Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 276: Con thỏ làm quan


Chương 276: Con thỏ làm quan





Nhật Du Thần vỗ đùi, kéo Dạ Nhất lại hôn một cái, sau đó cười ha ha:

-Ý tưởng tuyệt vời, vậy cứ thế mà làm.

Nói xong, Nhật Du Thần đứng lên, chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tần Thọ ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang ngồi ăn một con chim to.

Tần Thọ khẽ mấp môi nói:

-Tiểu tỷ tỷ, ta cũng đói bụng.

-Pặc!

Một miếng thịt lớn bay tới, Tần Thọ thuận tay bắt lấy, vừa nhìn thấy sắc mặt liền đen lại, thì ra là miếng phao câu.

Nữ tử nói:

-Đây là thưởng cho ngươi.

Nói xong, nữ tử quay người đi mất…

Tần Thọ ngồi ở đó, nhìn cái phao câu to bằng cái bát trong tay, lại nhìn theo bóng hình nữ tử, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mông nàng, sau đó há to miệng cắn một cái đứt phao câu chim.

Kết quả…

-Ôi trời… ngon quá. Thảo nào có nhiều người thích ăn phao câu như thế, thật là thơm… - Tần Thọ kinh ngạc thốt lên.

-Thật hay giả thế? Phao câu ngon à? - Lò Bát Quái đi tới hỏi.

Tần Thọ nói:

-Thật giả liên quan gì đến ngươi? Ngươi có ăn được không?

Nói xong, Tần Thọ nắm lấy Lò Bát Quái, mặc kệ hắn kịch liệt phản kháng, rồi nhét vào Hắc Ma Thần Hạp.

Sau đó, Tần Thọ thong thả xuống núi.

Dưới núi, có một cái cây nhỏ đang ngồi ở đó, cơ thể lay động phát ra tiếng sột soạt, trên mặt đất có một đóa hoa nhỏ, không biết là bị gió thổi bay hay gì, lại cứ lay động theo hắn.

-Tiểu Thụ, ngươi làm gì vậy? - Tần Thọ hỏi.

Tiểu Thụ làm động tác ra hiệu nói nhỏ tiếng lại, sau đó làm tư thế ngủ, chỉ vào hoa lá xung quanh.

Tần Thọ ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn biết hoa cỏ còn có thể ngủ…

Trước khi ngủ còn muốn nghe hát ru…

Lắc đầu, Tần Thọ rời đi, đi đến cửa lớn còn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nhiễu Đằng tựa trên người Bạch Văn, đang ngủ say.

Kim Giác, Ngân Giác ngồi đối diện ôm lấy bờ vai, ngồi thành một hàng, trợn con ngươi nhìn chằm chằm cửa, tư thế tựa như không bắt được con thỏ sẽ không từ bỏ.

-Con thỏ!

Hai người vừa nhìn thấy liền vui mừng kêu lên, dọa Bạch Văn và Nhiễu Đằng nhanh chóng đứng lên, thẳng người, dáng vẻ như chúng ta rất chuyên nghiệp.

Kết quả phát hiện bốn phía ngoại trừ Kim Giác, Ngân Giác và con thỏ ra thì không còn ai khác nữa…

Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Tần Thọ còn chưa đáp lời, từ xa đã vọng lại tiếng cười:

-Bảo các ngươi đi canh Ngự Hoa Viên, các ngươi lại ở đây ngủ. Để ta bắt được tại chỗ, chờ bị chỉnh đốn đi.

Sau khi âm thanh này vang lên, Nhiễu Đằng cùng Bạch Văn chợt giật mình, lập tức thanh tỉnh.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Nhật Du Thần lắc lư đi từ xa đến. Thân thể tên này lúc sáng lúc tối, như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

-Nhật Du Thần đại nhân, ngài nhìn lầm rồi, chúng ta không ngủ, chỉ là đang đổi tư thế giữ cổng thôi. - Nhiễu Đằng nhanh chóng kêu lên.

Bạch Văn nói theo:

-Đúng đúng, chúng ta chỉ đổi tư thế mà thôi.

-Các ngươi nhắm mắt. - Nhật Du Thần nói.

Bạch Văn liền nói:

-Chúng thần nhắm mắt, để đánh lừa đối phương, để chúng nghĩ rằng chúng thần không thấy gì cả, như thế mới làm kẻ địch chủ quan mà không đề phòng, như thế mới có thể dễ dàng bắt tại trận.

Nhiễu Đằng xen vào:

-Đúng, đúng, đúng. Đây là phương pháp trông cửa dụ địch chúng ta vừa nghiên cứu.

-Hừ, tin các ngươi có mà ta đi đầu xuống đất. Các ngươi cứ chờ bị điều tra đi.

Nhật Du Thần nhìn qua là hiểu được tâm can hai người, đùng đùng tức giận.

