Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 828: Sao bị bệnh điên



Chương 828: Sao bị bệnh điên





Cũng may bọn người Tần Thọ không phải người bình thường, nhiệt độ của sao hỏa cũng không làm gì được bọn họ.

Tần Thọ lấy tinh bàn ra nhìn phương hướng một chút, sau đó chỉ vào phương xa nói:

-Không phải ngươi muốn trở về sao? Phương hướng bên kia chính là nhà của ngươi, từ từ bay rồi cũng có thể về đến nhà.

Hồng Hà nhìn lại, sau đó bấm ngón tay tính toán, nói:

-Ta phải bay năm trăm năm mới có thể trở về được.

Tần Thọ cũng giật nảy mình:

-Năm trăm năm? Sao có thể?

Lò Bát Quái khoan thai nói:

-Sao lại không có thể? Trước đó chưa có cơ hội nói cho ngươi, bây giờ chúng ta tâm sự đi.

Sau đó Lò Bát Quái đem chuyện Đằng Xà đưa tinh bàn nói cho Tần Thọ, và cả tác dụng và tác hại của tinh bàn.

Sau khi Tần Thọ nghe xong, không có nói gì.

Hồng Hà cười lạnh nói:

-Sao ta lại có cảm giác là bọn họ là muốn nhanh chóng đưa các ngươi đi đâu nhỉ? Hoặc là nói, bọn họ hi vọng các ngươi cút xa một chút, sau đó thì lâu mới trở về hoặc tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở về.

Lò Bát Quái lập tức hô:

-Đừng nói lung tung, nhân phẩm của ta còn tốt lắm!

Trùng Bát cũng nói:

-Nhân phẩm của ta cũng vẫn được.

Sau đó mấy người cùng nhìn về phía Tần Thọ, Tần Thọ cả giận nói:

-Nhân phẩm của ta còn tốt hơn!

Oanh!

Một tia chớp xuyên qua hư không, đám người cười ha ha.

Tần Thọ lập tức cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

-Chuyện này chính là như thế, ngươi muốn trở về, chúng ta cũng không đưa ngươi đi được. Nếu như ngươi không ngại phiền phức thì tự mình đi đi. - Tần Thọ hỏi Hồng Hà.

Hồng Hà trực tiếp đứng lên nói:

-Vậy thì liền bay đi.

-Trước khi đi, hỏi ngươi một vấn đề được không? - Tần Thọ hỏi.

Hồng Hà nói:

-Hỏi đi.

Tần Thọ nói:

-Vậy, lúc trước là Vu Tộc các ngươi bị diệt, về sau lại phục sinh. Hay là các ngươi chưa từng bị diệt vậy?

Sắc mặt Hồng Hà có chút khó coi, hiển nhiên là nàng cũng không muốn trả lời vấn đề này, có điều vẫn nói một câu:

-Năm đó chúng ta thua, lui sâu vào trong tinh không, chỉ thế thôi.

Mặc dù Hồng Hà nói nhẹ nhõm, nhưng mà mọi người cũng nhìn ra được, bọn họ tuyệt đối không phải đơn giản là chỉ lui sâu vào trong tinh không như vậy, chỉ e là so với nàng nói thì tàn khốc hơn nhiều.

Hồng Hà nói xong thì đứng dậy đi.

Đối với việc Hồng Hà rời đi, bọn người Tần Thọ cũng không quan tâm, thứ Tần Thọ quan tâm nhất bây giờ là:

-Trùng Bát, sao đang êm đang đẹp thì ngươi lại chạy tới đây? Tiên Giới lớn như vậy mà không đủ sóng cho ngươi sao? - Tần Thọ cau mày nói.

Trùng Bát cười khổ nói:

-Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến à? Lần đó ngươi bị đuổi giết, chúng ta đều theo tới, về sau lại không biết là có cái thứ đồ gì cực mạnh, đánh nổ Nam Thiên Môn. Lúc mọi người chạy trốn tứ phía, ta bị cuốn vào bên trong một kẽ nứt của không gian, chờ lúc ta tỉnh dậy thì đã ở sâu trong tinh không. Những năm này ta vẫn luôn nghĩ biện pháp trở về, kết quả cái tinh không này to lớn quá.

Lò Bát Quái cười ha ha một tiếng nói:

-Ngươi nói thẳng rằng ngươi lạc đường là được rồi? Lại còn to lớn.

Đối với sự trải nghiệm của Trùng Bát, Tần Thọ cũng không cười nổi, bởi vì sự cực khổ của Trùng Bát nói trắng ra là cũng đều do hắn mà ra.

Trong lòng hắn còn đang cảm động không kịp, sao có thể chế giễu người ta.

Lý Trinh Anh lúc trước cũng bởi vì hắn mà nàng mới rớt xuống Địa Tiên Giới, suýt chút nữa bị người khác giết chết.

Tên đại ngốc cũng không kém hơn bao nhiêu, chỉ có điều sự trải nghiệm của bọn họ tốt hơn một chút so với Lý Trinh Anh mà thôi.

Có điều thảm nhất có lẽ là Trùng Bát, gia hỏa này ở sâu trong tinh không, trong tình cảnh nguyên khí còn chưa đủ, thực lực tăng lên rất chậm, đến bây giờ mới chỉ có là Nhân Tiên tầng chín.

-Được rồi, tất cả cực khổ đều qua rồi. Từ nay trở về sau, ta mang ngươi đi ăn ngon uống say. - Tần Thọ ôm lấy bả vai Trùng Bát nói.

Trùng Bát gật đầu theo, đúng lúc này, Lò Bát Quái nói:

-Các ngươi có phát hiện không? Phía sau quả cầu lửa này có điểm gì đó lạ lạ.

Tần Thọ quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy hỏa diễm bên trên hỏa tinh bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Trùng Bát nói:

-Chắc không phải là bệnh điên của nó phát tác đó chứ?

Tần Thọ liếc hắn một cái nói:

-Một vì sao mà còn có thể bị bệnh điên à? Mặc kệ nó là chuyện gì, chúng ta không đụng cái náo nhiệt này, nhanh chóng đi đường chính. Ây, đúng rồi, không phải ngươi nói là cái Tinh Môn này chỉ mở một lần duy nhất, còn khoảng cách đến lần thứ hai là một trăm năm à? Thế sao lại còn mở nữa?

Lò Bát Quái nói:

-Có phải là ngươi bị ngốc không vậy? Người ta nói truyền tống một hướng thì khoảng cách là một trăm năm. Lúc đầu khi ta lực chọn mục đích, chính là mở ra truyền tống một hướng, đồng thời định vị mấy cái tiết điểm, chỉ cần ở gần những tiết điểm này, thì có thể lúc nào cũng mở ra được định hướng truyền tống. Có điều nếu như là ngươi muốn trở về, vậy thì cũng chỉ có thể đợi thêm một trăm năm nữa.

Vừa nói, Lò Bát Quái đã chuẩn bị mở Tinh Môn ra.

Đúng lúc này, hỏa tinh sau lưng ba người vang lên một tiếng vang trầm, sau đó một âm thanh cuồng ngạo vang lên:

-Ha ha ha cuối cùng cũng thành công! Cuối cùng cũng thành công rồi! Cuối cùng thì ngôi sao này cũng nổ tung, tất cả năng lượng đều là của ta! Các vị lão tổ, thần công của ta đã đại thành, nhất định phải giết trở về, giết trở về! Giết sạch toàn bộ những tên khốn kiếp kia! Giết giết giết!

-Con thỏ, đi nhanh lên, bộ dáng gia hỏa này rất đáng sợ, khí thế cũng rất đáng sợ. Hơn nữa nghe ý của hắn, thì hắn phải thừa dịp tinh cầu này nổ để hấp thu năng lượng cả nó. Ta nghe tiên sinh từng nói qua, mỗi một tinh cầu đều có thể trở thành đại lục tiềm chất. Sao trời muốn đi thì chính là phải không ngừng làm bản thân phát nổ, trùng sinh trong lúc nổ, khuếch trương trong lúc nổ. Cái loại cảm giác này cùng loại với lúc chúng ta phi thăng, đó là thăng hoa bản thân, sức mạnh phá rồi lại lập.

Loại sức mạnh kia là của một ngôi sao lợi hại nhất, uy lực vô cùng lớn.

Gia hỏa này ngay cả sao trời mà cũng muốn thu, nhất định là rất lợi hại. Hơn nữa nghe hắn nói, không giống như là người tốt. - Trùng Bát lo lắng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận