ Lò Bát Quái nói cái gì, con thỏ cũng kệ nó, liền cúi đầu làm gia vị, nhanh chóng lấy ra một bát nước tương.

Sau đó chỉ thấy con thỏ nghiến răng, thầm nói:

-Nấu tan ra, rồi chấm ăn, mùi vị chắc rất ngon.

Lò Bát Quái trong lòng run lên, kêu lên:

-Thỏ, ta cảm thấy ta nấu ăn vẫn ổn...

-Thật không? Nhưng ta chỉ dùng đồ chuyên thôi, ngươi là Lò Bát Quái, vậy không thể nấu ăn. Như vậy, bây giờ ngươi là Lò Bát Quái, hay là nồi nấu ăn? - Tần Thọ hỏi.

Lò Bát Quái không cam lòng nói:

-Ừm, ừ... chuyện đó, ngươi hiểu mà.

-Nói tiếng người! - Tần Thọ quát.

Lò Bát Quái nói:

-Á hức...

-Nhìn răng cửa của thỏ gia ta, nói rõ ra cho ta. Cho ngươi một cơ hội, không thì ta bắt đầu ăn đây. - Tần Thọ đe dọa.

Lò Bát Quái vô cùng bất lực kêu lên:

-Nồi!

-Giờ mới ngoan à!

Tần Thọ kéo con quái vật to như mèo núi lại, lúc này mới phát hiện ra, thứ này đã được tinh luyện qua.



Bạn cần đăng nhập để bình luận