Tần Thọ nhướng mày, Bạch Văn và Nhiễu Đằng bây giờ đã là người của hắn, hắn có thể giương mắt đứng nhìn họ bị ức hiếp như vậy sao?

Do đó, Tần Thọ đổi chủ đề:

-Nhật! Thân thể ngươi làm sao vậy? Tu luyện được thần thông mới? Ngươi còn mang theo thứ lấp lóe sao?

Nhật Du Thần vừa nghe thấy thì nhũn cả chân, suýt nữa cắm đầu xuống đất, cả giận nói:

-Ngươi gọi ta là gì cơ?

Tần Thọ tỏ vẻ đương nhiên nói:

-Gọi ngươi là Nhật đó. (Nhật ở đây còn có ý là chuyện kia kia giữa nam và nữ… -. -)

-Ha ha... Gọi ngươi là Nhật, ha ha... Ngươi là Nhật á!

Kim Giác Ngân Giác nghe xưng hô đó thì cười bò ra.

Nhật Du Thần tức giận hét lớn:

-Cười cái gì mà cười! Ngươi mới là Nhật ấy! Nhật ông nội ngươi!

Tần Thọ gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc cúi đầu hành lễ với một con sư tử đá ở bên cạnh nói:

-Ông nội!

Mặt Nhật Du Thần tái cả đi rồi!

Sau đó chỉ thấy con thỏ này vô cùng trịnh trọng nhìn hắn nói:

-Đây là ông nội ta, ngươi muốn Nhật thì đi đi. Nhớ kỹ, về sau ngươi phải đối xử với ông ấy tốt một chút, nếu ngươi dám bắt nạt ông ấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

-Phì...

Bạch Văn và Nhiễu Đằng không nhịn nổi phải bật cười.

Sắc mặt Nhật Du Thần đen thui, cả giận nói:

-Con thỏ kia!

Tần Thọ nhe răng hỏi:

-Nhật, ngươi làm sao vậy?

-Đừng gọi ta Nhật!

Nhật Du Thần hét lên, kết quả vừa hét lên hắn liền cảm thấy sao lời này có gì đó sai sai?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Thế nào? Liệt dương? Hay là Nhật bất động?

Nhật Du Thần cả giận nói:

-Ngươi đang sỉ nhục một vị thượng tiên đó!

Tần Thọ vẻ mặt mờ mịt nhìn Nhật Du Thần nói:

-Sao lại thế được? Ta là người tốt, sao ta lại sỉ nhục ngươi chứ! Lão Nhật này, ngươi đừng kích động như vậy. Ngươi xem họ Vương thì gọi là lão Vương, họ Tống thì gọi là lão Tống, ngươi tên là Nhật Du Thần, ta gọi ngươi là lão Nhật thì có gì không đúng sao? Nhưng mà ta cảm thấy ngươi vẫn còn trẻ, kêu lão Nhật thì già quá. Cho nên mới gọi ngươi là Nhật. Đúng rồi...

Nói xong, Tần Thọ viết lên một con sư tử đá khác hai chữ thật to: "Được Rồi!"

-Ha ha...

Kim Giác Ngân Giác thấy vậy, ngoác miệng cười đến không ngừng lại được, chỉ vào con sư tử kia nói:

-Con sư tử này tên là Được Rồi... Ha ha... Nhật Được Rồi... Ha ha... Ngươi là Nhật á!

Nhật Du Thần hoàn toàn cạn lời rồi, hắn phát hiện, đối với vấn đề này bất kể là nói gì với con thỏ này cũng không nói lại...

Lúc này Dạ Nhất đáp xuống, thấp giọng nói:

-Nhịn xuống, đừng quên mục đích chúng ta tới đây!

Nhật Du Thần nghĩ đến mục đích của mình, thở dài một hơi nói:

-Con thỏ, hôm nay ta tới đây tìm ngươi để nói chuyện nghiêm túc.

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Chuyện nghiêm túc? Gì vậy? Muốn uống rượu sao?

Nhật Du Thần vừa nghe đến uống rượu lập tức nghĩ tới trận hành hung kia... cơ thể không nhịn được run lên một cái, nói:

-Đừng ngắt lời! Ngươi nhìn cơ thể ta có phải là có chỗ bất ổn đúng không?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng vậy, đúng là có chỗ không ổn, vừa mới run một cái, bắn rồi? Ngươi còn chưa có Nhật đâu...

Nhật Du Thần nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ngươi có thể chú ý trọng điểm hay không?!

Tần Thọ lập tức nghiêm túc nói:

-Được! Chú ý trọng điểm! Ngươi... bắn sớm, bệnh liệt dương? Ta nói, bệnh này ta thật sự không chữa được, ngươi đừng tới tìm ta nữa!

Lời này vừa nói ra, Bạch Văn, Nhiễu Đằng, Kim Giác Ngân Giác đều dùng một loại biểu cảm thì ra là thế nhìn Nhật Du Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận