Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 462: Bị đánh cướp rồi


Chương 462: Bị đánh cướp rồi





Tần Thọ không hề biết rằng, hắn ta tự ảo tưởng rằng Bách Lý nữ vương đã để ý đến hắn. Chỉ vì để trốn tránh điều hoàn toàn không hề có, và để đảm bảo sự trung trinh tuyệt đối của mình với Hằng Nga, mà hắn ta đã bỏ chạy, kết quả là đã lỡ mất cơ hội để có được tấm lệnh bài phi thiên. Nếu như hắn ta biết được điều đó thì chắc chắn sẽ đau lòng đến chết mất...

Tần Thọ theo chỉ dẫn của Bách Lý nữ vương, một mạch theo hướng đông mà đi!

Kết quả là vừa ra khỏi Nữ Nhi Quốc, mới tới Kim Đâu Sơn, thì nghe thấy phía bên dưới có tiếng nổ lớn ầm ầm, kế đến xuất hiện một đám yêu binh ập tới, đều vây quanh khắp bốn phía của Tần Thọ.

Tần Thọ thấy rất khó hiểu, thầm nghĩ rằng những yêu quái này không biết đến ký hiệu của Thiên Đình trên xe ngựa của mình sao? Đây là muốn tạo phản à?

Hắn ngó đầu ra xem, thì chỉ thấy yêu tướng có khuôn mặt đen sầm đang đứng trên mây đen. Quát to nói:

-Kẻ nào từ đâu tới không biết sống chết? Lại dám hiên ngang bay qua trên đầu Kim Đâu Sơn của chúng ta, đúng là không biết sống chết là gì cả? Hãy mau mau ra đây chịu chết đi!

Tần Thọ vén màn cửa ra, nhảy xuống xe ngựa, ngẫm nghĩ, rồi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, vì hắn lại không hề cảm nhận được một chút tu vi nào của tên yêu quái mặt đen này.

Cái cảm giác này Tần Thọ chỉ có qua ở trên người của tiên nhân thôi, đối với chúng tiên bình thường, hắn ta cũng có thể cảm nhận ra được ít nhiều, nhưng đối với tên yêu quái này lại hoàn toàn không hề cảm nhận được tu vi nào, nếu vậy thì chỉ có thể là trên Địa Tiên mà thôi!

Tần Thọ cũng không ngờ rằng, vừa mới đi ra lại đụng trúng Địa Tiên rồi!

Tần Thọ hỏi:

-Vị đại vương này, phải xưng hô với ngài như thế nào?

Ô Vân tướng quân hừ lạnh một tiếng:

-Ta là Ô Vân tướng quân ở Kim Đâu Sơn đây. Ta còn tưởng rằng là cái thứ gì mà kiêu ngạo đến như vậy, thì ra chỉ là một con thỏ. Người đâu, bắt lại cho ta, tối nay nấu lên ta ăn!

Một đám yêu binh chuẩn bị tư thế để vây đánh.

Tần Thọ cau mày một cái, liền đưa ra một tấm lệnh bài rồi nói:

-Tất cả đứng lại hết cho ta, có nhận ra được lệnh bài này là gì không? Ta là Nhật Dạ Du Thần trên Thiên Đình, các ngươi lại dám đụng tới ta, muốn tạo phản phải không? Có tin ngày mai thiên quân thiên tướng sẽ tới tiêu diệt hết các ngươi không?

Trong ký ức của Tần Thọ chỉ cần giơ lệnh bài này ra, thì không cần biết yêu quái phương nào, ai nấy đều phải nhường nhịn với mình ba phần.

Vậy mà đối với tên Ô Vân tướng quân này thì nhìn lệnh bài một cái, rồi ngó qua xem Tần Thọ, rồi cười lạnh mà nói:

-Lệnh bài này là thật.

Tần Thọ vừa muốn nói cái gì đó, thì nghe thấy Ô Vân tướng quân cười phì một tiếng, xung quanh tất cả yêu binh đều cười theo sau...

Sau đó ai nấy đều nhìn Tần Thọ xem như một tên ngốc vậy.

Ô Vân tướng quân liền vẫy tay lên mà nói:

-Nay Thiên Đình cũng đã bị đánh tan, ngay cả Thiên Môn cũng không qua được nữa, giờ ngươi còn dám lôi chuyện Thiên Đình ra nói với ta, nghĩ tới năm xưa Nhật Dạ Du Thần các ngươi đã hành hạ những yêu quái chúng ta không ít. Hôm nay, ta sẽ tính lại món nợ này với ngươi. Quân lính đâu, trói con thỏ này lại cho ta, ta phải mổ xẻ lột da hắn để chiên lên mà ăn.

Tần Thọ nghe thấy vậy thì ngầm chửi thầm:

-Con mẹ ngươi cái Nhật Dạ Du Thần, tự mình gây ra chuyện phiền phức rồi giờ lại phải bắt thỏ gia ta gánh vác tội này.

Cùng lúc ấy Tần Thọ đảo mắt một cái rồi vội vàng hô lên:

-Các vị hảo hán, xin dừng tay lại, chúng ta đều là người của mình cả.

Ô Vân tướng quân nghi hoặc mà nhìn Tần Thọ hỏi:

-Người của mình?

Tần Thọ vội vàng trả lời:

-Đúng là người của mình, trước kia ta gặp phải Nhật Dạ Du Thần, cái thứ khốn nạn năm xưa ỷ thế hiếp yếu, cáo mượn oai hùm, cũng đã làm không ít chuyện xấu xa đối với người của chúng ta, đi đâu cũng cáo trạng không chừa một bộ tộc nào hết. Tội lỗi đầy trời như thế sao ta có thể tha cho hắn được? Thế là ta đã giết hắn ta, tấm lệnh bài này cũng từ vậy mà có.

Dường như Ô Vân tướng quân không tin nói:

-Chỉ bằng nhà ngươi, một con thỏ chỉ mới ở Luyện Khí?

Tần Thọ đảo mắt một cái rồi đáp:

-Ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, tóm lại là lúc đó hắn ta rất kỳ quái, thân thể của hắn ta khi đó mơ hồ, như muốn bị tan biến mất vậy.

Ô Vân tướng quân nghe thấy vậy, vốn dĩ tay nắm rất chặt cây thương nhưng giờ lại từ từ buông xuống liền hỏi:

-Nhật Dạ Du Thần đó trông như thế nào?

Tần Thọ lập tức liền nói:

-Nhật Du Thần mặc áo trắng, khuôn mặt dài như mặt ngựa, còn Dạ Du Thần thì giống một đám tiểu dơi tinh.

Ô Vân tướng quân khẽ gật đầu nói:

-Nghe ngươi nói đúng là như thế.

Tần Thọ liền liên tục gật đầu nói:

-Đúng là như thế đó, tướng quân, nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta xin đi trước đây.

Ô Vân tướng quân khẽ gật đầu, Tần Thọ vừa muốn đi, kết quả thì nghe thấy Ô Vân tướng quân lại nói:

-Trói hắn lại, nếu không phải là thiên thần thì nấu lên ăn.

Tần Thọ vừa nghe xong thì rất tức giận, hóa ra trước sau gì cũng bị nấu lên mà ăn, giờ hà cớ chi ta còn phải khách sáo gì nữa chứ!

Vậy là Tần Thọ liền nhảy lên xe ngựa, quát lớn một tiếng:

-Con mẹ nó, thỏ gia ta nhịn cũng nhịn rồi, lời hay cũng đã khen rồi, các ngươi còn muốn nấu ta, đúng là xem thỏ gia ta là thứ dễ bị ăn hiếp phải không? Muốn đánh nhau? Có bản lĩnh thì đánh tay đôi, là ngươi đó, cái tên mắt cứ đảo tới đảo lui kia, ngươi có bản lĩnh ra đây đấu tay đôi với ta.

Đó chỉ là một tiểu yêu tinh, vốn dĩ ở bên ngoài xem náo nhiệt cho vui, ai ngờ bị chỉ điểm đích danh, bất ngờ quá nên ngẩn người ra tự chỉ vào mình mà nói:

-Là ta?

Tần Thọ gật đầu đáp:

-Đúng, chính là ngươi đó.

Ô Vân tướng quân thấy vậy liền cười mà nói:

-Ây yô, con thỏ này có chút thú vị đấy, giờ rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm, vậy ta coi như xem náo nhiệt thôi. Độc Nhãn, ngươi đi thi đấu với hắn ta đi.

Tiểu yêu tên Độc Nhãn nghe thấy vậy liền hít một hơi thật sâu, cầm một thanh đao lớn đi tới, vừa đi vừa vung đao, vừa cười vừa nói:

-Con thỏ kia, lần này thì ngươi tìm chọn nhầm người rồi, hãy xem ta chỉ một nhát đao sẽ bằm nhà ngươi như thịt xay nhuyễn để làm thành bánh bao thịt.

Tiểu yêu Độc Nhãn to xác lớn cỡ bằng một ngôi nhà, đao cầm trên tay lại là đao cùn, lưỡi đao thì to bằng bắp chân của con người, thường dùng để chặt đồ vật to lớn, cây đao này, Tần Thọ nhìn thấy như vậy, hiệu quả cơ bản cũng không khác gì cây gậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận