Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 997: Đoàn bạch kỵ sĩ

Cuối cùng "Tổ điều tra cũ" cũng không lợi dụng người ta, lựa chọn phòng bình thường có tính tiền điện riêng, dù sao Thương Kiến Diệu tự xưng là phải cứu vớt toàn bộ nhân loại, tuyệt đối không cho phép tiểu đội nhà mình làm ra loại chuyện này.

Đôi khi, Tương Bạch Miên sẽ thầm cảm khái, tên này quả thực là lương tâm của "Tổ điều tra cũ".

Một đường đi vào phòng, Thương Kiến Diệu liếc nhìn sắc trời còn chưa đến xẩm tối, hăng hái nói:

"Đợi lão Gnawa sạc đầy điện, có phải chúng ta sẽ ra ngoài điều tra không?"

"Yên ắng đợi một vài ngày rồi tính." Tương Bạch Miên "ha" một tiếng.

Cô cũng đã nhuộm tóc thành màu xám, không còn để màu đen như ở thành phố Ban Sơ nữa, bởi vì tuy cùng là người Hồng Hà, nhưng bên phía "Đoàn bạch kỵ sĩ" cơ bản không có tộc người tóc đen.

Về phần kính áp tròng, cô cùng không dùng loại lúc trước, mà trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đã tìm nhân viên kỹ thuật liên quan ở công ty làm cho một loại có nguyên liệu sinh học.

Đương nhiên, vẫn là màu xanh biếc.

"Vì sao thế?" Thương Kiến Diệu giống như bị người ta cho một gậy vào đầu.

Anh đeo kính áp tròng màu xanh lục.

Tương Bạch Miên thầm trợn mắt:

"Nhiệm vụ quan trọng đầu tiên là sạc đầy tất cả pin, trước đó, chúng ta cố gắng không ra ngoài, không điều tra, tránh đến lúc thực sự tìm ra manh mối gì đó, chọc phải rắc rối, làm chúng ta phải rời khỏi pháo đài Guest từ sớm.

"Đến lúc đó, muốn tìm nơi yên ổn sạc pin cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Cô có nhận thức rất đầy đủ về "thể chất gây sự" của tiểu đội nhà mình, vẫn luôn sợ hãi vì chuyện này, nghi ngờ nếu như xui xẻo, lúc này nhóm người mình điều tra ra đầu mối liên quan đến viện nghiên cứu Số 8 hoặc là đội ngũ của cha Thương Kiến Diệu, buổi tối có thu hoạch, sau đó gây ra mâu thuẫn gay gắt, chuyện càng làm càng lớn hệt như quả cầu tuyết, cuối cùng phải rời khỏi pháo đài Guest trước khi trời sáng.

Lúc đó, mới sạc đầy được mấy thanh pin tính năng cao chứ?

Sau đó thì phải làm sao?

Sợ rằng diễn biến này có thể trở thành sự thật, Tương Bạch Miên lấy cẩn thận làm trọng, bèn nhốt các tổ viên trong khách sạn, đợi sạc đầy tất cả pin dự phòng, rồi mới triển khai kế hoạch điều tra tương ứng.

Thương Kiến Diệu nghe ra ý của Tương Bạch Miên, liếc mắt nhìn Long Duyệt Hồng:

"Anh nói sao?"

Long Duyệt Hồng vừa bực mình vừa buồn cười:

"Nói cứ như anh chưa từng phát hiện ra đầu mối vậy?"

Hắn dùng một loại thuốc nhuộm tóc khác, tóc được nhuộm thành màu nâu, kính áp tròng là màu vàng.

Bạch Thần và hắn kết hợp lại thành một đôi.

Trong lúc hai người cãi nhau, Gnawa đi tới một góc phòng, tự mình sạc điện.

Ông ta lập tức ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, thoải mái giống như một người gốc các-bon sau một ngày bận rộn, được tắm nước nóng, nằm trên giường vô cùng thả lỏng.

Bạch Thần tìm được ổ cắm khác, cũng sạc điện cho một thanh pin tính năng cao.

Nhìn quanh một vòng, Tương Bạch Miên tháo ba lô chiến thuật xuống, đi đến gần cửa sổ của phòng khách.

Cô không xa lạ gì về "Đoàn bạch kỵ sĩ", tuy lúc trước cô chưa từng tới, nhưng từng độc qua khá nhiều tư liệu, cũng tiếp xúc với một vài thành viên của "Đoàn bạch kỵ sĩ" hoặc là con người đã từng đến thế lực lớn này.

"Đoàn bạch kỵ sĩ" được thành lập sau khi thế giới cũ bị hủy diện, giai đoạn đầu của thời kỳ hỗn loạn.

Lúc đó, một vài người sùng bái tinh thần kỵ sĩ trong thời đại xa xưa tụ tập với những người còn sống sót trong tổ chức tôn giáo của thế giới cũ, cố gắng dẫn dắt mọi người đi qua thời kỳ hỗn loạn, xây dựng lại trật tự.

Lúc ấy, còn chưa có lời đồn về Chấp tuế, thần linh mà mấy tôn giáo truyền bá cũng chưa xuất hiện, càng không có lời nhắc nhở nào nhân loại, cho nên tôn giáo tương ứng đều sụp đổ, dưới sự khuyên bảo của bạn đồng hành, những người sống sót đều cho tinh thần kỵ sĩ vào tâm linh của mình, "Đoàn bạch kỵ sĩ" bởi vậy mà sinh ra.

Trong thời kỳ hỗn loạn, các kỵ sĩ nhấn mạnh cũng như tuân thủ các tín điều như giản dị, tiết kiệm, kiềm chế, thương xót, khiêm tốn, anh dũng, công bằng, mở mang rất nhiều điểm tụ cư, thu nhận một số lượng lớn dân chúng, trên dưới một lòng, vượt qua khó khăn.

"Quân cứu thế" cũng rất tán thưởng hành động của các kỵ sĩ, tuy rằng không tán thành việc họ vô cùng cường điệu hóa quan niệm tôn ti trật tự, phục tùng và địa vị phụ nữ có hơi thấp, nhưng không thể trêu chọc vào họ.

Cho nên, trong tình huống hai bên có đường biên giới rất dài, "Quân cứu thế" vẫn luôn hướng về phía tây nam, muốn cứu vớt nhân loại ở thành phố Ban Sơ, lại vẫn chung sống hòa bình với "Đoàn bạch kỵ sĩ", hai bên không hề xâm phạm nhau.

Họ hoặc là giống "Quân cứu thế", vẫn chưa bị Chấp tuế ảnh hưởng đến lãnh đạo cao cấp, hoặc là giống thành phố Ban Sơ, đằng sau có vài vị Chấp tuế đang đánh cờ.

"Thật sự muốn đến thăm đại kỵ sĩ của pháo đài Guest." Tương Bạch Miên còn chưa đi đến bên cửa sổ, Thương Kiến Diệu lại một lần nữa phát biểu suy nghĩ của mình.

Pháo đài Guest là một cứ điểm khá trọng yếu ở biên cảnh của "Đoàn bạch kỵ sĩ", là thành phố về khoáng sản, căn cứ về công nghiệp, nên luôn có một đại kỵ sĩ đóng giữ ở đây.

Tầng lớp thống trị của "Đoàn bạch kỵ sĩ" gọi là "Nghị viện đại kỵ sĩ", do những đại kỵ sĩ cấu thành, người đứng đầu tối cao là tổng đoàn trưởng Godfrey, ôn ta được gọi là kỵ sĩ thủ tịch, đại sư tối cao, người thủ hộ.

Theo tin tức "Tổ điều tra cũ" nghe được từ đội ngũ "Vô căn giả" của Smith kia, hiện giờ đại kỵ sĩ phụ trách pháo đài Guest có tên là Havel.

Tương Bạch Miên nghiêng người nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Vì sao lại muốn đến thăm đại kỵ sĩ của nơi này?"

"Muốn trao đổi tinh thần kỵ sĩ với ông ta." Thương Kiến Diệu nói rất chân thành.

"Sợ là anh sẽ phải thất vọng." Bạch Thần dừng một chút rồi nói: "Đoàn bạch kỵ sĩ bây giờ đã không còn là Đoàn bạch kỵ sĩ mấy chục năm trước."

Ở chỗ giáp ranh giữa "Đoàn bạch kỵ sĩ" và thành phố Ban Sơ, cô đã nghe được khá nhiều lời đồn.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Trong hoàn cảnh cực đoan lúc trước mới có thể tạo ra những người cực kỳ thuần khiết, hiện giờ có thể tính là đã yên ổn vài chục năm, các kỵ sĩ mới có lẽ không còn giống với thế hệ trước, cho dù có trường hợp đặc biệt, đó cũng chỉ là số ít, mà thế hệ trước đa số đều đã tàn lụi, hoặc căn cứ vào hiện thực mà có sự thay đổi nhất định.

"Quân cứu thế chính là một ví dụ."

Hoàn cảnh cực kỳ tuyệt vọng sẽ sản sinh ra rất nhiều việc bại hoại nhân tính, tạo ra một lượng lớn loại người "mặt người dạ thú", nhưng cũng sẽ kích thích và sinh ra những người theo chủ nghĩa lý tưởng, khá thuần khiết, tinh thần cứng cỏi.

"Ôi..." Thương Kiến Diệu nghe vậy, thở một hơi thật dài.

Sau đó, anh giơ tay phải, ấn lên ngực trái, nghiêm trang nói:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí mang theo bụi mù mịt, trên kính thủy tinh có rất nhiều vết bẩn, bệ ngoài cửa sổ cũng dính một lớp bụi dày, xen lẫn chút tro than.

Những người đi đường đều mặc khá đơn giản, màu sắc đơn điệu, đây chính là phong cách của "Đoàn bạch kỵ sĩ".

Lúc này, từ trong trạm xe lửa có một đám người đi ra.

Họ toàn là người Hồng Hà, đa số đều xanh xao, quần áo rách nát, có chút rét run trong mùa xuân của Băng Nguyên, trong đó thậm chí còn có người bị biến dị mọc ra những bướu thịt, tương đương với một nửa người không hoàn chỉnh.

Người dẫn đầu mặc áo bành tô, cầm loa phóng thanh, cao giọng nói:

"Nhìn tình huống xung quanh đi, tôi không lừa các người đúng không?"

"Ở chỗ này, các người sẽ có cơ hội làm việc, mà làm việc có thể đổi được bánh mỳ, thịt để ăn, đổi lấy quần áo giống tôi, đổi lấy chỗ ở ấm áp!"

"Nơi này không thích hợp để trồng trọt, điều kiện chăn nuôi cũng không tốt, nhưng rất nhiều bột mỳ, thịt các lại, muối ăn, đều thông qua đoàn tàu được chở đến nơi này, đổi thành than đá, sắt thép và các loại kim loại."

"Ở chỗ này, chỉ cần các người chịu khó làm việc, là có thể mua được tất cả, thu được tất cả!"

"Đây là thiên đường, là "Thế giới mới" trên ý nghĩa thực sự!"

Những người Hồng Hà này nghe vậy, trên mặt hiện rõ vẻ kích động, người đi ngang qua xung quanh cũng bị lây nhiễm, trở nên phấn chấn.

Điểm tụ cư thuộc về tài nguyên khoáng sản và công nghiệp này luôn có vẻ khí thế ngất trời.

Trong bầu không tràn đầy tro than, đám người kia được người cầm đầu dắt ra khu vực công xưởng đằng sau pháo đài.

"Tuy công nghiệp nơi này ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng mọi người đều tràn đầy hi vọng..." Long Duyệt Hồng cũng đi tới gần cửa sổ, cảm khái từ đáy lòng: "Đoàn bạch kỵ sĩ đối xử với công nhân dường như cũng không tệ lắm, ít nhất là không cắt xén đãi ngộ."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Cảm thông, công bằng đúng là nội dung trong tín điều của họ, cho dù nay không bằng xưa, nhưng ngoài mặt cũng vẫn duy trì."

"Cứ cách một khoảng thời gian, "Đoàn bạch kỵ sĩ" còn đi phát đồ ăn cho người nghèo." Bạch Thần nói ra tin đồn nghe được ở thành phố Ban Sơ.

Lúc đó cô rất hâm mộ.

"Không tệ, không tệ." Thương Kiến Diệu thỏa mãn gật đầu, giống như tổng đoàn trường của "Đoàn bạch kỵ sĩ" đi thị sát.

Nói chuyện một hồi, họ đã bôn ba vài ngày trên đường bèn tự tìm chỗ ngồi xuống, thả lỏng bản thân.

Trong bầu không khí yên bình hiền hòa, thời gian nhanh chóng trôi đi.

Mắt thấy trời bắt đầu tối xuống, Long Duyệt Hồng thuận miệng hỏi:

"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta đi đâu điều tra?"

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Bắt đầu từ đội ngũ điều tra kia trước."

"Tuy đã hơn mười năm, nhưng bên này có rất ít người Đất Xám đến, lúc đó nếu họ không ngụy trang, hẳn là sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho khá nhiều người."

"Ừm, điều kiện tiên quyết là họ thực sự tới đây."

Dừng một chút, Tương Bạch Miên bổ sung:

"Tìm nghiệp đoàn thợ săn hỏi xem, họ là người từ ngoài đến, muốn nghe ngóng tin tức thì sự lựa chọn đầu tiền thường là nghiệp đoàn thợ săn bản địa."

"Được!" Thương Kiến Diệu đáp lại bằng giọng rất lớn.

Anh vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Keng! Keng! Keng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận