Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 260: Nói bậy nói bạ


Chương 260: Nói bậy nói bạ





Tần Thọ đến gần cần thận quan sát, những chiếc bánh vô cùng xinh xắn ấy, có núi nhỏ, hồ nước, có người cá, có lá sen, hoa sen, đình nghỉ mát, người đẹp... có điều, trên núi lại có một con thỏ to bự phá hủy phong cảnh!

Con thỏ to bự kia cũng không phải không tinh xảo, chẳng qua, đặt cùng với cảnh ấy thì có vẻ hơi kỳ kỳ.

Nhìn thấy con thỏ đó, Tần Thọ lập tức đoán được... hắn nở nụ cười tự tin với Hằng Nga.

Hằng Nga thấy thế cũng cười, hiển nhiên là trò chơi đơn giản như vậy, nàng biết rằng Tần Thọ không có khả năng là không nhận ra.

Sau đó, chỉ thấy Tần Thọ cười to nói:

-Không cần phải đoán, tảng đá kia chính là do nàng làm!

-Vậy em ăn tảng đá đi!

Hằng Nga giơ tay cầm lấy chiếc bánh có hình tảng đá nhét vào cái miệng đang há của Tần Thọ, quay đầu, bước đi.

Tần Thọ ngạc nhiên, sau đó cười he he nói:

-Đừng thế chứ, ta thấy con thỏ trên núi rất mập, cho ta ăn một miếng nhé?

-Không cho! Đó là của ta!

Hằng Nga cầm lấy con thỏ, vẻ mặt giận dữ giống như là trả thù cắn một phát đứt đầu con thỏ...

Tần Thọ thấy thế, lập tức sợ run cả người, thầm nói:

-Sao hai ngày nay gặp phải ai cũng dữ dội như vậy kìa?

Có điều, đối với Hằng Nga thì Tần Thọ không sợ, hắn sáp đến giơ tay cầm lấy người đẹp trong đình nghỉ mát, nói:

-Không ăn con thỏ, thỏ gia ta đây ăn mĩ nữ được không nhỉ? Nhìn bộ ngực bự như này, chắc chắn nhiều thịt!

Mĩ nữ Tần Thọ cầm lấy không phải ai khác mà chính là người tí hon làm theo bộ dáng của Hằng Nga.

Hằng Nga nghe thế, đỏ mặt, giơ tay túm lấy tai Tần Thọ xách lên, cướp lấy người tí hon rồi nói:

-Em ăn mấy người tí hon ngực nhỏ kia kìa!

Hằng Nga nói xong, lập tức phát hiện lời này có gì đó là lạ...

Vừa tính nói cái gì, thì phát hiện con thỏ chết bầm kia đã nắm lấy ba người đẹp kia nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói:

-Ừm, ngực quả thật là nhỏ hơn một chút... có điều, vị rất ngon, có vị của hoa mai, thủy tiên, hoa sen… ghê thật, mấy người là tàn sát hết hoa rồi à?

Hằng Nga lại cạn lời tiếp...

Bánh quả thật ngon hơn so với trong tưởng tượng của Tần Thọ, nhưng hắn là động vật ăn thịt điển hình, đối với thịt là ăn mãi không ngán, còn với cái khác, ăn ít một chút thì không sao.

Ăn bánh xong, Hằng Nga bỗng nhiên thần thần bí bí sáp tới, nói với Tần Thọ:

-Ngọc Nhi, chẳng phải là em đang trông coi Ngự Hoa Viên? Em có biết chạng vạng ngày hôm qua Ngự Hoa Viên đã xảy ra chuyện gì không?

Tần Thọ nghe thấy thế, ngây ra một lúc mới nói:

-Nha đầu ngốc, nàng bà tám như vậy lúc nào thế?

Hằng Nga lập tức chun cái mũi nhỏ xinh lại, tuy không biết bà tám là có ý gì, nhưng hơi phân tích chút cũng có thể miễn cưỡng hiểu được, vì thế Hằng Nga nói:

-Ta mới không muốn bà tám đâu, quan trọng là chẳng phải em ở Ngự Hoa Viên à... tình hình bên kia ồn ào như vậy, dọa người ta sợ chết đi được... ta đây không phải là lo lắng cho em hay sao.

-Thật à?

Tần Thọ ôm tay, nhìn Hằng Nga.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hằng Nga đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngập nước, chỉ là cực kỳ không phối hợp chớp một cái.

Tần Thọ nói:

-Nha đầu ngốc, nàng không biết là khi nàng nói dối, thì ánh mắt sẽ lén chớp một hai cái sao?

Hằng Nga nghe thế, mặt càng đỏ hơn, nhéo lấy khuôn mặt mập mạp của Tần Thọ nói:

-Con thỏ xấu xa nhà em, cứ phải bắt ta ăn ngay nói thật hả? Em không thể ngu một chút sao?

Tần Thọ nói:

-Cái khác thì dễ nói thôi, nhưng nói dối thì không được!

Hằng Nga im lặng một lúc, sau đó hơi hơi ngại ngùng nói:

-Em cho rằng mấy cái bánh này là đưa không cho em?

Tần Thọ ngạc nhiên, chỉ vào cái mâm không còn gì kia nói:

-Không phải chứ? Mấy nha đầu ngốc kia dùng cái này để đổi tin tức á?

Hằng Nga bất đắc dĩ nói:

-Ta nhận hết rồi, các nàng mới nói ra, em nói ta có thể làm sao giờ? Haiz... Sớm biết vậy lúc nhận ăn xong ở đó luôn, chẳng phải là được rồi?

Tần Thọ bất đắc dĩ, chẳng qua là lại cảm thấy ấm lòng nhiều hơn.

Tần Thọ biết, Hằng Nga đóng gói mang về đương nhiên là vì muốn chia sẻ với Tần Thọ.

Giống như Tần Thọ, bên ngoài có cái gì ăn ngon đều phải lấy thêm một phần mang về cho Hằng Nga. Nó là cùng một đạo lý.

-Có thể nói hay không thế? Nếu không thể nói thì đừng nói. Ngày hôm qua có động tĩnh lớn như vậy, nhất định là chuyện quan trọng… - Hằng Nga sáp lại hỏi.

Tần Thọ nhìn Hằng Nga, đôi mắt Hằng Nga hơi hơi lập lòe.

Tần Thọ nói:

-Nha đầu ngốc, nàng nói thật đi, nàng có muốn biết không?

Hằng Nga chớp chớp đôi mắt to, nàng đương nhiên rất tò mò, có điều nàng vẫn nói:

-Ta thì bình thường thôi, nếu sự việc rất lớn, em đừng nói ra là được, ta coi như không biết gì hết.

Tần Thọ lập tức nhếch miệng, vươn móng vuốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hằng Nga, nói:

-Nha đầu ngốc, nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết. Nếu là người khác, ta mới không nói đâu!

Đôi mắt Hằng Nga sáng lên, nói:

-Thật? Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Tần Thọ đang định nói, bỗng nhiên cảm giác Hắc Ma Thần Hạp trên cổ run lên, sau đó, một giọng nói vang lên trong đầu Tần Thọ:

-Con thỏ, bữa sáng của ta đâu?

Nghe thấy giọng nói đó, Tần Thọ giật mình hoảng sợ!

Rồi Tần Thọ bỗng hiểu ra, đấy là nữ nhân giống như đao ngày hôm qua!

Ngay sau đó, cả người Tần Thọ run lên, bị dọa toát ra mồ hôi lạnh!

Nữ nhân kia đang ở Thiên Đình, thế mà lại liên lạc được với hắn ở một khoảng cách xa như vậy? Nếu thế nàng có thể nghe hay nhìn thấy chuyện xảy ra bên này không?

Nếu như nàng có thể làm được, vậy còn Ngọc Đế?

Ngọc Đế có lẽ không rảnh, nhưng Thiên Đình nhiều thần tiên như vậy, lỡ...

Tần Thọ nhớ tới lệnh cấm mà Thái Bạch Kim Tinh nói tối hôm qua, lại nhớ tới trận chiến lớn ầm ĩ ngày hôm qua...

Sau đó, Tần Thọ lập tức nghĩ tới sau trận chiến, nữ nhân kia thế mà còn có thể nói chuyện... điều đó nói lên nàng còn sống!

Nàng còn sống, vậy còn Ngọc Đế?

Lẽ nào Ngọc Đế bị giết chết rồi?

Bất luận là kết quả nào, thì Tần Thọ cũng nhận ra, chuyện tối ngày hôm qua vẫn nên không nói ra mới tốt!

Lỡ Hằng Nga biết rồi, không cẩn thận nói lỡ miệng, Ngọc Đế lại không chết, trách tội xuống... hoặc là, Ngọc Đế thỏa thuận điều gì đó với nữ nhân kia, rồi xử lý tất cả những người biết chuyện... hắn chẳng phải là hại Hằng Nga à?

Tóm lại, không nói chuyện này cho Hằng Nga biết, tuyệt đối là lựa chọn chính xác!

Mọi suy đoán đều xẹt qua trong đầu Tần Thọ như những đốm lửa, chỉ mất mấy giây.

-Con thỏ, cơm đâu?

Giọng của nữ nhân kia lại vang lên.

Tần Thọ vội vàng trả lời:

-Đại tỷ à... ta còn chưa đi làm nữa, ngươi có thể tôn trọng người khác chút hay không vậy?

-Ngươi là con thỏ, không phải người. - Nữ tử nhàn nhạt nói.

Tần Thọ cạn lời... hắn phát hiện, hắn cũng xem như là lanh mồm lanh miệng, nhưng mỗi lần đối mặt với nữ nhân bá đạo này, cứ bị một câu bình thường của nàng ta nói cho khá là khó chịu!

-Mời tôn trọng con thỏ một chút. - Tần Thọ nói.

-Bây giờ Ngự Hoa Viên là của ta, ngươi cũng là tài sản cá nhân của ta, ngươi đang ở đâu? Bây giờ, lập tức, lập tức làm bữa sáng cho ta! Không thì, ta không ngại nấu con thỏ lên ăn! - Nữ tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận