Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 300: Con trai, tránh ra


Chương 300: Con trai, tránh ra





Nghe thế, Trường Mi, Trường Thủ, Thương Tang, Ba Thông đồng thời nhíu mày, sao họ có thể không nhìn ra suy tính của Ngao Tuế?

Nhưng mà, lời Ngao Tuế nói cũng không phải không có lý.

Nếu là hắn tự mình ra tay, sức mạnh của nhân tiên, Thạch Hầu ngăn cản như thế nào? Chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhưng mà ba thủ hạ của gã, còn chưa phải Yêu Tiên, chỉ là ba con yêu tu thực lực cường đại mà thôi, nếu mà bên phía Hoa Quả Sơn có người có đủ khả năng kháng trụ ba kẻ kia, Thạch Hầu sẽ còn có hy vọng sống sót.

Huống chi nếu Ngao Tuế ra tay, hiển nhiên bốn người bọn họ phải ra tay, Ngao Tuế đánh không lại bọn hắn, rất có thể thẹn quá hoá giận, tình cảnh sẽ không khống chế được thêm lần nữa.

Thế nhưng, bọn hắn còn có thể tìm ai trên đây? Hoa Quả Sơn thật sự là không có ai có thể dùng được!

Ngao Tuế thấy vậy, nở nụ cười âm hiểm, nháy mắt ra hiệu với một thủ hạ!

Ngay lập tức, thủ hạ kia đã hiểu cái gì đó, nhảy vèo tới trên bờ, hai tay vỗ trước ngực, nói:

-Con khỉ, ta cũng không bắt nạt ngươi, ta không dùng thần thông, chỉ dùng một đôi thiết quyền này! Nếu như ngươi vượt qua được, sẽ tính ta thua!

Nói xong, Nhị Tướng quân ngoắc tay với Thạch Hầu nói:

-Con khỉ! Phóng ngựa tới đi!

Thạch Hầu thấy vậy, cắn răng một cái, đang muốn ra tay, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng hô:

-Con trai, tránh ra! Cha sẽ như hắn mong muốn!

Thạch Hầu nghe xong, theo bản năng lập tức nhường ra, tránh ra sau rồi mới nhớ tới, sao hắn ta có thể nghe lời của con thỏ chết tiệt kia chứ?

Đúng lúc này, chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên một lúc, tiếp đó là một đạo bạch quang xông qua, sượt sát bên người!

Kèm theo một trận bụi mù dày đặc!

Sau đó tráng hán kia nổi giận gầm lên một tiếng, rồi sau đó chẳng có động tĩnh gì nữa...

Đợi đến khi bụi mù tản đi, chỉ thấy tráng hán kia nằm trên mặt đất, toàn thân đều là dấu vó ngựa, miệng méo mặt nghiêng, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cũng không biết là chết rồi hay là hôn mê...

-Là ai? Ai đánh lén nhị ca của ta? Ngươi có bản lĩnh thì đi ra!

Tam tướng quân giận dữ, nhảy xuống, rống giận hét.

Thế nhưng quanh bốn phía một chút động tĩnh cũng không có.

Ngao Tuế cũng lại càng hoảng sợ, nhưng mà hắn vô cùng xác định, bốn hầu tử lớn trước mắt cũng không ra tay, người xuất thủ hoàn toàn là một người khác! Chỉ có điều, hắn cũng không thấy được người nọ là ai mà thôi... chỉ là cái âm thanh ầm ầm đê tiện này, sao quen tai như vậy nhỉ? Nhưng tạm thời lại nhớ không nổi là ai.

Ngao Tuế rất muốn nói chút gì đó, nhưng mà quy củ là hắn định ra đấy, bây giờ thu hồi, không tránh khỏi thật quá xấu hổ chết người rồi, cái mặt này gánh không nổi.

Vì vậy, đối với việc Thạch Hầu có người khác tương trợ, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn chấp nhận.

Được người không biết tương trợ là chuyện quan trọng thế nào, chỉ là đám khỉ của Hoa Quả Sơn thì biết rõ nhưng không nói ra.

Gọi Thạch Hầu là con trai, phát âm còn không rõ ràng như vậy, giọng nói lại ti tiện như vậy, nhất định là cái con thỏ kia rồi!

Chỉ là, con thỏ kia đâu? Nó đã chạy đi đâu rồi?

Tam tướng quân quan sát bốn phía rồi kêu lên:

-Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đi ra cho ta!

Thạch Hầu không cam lòng nói:

-Gọi cái gì mà gọi? Đối thủ của các ngươi là ta!

-Ngươi? Hừ! Có bản lĩnh gì, cứ việc phóng ngựa tới đây!

Tiếng Tam tướng quân nói mới xong, chợt nghe sau lưng Thạch Hầu vang lên một tiếng hét:

-Con trai, tránh ra! Cha sẽ như hắn ta mong muốn!

Lúc này Thạch Hầu mới kịp phản ứng, cười khẩy trong lòng:

-Ta mới không phải là con của ngươi, không tránh!

Cùng lúc đó, Tam tướng quân cũng phản ứng kịp, vội vàng nhảy dựng qua bên cạnh, cười to nói:

-Phối hợp vụng về như thế mà cũng muốn làm bị thương ta? Đều là trò hề, các ngươi đùa nghịch một lần rồi, còn làm lần thứ hai? Thật là...

Sau một khắc, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, một đạo bạch quang đến trước mặt! Tam tướng quân thậm chí còn thấy được biểu cảm của chiến mã ở phía trước, giống như là đang nhìn đồ ngu ngốc!

A!

Lời Tam tướng quân nói còn chưa nói xong, đã bị một tiếng hét thảm thay thế.

Sau đó, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kêu xong, không ngờ bạch quang vậy mà thay đổi phương hướng quay trở về!

A a!

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết.

Chờ đến khi bụi mù tản ra, chỉ thấy toàn thân Tam tướng quân cũng là dấu vó ngựa, bị giẫm vào trong đất, cứ thế ấn ra hình dạng riêng của hắn ta, hai mắt hắn ta cũng trắng dã, không biết sống hay chết!

Thạch Hầu thấy vậy, ngạc nhiên một lúc, trong lòng tự nhủ: “Như vậy cũng được?”

Những người khác cũng là vẻ mặt bàng hoàng, hắn có thể thấy rõ, lúc bạch quang kia đi ra, là chạy lệch ra, nhưng mà tên tam tướng quân kia tự cho là thông minh nên nhảy qua bên cạnh, và lại vừa khéo nhảy tới chính diện bạch quang, trong nháy mắt đã bị bạch quang nghiền ép rồi... Đây quả thật là bất hạnh.

Đồng thời, bên tai Thạch Hầu vang lên âm thanh ti tiện của con thỏ kia:

-Con trai, còn không thừa nhận là con trai của ta? Lừa người cũng tâm ý tương thông như vậy, ngươi tuyệt đối là thân sinh của ta đấy!

Thạch Hầu:

-...

-Nhị ca, Tam ca!

Tứ tướng quân thấy vậy giận dữ gầm lên, tiếp đó lập tức nhảy xuống.

Ngao Tuế thấy thế, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thời gian trong một cái nháy mắt, bên phía hắn chỉ còn lại một tên duy nhất này thôi! Chết thật, vậy là thua thật rồi!

Vì vậy Ngao Tuế vội vàng hô:

-Đừng xúc động, đừng tự cao, dùng thần thông!

Tứ tướng quân nghe xong, khẽ gật đầu, sau đó một chân đạp xuống, nước biển bốn phía bay lên, hóa thành một vòng kết giới thủ hộ, bảo đảm bạch quang kia sẽ không đụng vào được người của bọn hắn.

Đại tướng cua kêu lên:

-Thạch Hầu, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa thì hãy đem hết ra đây!

Lần này hắn ta đã biết khôn, không dám nói phóng ngựa tới nữa... dù sao, hai vị ca ca nói lời này, đều là nói xong lời này đã bị ngựa đạp cho sống chết không rõ.

Vẻ mặt Thạch Hầu sững sờ.

Thủ đoạn? Hắn ta có thủ đoạn gì?

Hắn ta vừa mới sinh ra, ngoại trừ chạy nhảy ra, thì cái gì cũng không biết cơ mà!

Chuyện mới vừa nãy không liên quan tới hắn ta mà!

Thạch Hầu thầm nói:

-Con thỏ... Con thỏ...

-Gọi cha, gọi cha ta đây sẽ giúp ngươi chỉnh đốn bọn hắn! - Con thỏ truyền âm tới.

Thạch Hầu im lặng một hồi, hừ lạnh nói:

-Cho dù ta chết, cũng sẽ không gọi ngươi là cha!

-Gọi cái gì? - Con thỏ hỏi.

Thạch Hầu nói:

-Ta sẽ không gọi ngươi là cha!

Con thỏ tiếp tục hỏi:

-Gọi cái gì? Không nghe rõ.

-Gọi ngươi là cha! - Thạch Hầu nói.

Con thỏ nói:

-Gọi cái gì?

Thạch Hầu nổi giận nói:

-Cha!

-Được lắm con trai!

Con thỏ nghe xong, lập tức vui vẻ, đáp.

Thạch Hầu lập tức tức giận tới mức gân xanh cũng nổ ra, đang lúc Thạch Hầu chuẩn bị bộc phát, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, bạch quang lại ra!

Tứ tướng quân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng nói:

-Lại là trò này? Không có tác dụng đâu!

Vừa nói, Tứ tướng quân đã bay lên trời, cười to nói:

-Ngươi trên mặt đất, làm sao đạp ta đang trên trời đây!

Kết quả tiếng cười mới vang lên, chỉ thấy bạch quang kia đột nhiên bay lên không trung, trong nháy mắt đã bay lên vô cùng cao! Bức tường nước bốn phía định ngăn cản, kết quả là bạch quang này vô cùng hung hãn, ầm một tiếng đụng nát bức tường nước!

Sau đó Tứ tướng quân đã nhìn thấy một cái móng ngựa đang phóng đại trước mắt với tốc độ cực nhanh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận