Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 804: Vô Đương Thánh Mẫu



Chương 804: Vô Đương Thánh Mẫu





-Nhiên Đăng đạo hữu, thế lực phật môn các ngươi rất đặc biệt đó… - Nam tử tuấn lãng cười ha ha nói.

Phật thượng cổ Nhiên Đăng nói:

-Đây là công pháp hai vị giáo chủ của chúng ta sáng tạo năm đó, từ khi tham gia tạo hóa, lĩnh hội chính là nhân quả Luân Hồi, hoàn toàn khác biệt với các công pháp khác của thế gian. Chỉ là ai có thể ngờ được, cuối cùng lại đối lập mà đấu nhau, quả là một chuyện nực cười…

Vẻ mặt của phật thượng cổ Nhiên Đăng đều là thổn thức, nhưng trong mắt lại là sát ý ngập trời, hiển nhiên là cũng không có hảo cảm với Phật môn, trong mắt bây giờ chỉ có một chữ "Giết" nói:

-Chờ nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng đã tới lúc thanh lý môn hộ. Đại đế, đại chiến lần này đánh quá lâu rồi, cũng nên kết thúc thôi?

Đế Tuấn cười ha ha nói:

-Gấp cái gì? Đông Cực Thanh Hoa đại đế ở đối diện, ta cũng không dám giữ hắn lại. Chờ một chút nữa… Thái Nhất sắp tỉnh lại rồi, đến lúc đó rồi ra tay, thì chẳng phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao?

Phật thượng cổ Nhiên Đăng kinh ngạc nói:

-Đại đế cũng không nắm chắc có thể đánh bại được Đông Cực Thanh Hoa đại đế?

Đế Tuấn nói:

-Không biết, quá nhiều năm rồi không có động thủ…

Một nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh Đế Tuấn ngăn đón cánh tay của hắn, cười nói:

-Ta thấy ngươi chính là lười! Nương nương bàn giao để chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, ngươi thì lại tốt rồi, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cũng đã một năm rồi mà chưa từng thấy ngươi ra tay một lần.

Đế Tuấn bóp gương mặt của nữ tử xinh đẹp một cái, cười nói:

-Đây không phải là xuất thủ sao?

Nữ tử gắt giọng:

-Đáng ghét!

Đế Tuấn lập tức cười phá lên, vung tay lên nói:

-Đều nhìn thấy rồi đó, nên ra tay thì ra tay đi!

Đông đảo tướng lĩnh của yêu tộc Thiên Đình nhao nhao đứng dậy, chắp tay nói:

-Tuân chỉ!

Một khắc sau, bọn người Kế Mông, Thương Dương, Quỷ Xa nhao nhao đi xuống khỏi lô bồng, bay thẳng lên trời.

Một bên khác, Đông Cực Thanh Hoa đại đế thở dài nói:

-Xin Phật Tổ tương trợ.

Phật Tổ Như Lai gật đầu, Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Cự Lưu Tôn Phật, Định Quang Hoan Hỉ Phật, Bồ Tát và La Hán bước ra khỏi hàng, nhận pháp chỉ phi thẳng lên mây xanh, đi tham chiến.

Trong đó Phổ Hiền Bồ Tát cưỡi Linh Nha Tiên, Văn Thù Bồ Tát cưỡi Cầu Thủ Tiên, hai vị tiên này là tích cực nhất, phi một đường nước đại lên trên trời.

Đúng lúc này, một tiếng la vang lên:

-Đạo hữu xin dừng bước!

Hai người Văn Thù và Phổ Hiền theo bản năng run sợ cả người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo sĩ mắt híp cưỡi một con báo đen đi tới.

-Thân Công Báo? Không phải là ngươi đi chặn Bắc Hải Nhãn rồi sao?

Văn Thù Bồ Tát theo bản năng hỏi.

Thân Công Báo nhéo nhéo râu cá trê của mình nói:

-Thiên Đình đã đánh nhau rồi, dù sao ta cũng là Phân Hải tướng quân, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hai vị đạo hữu, các ngươi xem đây là cái gì?

Vừa nói chuyện Thân Công Báo vừa lấy từ lòng bàn tay ra một cái bùa vàng.

Văn Thù và Phổ Hiền Bồ Tát nhìn sang theo bản năng, chỉ nhìn thấy bùa vàng bỗng nhiên nổ tung, kim quang chói mắt kích thích làm hai người theo bản năng híp mắt lại, đồng thời thầm nghĩ:

-Không hay rồi, có bẫy!

Dường như là đồng thời, tọa kỵ dưới hông hai người gầm lên giận dữ, sau đó mi tâm bay ra một đạo phù văn, phù văn nổ nát vụn ở trên không trung!

Hai người cưỡi bạch tượng thanh sư cùng đứng thẳng người lên, lật ngược hai tôn Bồ Tát đồng thời cười ha ha nói:

-Đa tạ sư tôn giúp đỡ, đa tạ sư huynh tương trợ! Cuối cùng thì chúng ta cũng thoát ra rồi, ha ha…

Hai người cùng xuất ra binh khí, quay người liền đâm thẳng về phía Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát.

Hai vị Bồ Tát mặc dù bị hất xuống về phía sau lưng, nhưng mà hiển nhiên cũng không hoảng loạn, gặp hai tiên đánh tới, liền cười nhạt một tiếng, đưa tay chỉ một cái hai người liền bị ép trên mặt đất.

Văn Thù Bồ Tát cười nói:

-Thực lực của hai người các ngươi năm đó đúng là cường đại, nhưng mà những năm này chúng ta hạn chế các ngươi tu hành, áp chế tu luyện của các ngươi, chính là để phòng ngừa một ngày nào đó các ngươi phá vỡ phong cấm rồi mưu phản. Quả nhiên hôm nay các ngươi đã tạo phản, không có đường lui nữa, đáng chém!

-Văn Thù, Phổ Hiền, các ngươi muốn giết cứ giết, chúng ta còn sợ chết một lần nữa hay sao? - Hai người cùng kêu lên.

Văn Thù và Phổ Hiền Bồ Tát đang muốn động thủ, Thân Công Báo cười nói:

-Xin nương nương tương trợ.

Một khắc sau, tiếng chuông ngựa đinh đang rung động, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến từ xa, đồng thời một cỗ sức mạnh kinh khủng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống!

Sắc mặt Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát đột biến, nhanh chóng xoay người, hoảng sợ nói:

-Lê Sơn Lão Mẫu?!

-Hai bị đạo hữu, xin hãy gọi ta là Vô! Đương! Thánh! Mẫu!

Vừa nói, màn xe ngựa mở ra, một nữ tử tóc trắng đi ra, mắt đỏ tóc trắng, chân trần, da thịt trong suốt như tuyết, môi mỏng như đao, sát khí bên trong ánh mắt ngập trời! Có chỗ nào là còn giống Lê Sơn Lão Mẫu nhân từ vô song ngày đó?

-Vạn Tiên Đại Trận năm đó, sư tôn bảo ta rút lui tại chỗ, không ngờ rằng cuối cùng lại là từ biệt! Sau khi rời khỏi Vạn Tiên Đại Trận, sư tôn lại chưa từng gặp ta, ta cũng lấy tên Lê Sơn Lão Mẫu sống chui lủi ở thế gian… Bạn bè năm đó chết thì đã chết, bị bắt thì bị bắt, bị phong thành cái thiên thần chết tiệt này thì thôi đi, còn bị những tên hỗn trướng các ngươi xem như tọa kỵ! Đại hận thiên cổ này, hôm nay rốt cuộc cũng có thể báo rồi. Văn Thù, Phổ Hiền…

Nói đến đây, ánh mắt Vô Đương Thánh Mẫu đột nhiên chuyển đến đám người Định Quang Hoan Hỉ Phật đang có ý định yên lặng lui lại, con mắt nàng lại càng đỏ:

-Hay cho một tên tiểu sư đệ! Năm đó sư tôn cưng chiều ngươi, tín nhiệm ngươi, để ngươi cầm Lục Hồn Phiên trấn thủ Vạn Tiên Trận. Ngươi thì hay rồi, vậy mà lại cầm Lục Hồn Phiên đi lập công đầu, đầu nhập cho người khác, phản bội Tiệt giáo, hôm nay ta liền thay sư tôn, thay thiên đạo, giết ngươi ở nơi này!

Nói xong, thân ảnh Vô Đương Thánh Mẫu bỗng nhiên phóng đại, trong nháy mắt đó, bầu trời giống như là đóng lại chụp toàn bộ mọi người vào trong lồng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận