Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 705: Quỳ đi (2)


Chương 705: Quỳ đi (2)





Tần Thọ vội ho một tiếng nói:

-Lão nhân gia, ở phía dưới đó.

Lão nhân lúc này mới xoay người, cúi đầu, rủ đèn xuống một chút, sau đó thản nhiên nói:

-Ngươi đã chết rồi, hà tất phải tạo nghiệp? Nếu như đã tới rồi thì đi ra cổng quỳ đi.

Nói xong, lão nhân mặc kệ vẻ mặt kinh hãi của Lôi Khâu, rồi lại nhìn Hắc Kỳ Lân một chút nói:

-Có thể còn sống sót cũng không tệ rồi, ngươi cũng đi quỳ đi thôi.

Hắc Kỳ Lân phản ứng nhanh hơn nhiều, tực tiếp đi ra cổng quỳ, sau đó cung kính quỳ tại đó, không nhúc nhích!

Lôi Khâu còn muốn nói điều gì đó, đúng lúc này, hắn nhìn chằm chằm một cây đoản côn lão nhân vác bên hông, cây gậy kia có chuôi nắm dài hơn một chút so với hai tay, phía trên quấn lấy một vòng vải, màu của vải là màu gì thì đã không nhìn thấy rõ lắm, bây giờ ở bên trên là màu nâu đen, giống như là vết máu đã khô.

Sau khi nhìn thấy, Lôi Khâu cung kính dập đầu với lão nhân, sau đó liền đi tới cổng quỳ cùng một chỗ với Hắc Kỳ Lân, không động đậy.

Đám người Tần Thọ thấy cảnh này, lập tức trợn tròn mắt.

Hắc Kỳ Lân tối thiểu nhất cũng là Kim Tiên!

Cái người lùn kia cho dù là có yếu hơn nữa, hắn cũng là chủ nhân của Kim Tiên, nói cách khác, kém cỏi nhất cũng là tầng Kim Tiên!

Có thể khiến cho hai tôn Kim Tiên tự giác đi ra cổng quỳ như vậy, thậm chí ngay cả câu hung ác cũng không dám nói, vậy thì cũng có chút dọa người…

Có điều Tần Thọ càng là để ý đến câu nói của lão nhân vừa rồi, lão nói Lôi Khâu là người đã chết? Cái này sao có thể?

Tần Thọ thấy qua vô số người chết, Địa Phủ có rất nhiều, nhưng mà hắn tuyệt đối chưa gặp qua người chết tràn đầy dương khí như thế! Hơn nữa Lôi Khâu nhìn thế nào cũng không giống như một người chết!

Tần Thọ nhìn về phía lão nhân, hỏi:

-Lão nhân gia…

Lão nhân lại phất phất tay nói:

-Uống cái chén trà này, đi thôi.

Trong lúc nói chuyện, lão nhân đã chậm rãi rót cho mấy người rót một chén trà đục ngầu.

Nếu là bình thường, mấy người này đều là những người sang trọng, loại nước trà thấp kém này chắc chắn là sẽ không uống.

Kể cả bây giờ, đám người Lý Trinh Anh cũng có chút do dự.

Chỉ có Tần Thọ lườm bọn họ một chút, trong lòng tự nhủ:

-Đồ đần, người trâu như thế lấy trà ra, còn có thể kém sao? Nhất định là bảo bối!

Sau đó liền nghe lão nhân lẩm bẩm một câu:

-Hình như là cầm nhầm…

Phốc!

Một miệng nước trà của Tần Thọ phun ra thật xa…

Trung Sơn đạo nhân lập tức đem nước trà đẩy về phía trước nói:

-Con thỏ, ngươi uống đi, đừng khách khí.

Thanh Đồng Long cũng đưa tới, đến ngay cả Lý Trinh Anh cũng đều nhếch miệng nhỏ đem cái chén đẩy tới.

Chỉ có Khôi Tam cầm chén trà lên, cẩn thận nhìn chằm chằm bên trong…

Tần Thọ nói:

-Thấy không? Hoạn nạn gặp chân tình, vẫn là Khôi Tam có nghĩa khí!

Sau đó liền nghe Khôi Tam nói:

-Cái chén nhỏ như vậy, không đủ uống. Có thể cho ta cái ấm kia không?

Lão nhân tiện tay liền đưa cho Khôi Tam.

Sau khi Khôi Tam nhận lấy, liền đưa cái ấm còn to hơn con thỏ một vòng đặt ở trước mặt Tần Thọ nói:

-Uống đi! Không đủ thì ta cho ngươi!

Tần Thọ chỉ cảm thấy trên trán tất cả đều là vạch đen, lần đầu tiên hắn có loại cảm giác muốn giết chết cái đồ đần này!

Những người khác cũng không nhịn được nữa, cười lên ha hả.

Lão nhân cùng ha ha hai tiếng cười theo, sau đó chỉ ra phía ngoài nói:

-Cầm nhầm thì cầm nhầm đi, không cho các ngươi đổ. Hẳn là các ngươi có việc muốn làm? Sớm làm đi thôi.

Tần Thọ nghe xong, đột nhiên nhớ tới Thái Sơn còn đang bị thiêu đốt, liền hỏi:

-Lão nhân gia, ta muốn hỏi một chút, thực lực của ngài là loại nào?

Lão nhân gia sững sờ, sau đó vén tay áo lên, lộ ra cánh tay khô héo kia nói:

-Ngươi cảm thấy thế nào?

Tần Thọ nói:

-Lúc này rồi lão đừng nói giỡn nữa, được chứ? Chuyện này quan hệ đến sinh tử tồn vong của thiên hạ.

Lão nhân lắc đầu nói:

-Chuyện sinh tử tồn vong đã thấy nhiều, cũng không thiếu lần này. Đi nhanh lên đi…

Nói xong, lão nhân không để ý tới Tần Thọ, đi thẳng vào trong phòng.

Đám người Lý Trinh Anh nhìn Tần Thọ, Tần Thọ bất đắc dĩ nói:

-Được rồi, hắn không nguyện ý xen vào chuyện bao đồng, vậy thì vẫn là đi tìm tổ tiên của Địa Tiên đi.

Nói xong, Tần Thọ hỏi lão nhân:

-Lão gia tử, rốt cuộc trà này là cái gì?

Trong phòng truyền đến giọng nói của lão nhân:

-Chắc là nước cọ nồi…

Mặt Tần Thọ càng đen hơn.

Thời gian của mấy người đang gấp, lão nhân đã không giúp đỡ, bọn họ cũng không thể lãng phí thời gian hơn nữa.

Có điều, trước khi đi, Tần Thọ vẫn xách cái ấm trà lớn kia đi, cộng thêm mấy cái chén.

Lý Trinh Anh không hiểu hỏi:

-Thỏ Thỏ, ngươi uống thật à?

Tần Thọ nhe răng nói:

-Ngươi nhìn hắn nghèo như thế, chắc là cũng chỉ có một cái ấm này.

Lý Trinh Anh không có hiểu ý của Tần Thọ, Trung Sơn đạo nhân lại một mặt cổ quái nhìn Tần Thọ, qua nửa ngày mới nói:

-Ngươi cũng quá độc ác rồi!

Tần Thọ lại là vẻ mặt xem thường… chỉ là nhìn thật sâu cái phòng cỏ tranh kia. Lão nhân gia không có ngăn hắn lấy ấm đi, vậy là đã nói rõ, thứ này đích thật là cho hắn. Chỉ là cái đồ chơi này đến cũng là có tác dụng gì, Tần Thọ vẫn không nghĩ ra. Hắn dùng thần thông Bảo Đồng nhìn thoáng qua cái ấm trà kia, chỉ thấy đơn giản là một cái ấm trà bình thường mà thôi. Lá sắt bởi vì quanh năm suốt thàng bị nóng nên biến thành một tầng thật mỏng, giống như là lúc nào cũng có thể hỏng vậy.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Thọ nhét ấm trà vào trong Hắc Ma Thần Hạp, sau đó chỉ hướng tây nói:

-Xuất phát, Ngũ Trang Quan!

Chờ Tần Thọ đi xa, cửa nhà lá mở ra, lão nhân lại đi ra, cầm đèn lồng đi khắp sân, cuối cùng lẩm bẩm một câu:

-Ai nha? Ấm của ta đâu? Cái ấm hỏng kia cũng có người muốn à? Thật sự là kỳ quái…

Lôi Khâu và Hắc Kỳ Lân đang quỳ ngoài cổng nghe vậy, lập tức không nhịn được, thổi phù một tiếng bật cười.

Lão nhân nhìn hai người một chút nói:

-Các ngươi đã tới rồi, về sau đừng nhàn rỗi nữa, liền theo ta cùng thủ mộ đi.

Lôi Khâu nghe xong, lập tức liền khóc.

Hắn bình thường qua ngày như thế nào? Ăn sung mặc sường, mỹ nữ như mây!

Ở lại thủ mộ! Ngày này sẽ là ngày gì, ngẫm lại hắn lại muốn chết một lần.

Cuối cùng Lôi Khâu hỏi:

-Lão gia tử, ở nơi này có mỹ nữ không?

Lão nhân nói:

-Ngươi nhìn ta được không?

Lôi Khâu:

-… -

Lôi Khâu:

-Lão gia tử, vậy chỗ này của chúng ta có đồ ăn ngon không? Tửu lâu gần nhất ở đâu?

Lão nhân chỉ vào một dãy núi ở trong nói:

-Trong mộ hẳn là có thể đào ra được một chút quân lương, ngươi không có việc gì có thể đi tìm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận