Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 962: Hút thuốc và nói về thế giới



Chương 962: Hút thuốc và nói về thế giới





Chẵng lẽ người ở nơi này của bọn họ, liền không có ý nghĩ phục chế trải nghiệm thành thánh của một Nữ Oa sao?

Người kia cười nói:

-Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ở nơi này của chúng ta có rất nhiều thứ giống ở bên ngoài. Ví dụ như các vị thánh nhân bây giờ đã đủ. Cho dù có người có được công đức vá trời, cũng không thể nào thành thánh. Muốn trở thành thánh, chỉ có một con đường…

Tần Thọ hỏi:

-Con đường gì?

Nói đến đây, người kia nghiêm mặt nói:

-Có thánh nhân rơi xuống dưới cảnh giới thánh nhân!

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Sao có thể được?

Người kia gật đầu nói:

-Đúng vậy, thánh nhân thọ cùng trời đất, bất tử bất diệt, sao có thể rơi xuống dưới cảnh giới thánh nhân…

-Ai nói không thể nào?

Đúc lúc này, một âm thanh khinh miệt từ trên núi truyền tới.

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn lại, lại không nhìn thấy người.

Người dẫn đường thì bị dọa run một cái, liền vội vàng khom người hành lễ nói:

-Tổ sư, ta đã đưa con thỏ đến.

-Lui ra đi, con thỏ, ngươi đi lên, chúng ta đơn độc tâm sự. Bằng hữu của ngươi cũng ở đây!

Dường như đối phương sợ Tần Thọ chạy, cố ý nhắc nhở Tần Thọ.

Hai mắt Tần Thọ trợn lên một cái, đã đến nơi này rồi hắn còn có thể chạy đi đâu?

Cho tới bây giờ Tần Thọ đã thấy rõ, người hắn phải gặp không phải thánh nhân thì cũng không khác gì nhiều! Loại cấp bậc gia hỏa trước mặt này, Tần Thọ thật sự cho là mình không có khả năng chạy được.

Thế là Tần Thọ thuận miệng đáp:

-Được, ta đi lên.

Bất Châu Sơn, cao bao nhiêu mét, Tần Thọ không biết, nhưng mà hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, núi này vậy mà lại là một bước một càn khôn!

Nói cách khác, bậc thang leo núi, mỗi một bước đều đối ứng với một thế giới khác nhau!

Có lúc Tần Thọ là đi ở trong biển, nhưng mà một khắc sau thì lại ở trên bầu trời, lại đi một bước nữa thì là ở dưới đất… Loại thế giới này hiện ra ở trước mắt làm lóe lên cảm giác vô cùng cổ quái.

Âm thanh trên núi của người kia vang lên:

-Không cần suy nghĩ nhiều, thứ Bất Châu Sơn chống không chỉ là một thế giới đơn như ngươi nhìn thấy, nó là chống vô số thế giới. Nếu như nói Bất Châu Sơn là một trụ cột như cây đại thụ, vậy thì những thế giới kia chính là lá cây ở bên trên trụ cột, cho nên, ngươi đi tới, sẽ thấy cảnh tượng của những thế giới này.

Tần Thọ còn là lần đầu tiên thấy loại ví von này… nhịn không được hỏi:

-Ngươi đùa ta đấy à? Theo ngươi nói vậy thì Bất Châu Sơn sập, chẳng phải là tất cả lá cây đều rơi xuống đất?

-Đúng!

Đối phương trả lời chắc như đinh đóng cột.

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Đệch… đây lẽ nào là tất cả thế giới đều sẽ ngã chết?

Đối phương cười ha ha nói:

-Cho nên, ở nơi này của chúng ta sẽ không có ai dám động đến Bất Châu Sơn. Thế giới kia của các ngươi, Bất Châu Sơn đổ, Nữ Oa phải dùng mạng đi đổi… Thứ nàng cứu không phải là mấy người, mà là sinh linh của vô số thế giới. Đây mới là nguyên nhân căn bản nàng thành thánh, nếu không chỉ là vá trời, sao có thể thành thánh?

Thực ra đối phương không nói, trước đó Tần Thọ cũng đang tự hỏi vấn đề này, Địa Tiên Giới mênh mông như vậy, mặc dù bầu trời cũng rất lớn, nhưng mà cho dù thật sự đổ, cũng sẽ không trở thành hủy một thế giới đi?

Thuyết pháp bên này lại có độ tin cậy cao hơn một chút, chèo chống bị phá hủy, thế giới sẽ sụp đổ, nói còn nghe được.

Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Tần Thọ cũng tới đỉnh núi Bất Châu Sơn, thực ra Tần Thọ cũng không biết là có phải là đỉnh núi không. Bởi vì nơi này chỉ có một cái cây!

Thân cành đại thụ uốn lượn xoay quanh, thân cây cứng cáp cổ phác như là một bức tranh thủy mặc, trên một nhánh cây vươn ra có một người đang ngồi, người này mặc một bộ áo choàng màu đen, mái đầu bạc trắng, bên cạnh là Trùng Bát đang an vị.

Trùng Bát nhìn thấy Tần Thọ, cười khổ phất phất tay.

Tần Thọ đi qua, cũng không có phản ứng lão nhân kia, mà là hỏi Trùng Bát:

-Sao ngươi lại lật thuyền trong mương?

Trùng Bát cười khổ nói:

-Gia hỏa vừa đưa ngươi tới là Thận Long! Là thủy tổ huyễn thuật giữa thiên địa, chúng ta chính là bị hắn hố.

Tần Thọ yên lặng…

Tần Thọ nhìn về phía lão nhân ở bên trên nói:

-Vậy… có thể thả bằng hữu của ta đi rồi chứ?

-Đi đi. - Lão nhân gật đầu.

Trùng Bát lại không động đậy.

Tần Thọ đá hắn một cước nói:

-Còn chờ cái gì nữa?

Trùng Bát thở dài, đứng lên nói:

-Vậy… ta chờ ngươi trở về.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đi đi, đi đi.

Lão đầu nói:

-Thận Long sẽ tiễn hắn trở về, yên tâm đi, sẽ không có ai thương tổn hắn.

Tần Thọ gật đầu, sau đó nhìn lão đầu một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, sau đó linh cơ khẽ động, móc một nắm đất từ trong ngực ra, nắm đất trong tay hắn lập tức vỡ vụn, biến thành một hộp thuốc, Tần Thọ móc ra một điếu đưa tới, hỏi:

-Hút thuốc không?

Đối phương trực tiếp bị hành động của Tần Thọ làm cho mơ hồ!

Hiển nhiên là trong sinh mệnh vô tận của hắn, cũng không có ai đưa thuốc cho hắn?

Có điều khiến Tần Thọ kinh ngạc chính là, đối phương gật đầu, vô cùng thuần thục kẹp một điếu thuốc, điếu thuốc kia lại không lửa tự đốt, sau đó hắn hít hai cái, phun ra mấy vòng khói.

Nhìn trình độ thuần thục kia…

Tần Thọ nói:

-Đệch, ngươi còn là kẻ nghiện thuốc à? Thất kính thất kính!

Đối phương cười ha ha nói:

-Đại đạo thiên địa bao hàm tất cả, lĩnh ngộ nhiều, có rất nhiều chuyện sẽ tự hiểu. Đúng rồi, sao ngươi không hút?

Tần Thọ cười ha ha, lắc đầu nói:

-Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa, bỏ đi.

Đối phương:

-@#%...

Đối phương nhìn chằm chằm Tần Thọ một hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên cười điên cuồng:

-Ha ha ha… ha ha ha… thú vị! Thật sự thú vị! Cái con thỏ nhà ngươi, đúng thật vẫn là tiện như trước đây!

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Như trước đây? Chúng ta từng gặp nhau?

Đối phương cười nói:

-Kể cho ngươi chuyện xưa vậy.

Tần Thọ sững sờ, có điều dù sao cũng đã tới rồi, chỉ cần hắn không nướng mình ăn, nghe chút chuyện xưa thì hắn vẫn có thể thỏa mãn lão nhân này.

Lão đầu nói:

-Xưa nay trong thiên địa không phải tiên thiên nào cũng có, sau khi có Bàn Cổ khai thiên tích địa, thì mới có hình thức ban đầu của thế giới. Có thế giới, thì sẽ có rất nhiều thần, ma. Vô số sinh linh trên thế gian phát triển sinh sống, có tất cả mọi thứ như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận