Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 323: Đổi người rồi



Chương 323: Đổi người rồi





-Sư đệ, ngươi nó xem làm sao ta lại khổ như vậy… oa oa… người ta đều có sư đệ gọi sư huynh, nhưng ta lại không có, oa oa…

-Con thỏ… oa oa…

-Con khỉ, ngươi nghe ta nói… oa oa…

-Con thỏ ngươi hãy quay đầu lại nhìn ta, ta còn chưa nói xong đâu… oa oa…

-Tùng Quả, ngươi bình tĩnh nói chuyện, đừng có kéo đùi được không? Con khỉ quần ngươi bị kéo kìa…

-Tùng Quả, ngươi có thể đừng vừa lau nước mũi xong lại đập vào ta không? - Con thỏ tiếp tục nói.

Con khỉ khổ sở nói:

-Tùng Quả, ngươi muốn khóc thì về nhà khóc, nếu không thì ngươi ôm con thỏ cọ cũng được, hắn lông dài thịt nhiều… cảm giác xoa vào thoải mái hơn.

Một đêm qua đi, rốt cuộc thì Tùng Quả cũng mệt mỏi, nằm dài trên mặt đất ngáy o o, nước mũi thổi thành cái bong bóng cực to…

Con khỉ và con thỏ ngồi ở bên cạnh, mặt chua xót nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:

-Về sau, tuyệt đối không được để cho đứa nhỏ này uống rượu! Học thói xấu rồi!

-Con thỏ, tiếp theo ngươi làm thế nào bây giờ? Lần này sư phụ đã nói rõ là không cho ta dạy ngươi phép thuật, những thứ ta học từ chỗ người, khẳng định là không thể truyền cho ngươi được nữa rồi. - Tôn Ngộ Không nói.

Tần Thọ biết, Tôn Ngộ Không luôn rất tôn trọng sư phụ.

Trước đó Tôn Ngộ Không dạy cho Tần Thọ, là bởi vì Tu Bồ Đề Tổ Sư chưa nói rõ trước mặt là không thể truyền thụ cho con thỏ, hắn mới có thể giả hồ đồ để dạy cho Tần Thọ.

Bây giờ, mọi chuyện đã được làm rõ, hắn nhất định sẽ không làm như vậy nữa.

Có điều giờ khắc này Tần Thọ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, gật gù đắc ý nói:

-Đường này không được, thì đổi con đường khác thôi, thỏ gia ta cũng không tin, trên trời dưới đất này lớn như vậy, còn không có nơi để thỏ gia ta làm giàu!

Tôn Ngộ Không gật đầu, dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:

-Hay! Con thỏ, ngươi yên tâm, dựa vào tình cảm giữa hai huynh đệ chúng ta, về sau ai bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta!

-Đủ nghĩa khí! - Tần Thọ khen.

Tôn Ngộ Không nói tiếp:

-Ta đi cảm ơn người ta!

Tần Thọ:

-Cút!



Gần sáng, Tần Thọ đứng dậy cáo từ rồi rời đi.

Tôn Ngộ Không có hơi băn khoăn hỏi:

-Thật sự cứ đi như thế à?

Tần Thọ gật gù đắc ý nói:

-Thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tan, ở đây ta đã không tìm được gì rồi, có ở nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Ngươi đừng luyến tiếc ta, cũng không cần nhớ ta, hãy tin ta đi, cách ngày ngươi bị đuổi không còn xa nữa đâu.

Tôn Ngộ Không bĩu môi nói:

-Không thể nào! Lão Tôn ta là đồ đệ biết điều như vậy, thông minh như vậy, sư phụ tìm được một người đồ đệ như thế ở đâu chứ, ngược lại là ngươi, ngươi đi lần này… Ài… Con thỏ, để lại một chút kỉ niệm đi.

Tần Thọ nói:

-Ngươi muốn cái gì?

Tôn Ngộ Không đáp:

-Hôm qua đi bắt hai con chuột trúc, rất mập, ngươi để lại cho ta có được không? Ngoài ra còn cái nồi giống như cái lò, mặc dù hơi nhiều lời chút, nhưng mà nấu cơm vẫn rất có hương vị, chủ yếu là tiện, ta không cần phải động thủ… ai da… con thỏ, sao lại chạy đi thế?

Cuối chân trời, truyền đến một âm thanh như sấm rền, cực kỳ trầm mạnh – Cút!

-Thiên Lôi cuồn cuộn, chính là đến như thế đó!

Tôn Ngộ Không chẹp chẹp miệng, xách Tùng Quả lên đi về nhà.

Sau khi con thỏ đi, Quảng Vân nhẹ nhàng thở ra, Quảng Sơn nhìn lên cây Thiết Trúc duy nhất may mắn còn sót lại cũng nhẹ nhàng thở phào, cảm thán nói:

-Còn tốt, còn tốt, cuối cùng cũng bảo vệ được một cây giống. Chỉ cần có mầm non thì không sợ sau này…

Nói xong, Quảng Sơn đứng dậy, bỗng nhiên, cây giống kia đổ…

Quảng Sơn cúi đầu xuống nhìn, lập tức giận dữ:

-Con thỏ! Đến cái gốc ngươi cũng không tha à! Tốt nhất đừng để ta lại nhìn thấy ngươi! Nếu ta nhìn thấy nhất định sẽ nấu ngươi!



Vốn dĩ mọi người coi chuyện con thỏ gây chuyện rời đi là chuyện tốt, nhưng mà chẳng ai ngờ, còn thỏ đã đi rồi, nhưng cái con khỉ này vẫn không yên tĩnh như cũ…

Nhất là đám yêu quái ở đỉnh núi gần đó, từng đám từng đám co lại vào trong hang, con nào con nấy đều đói xanh xao vàng vọt, ngây người trong hang không ai dám ra ngoài gây họa!

Mỗi ngày thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng truyền đến từ phía ngoài:

-Hê! Con Lợn Rừng Tinh kia, nhìn tinh thần ngươi uể oải như vậy, hay là nấu ngươi đi!

-Con Rùa Tinh này, nhìn tinh thần ngươi như vậy, sợ là đã bị tâm bệnh rồi, vào trong nồi thử chút hương vị đi!

-Con Cóc Tinh kia, đùa giỡn cóc nhà lành, ngươi có biết tội của ngươi không, lão Tôn ta có một quả ớt này, vừa vặn để chăm sóc cho ngươi…



Giọng nói này như là đại ma chú khủng bố mấy đỉnh núi gần đó, đám yêu quái đều tránh né, cảm thấy bất an, từng đám từng đám đều mong mỏi đại ma vương này sớm ngày xéo đi…

Không sai, từ khi Tôn Ngộ Không đi theo con thỏ học thói xấu, mỗi lần có cơ hội, sẽ đều đến Nghiễm Sơn làm tiệc, thế là… yêu quái ở xung quanh bắt đầu xui xẻo.

Lại nói, Tần Thọ trực tiếp đi về Thiên Đình, quả nhiên khi đến Tây Thiên Môn đã nhìn thấy Kim Thiền Tử anh tuấn tiêu sái, Kim Thiền Tử này có hơi lắm lời, vừa nhìn thấy Tần Thọ lập tức phất tay chào hỏi:

-A di đà phật, Nhật Du Thần, lần này hạ giới có chuyện mới mẻ gì phát sinh không?

Tần Thọ thuận miệng đáp:

-Có, một con khỉ nhảy ra từ bên trong cục đá.

Kim Thiền Tử sững sờ, cười nói:

-Đạo hữu nói đùa, làm sao một viên đá có thể sinh ra một con khỉ được, nói một cục đá thành tinh còn tạm được.

-Ngươi không tin thì chúng ta đánh cược đi, thế nào? - Tần Thọ hỏi.

Kim Thiền Tử lắc đầu đáp:

-Bần tăng là người xuất gia, sao có thể đánh cược được, hơn nữa thí chủ nói chắc chắn như thế thì bần tăng liền tin thôi.

Tần Thọ không còn gì để nói, lắc đầu:

-Câu nói này của ngươi, quả thực là không thể làm bằng hữu mà. Mà thôi, ta đi trước, trò chuyện sau.

Nói xong, Tần Thọ đi thật.

Chờ Tần Thọ ra khỏi Thiên Nam Môn, Ma Lễ Hải lập tức chạy tới Nam Thiên Môn, thu hồi Ảnh Ấn Thạch, lập tức nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy được cảnh con thỏ đi ra khỏi Tam Tiên Lộ.

Trong lòng Ma Lễ Hải vô cùng kích động nói:

-Ranh con, nhân chứng vật chứng đều có, ta xem ngươi còn nhảy nhót thế nào được nữa!

Thế là, Ma Lễ Hải siết chặt Ảnh Ấn Thạch trong tay, sải bước chạy tới Lăng Tiêu Bảo Điện để cáo trạng.

Ma Lễ Hải vọt thẳng tới Lăng Tiêu Bảo Điện, đang trèo lên bậc thì bị Thái Bạch Kim Tinh ngăn cản.

-Tinh Quân, ngài thế này là sao?

Ma Lễ Hải không hiểu nhìn Thái Bạch Kim Tinh hỏi.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Có phải Thiên Vương tới là vì chuyện con thỏ hạ giới?

Ma Lễ Hải nói:

-Đây là đương nhiên! Huynh trưởng ta, đệ đệ ta đều bởi vì con thỏ kia mà bị nhốt, bây giờ ta đã có đủ nhân chứng vật chứng, sao có thể bỏ qua, đương nhiên là phải cáo trạng hắn, trả lại trong sạch cho huynh đệ ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận