Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 841: Phát hiện ngoài ý muốn

"Nàng ở trong cơ thể tôi!"

Gioan nghe thấy câu này, rùng mình một cái, giống như bản thân còn nhỏ tuổi bất cẩn xem một bộ phim kinh dị lúc thời đại cũ còn chưa hủy diệt.

Có điều hắn nhanh chóng phát hiện ra đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là thuyền trưởng lại đáp lời Thương Kiến Diệu.

Lúc trước những nhân loại trong trạng thái điên cuồng và hỗn loạn mà Gioan và Thương Kiến Diệu gặp được đều không thể giao lưu trao đổi, cho dù không phải tất cả mọi người đều không thể nói câu nào, chỉ giữ im lặng, họ cũng tự nhiên nói câu gì đó, nhưng giống như nói mớ, không giống thuyền trưởng có hỏi sẽ đáp.

Đương nhiên, bởi vì phần lớn thời gian đều ẩn náu, thực ra Gioan gặp được rất ít người hỗn loạn, hắn cũng không thể khẳng định trạng thái hiện giờ của thuyền trưởng có được tính là đặc thù không.

Đây cũng không phải là nội dung mà hắn muốn biết, hắn chỉ để ý một điểm: Điều này phải chăng có nghĩa là thuyền trưởng vẫn có thể trao đổi ở một mức độ nào đấy, mình và người tương lai "Thương" có thể nhận được một ít thông tin từ miệng ông ta?

Gioan lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía thuyền trưởng đang bày ra tư thế cầu xin tình yêu ở chỗ không người, hỏi dò:

"Ông có biết sự bất thường xảy ra vào buổi tối xuất phát từ điều gì không?"

Gió lạnh mùa đông từ cửa sổ lùa vào trong phòng khiến Gioan không khỏi co người lại một chút.

Thuyền trưởng vẫn quỳ một gối ở đó, lặp lại tiếng ngâm thơ lúc trước: "Ôi nữ thần của ta!"

"Xin hãy nhận lấy tình yêu của ta!"

Việc này... Gioan nhíu mày.

Thương Kiến Diệu ở bên cạnh hắn mỉm cười: "Anh không có đủ sức hút."

"Việc này thì liên quan gì đến sức hút?" Gioan lầm bầm một câu.

Hắn bước đầu nghi ngờ chỉ có đề tài liên quan đến nữ thần mới có thể khiến thuyền trưởng đang trong trạng thái hỗn loạn, điên cuồng, không có ý thức đáp lại theo phản xạ có điều kiện.

Nhận thức này khiến Gioan rất thất vọng.

Hắn suy nghĩ một chút, nói với Thương Kiến Diệu:

"Không phải anh vẫn luôn muốn biết rõ nguyên nhân đằng sau của chuyện này hay sao?"

"Bây giờ chúng ta phân công hợp tác, lục soát căn phòng này, hy vọng có thể nhận được thu hoạch nhất định."

"Được!" Thương Kiến Diệu đã không kịp chờ đợi nữa rồi.

Gioan không quan tâm đến vị thuyền trưởng khi thì quỳ giữa phòng, ngâm thơ cầu xin tình yêu, khi thì đứng dậy đi qua đi lại, nước mắt giàn giụa, hắn đi thẳng vào bàn làm việc màu đỏ có đặt sách báo và giấy tờ.

Sách báo đều là loại thịnh hành trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, bản thân Gioan cũng có mấy quyển, biết chúng không có vấn đề gì.

Có điều hắn vẫn cẩn thận cầm lấy mấy quyển sách báo, mở ra xem bên trong có kẹp vật gì không.

Lúc hắn rũ sách báo ra, quả thật có để rơi ra một thứ.

Chúng bay xuống đầy mặt bàn, là mấy bức ảnh chụp đã ố vàng.

Nhân vật chính trong mấy tấm ảnh này là cùng một người, một cô gái khá xinh đẹp.

Cô ta để mái tóc dài màu nâu, đôi mắt xanh lam như hồ nước rất thu hút, trên mặt luôn mang theo nụ cười, hoặc ngọt ngào, hoặc tươi sáng.

Trong các bức ảnh khác nhau, tuổi của cô gái này không đồng nhất, nhỏ nhất là khoảng 17, 18 tuổi, mặc đồng phục cổ vũ, vóc dáng có chút nóng bỏng, lớn nhất là 25, 26 tuổi, đội mũ, mặc váy ngắn, cầm vợt tennis.

"Đây là nữ thần của thuyền trưởng à?"

Giọng của Thương Kiến Diệu đột nhiên vang lên sau lưng Gioan,.

Gioan giật thót mình, hơi xoay người lại trách móc một câu:

"Sao anh bước đi không có tiếng động gì thế?"

"Bởi vì nơi này trải thảm." Thương Kiến Diệu thành khẩn giải thích.

Anh lại một lần nữa nhìn về phía mấy tấm ảnh, hỏi với vẻ thích thú và phấn khởi:

"Yêu thầm nhiều năm?"

Giọng điệu của Thương Kiến Diệu làm Gioan nhớ lại một người chị họ của mình, khi thế giới cũ còn chưa bị hủy diệt, lúc cô ấy thảo luận về một vài ngôi sao, chính là thái độ này.

Gioan quan sát cẩn thận, bất giác nhìn về phía thuyền trưởng, thấp giọng mắng một câu:

"Cầm thú!"

"Lý do?" Thương Kiến Diệu hỏi với đôi mắt sáng lên.

Gioan chỉ vào mấy tấm ảnh nói:

"Cô gái này còn trẻ như thế, vậy mà ông ta lại gọi người ta là nữ thần!"

"Ông ta không xem lại tuổi tác của mình sao?"

Ít nhất cũng hơn bốn mươi rồi!

Thương Kiến Diệu dường như có chút thất vọng vì lý do của cầm thú không đủ hùng hồn, lại hỏi:

"Có phải anh có chút đố kỵ không?"

"Việc này, việc này có gì mà đố kỵ?" Gioan mạnh miệng hỏi lại.

Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự có chút đố kỵ, bởi vì cô gái trong bức ảnh xinh đẹp như ngôi sao, mà cô ta và thuyền trưởng cũng không biết có khúc mắc tình cảm thực chất nào không.

Điều này khiến cho Gioan - người không có bạn gái vì tính cách quá hướng nội trước khi thế giới cũ bị hủy diệt cảm thấy hơi ghen tỵ.

"Cũng phải." Thương Kiến Diệu cũng không thèm để ý đối phương có thật sự đố kỵ hay không, chỉ vào ảnh chụp nói: "Nhìn từ mức độ ố vàng, hẳn là đã nhiều năm rồi."

Gioan chợt ngộ ra: những bức ảnh này chắc hẳn được chụp lại trước khi thế giới bị hủy diệt, lúc đó thuyền trưởng cũng chỉ hơn hai mươi.

Hơn nữa nhìn cô gái qua những bức hình số tuổi cũng tăng lên, lúc cô ta trẻ nhất, chưa biết chừng thuyền trưởng còn chưa đến hai mươi, không tồn tại vấn đề kém vai vế, già yêu trẻ.

Nghĩ tới đây, Gioan không khỏi tự biên ra một câu chuyện trong lòng, cũng nói ra miệng: "Thuyền trưởng yêu thầm cô gái này, mà đối phương lại có bạn trai rồi, ông ta chỉ là lén lút sưu tầm ảnh chụp, lén lút ảo tưởng, đợi đến khi thời đại cũ bị hủy diệt, hai người hoàn toàn không liên hệ được, vì vậy thuyền trưởng sau khi rơi vào trạng thái hỗn loạn, đã sinh ra ảo giác, bày tỏ sự khát vọng ở trong lòng ra ngoài."

"Vậy giải thích thế nào về câu "nàng ở trong cơ thể tôi"?" Thương Kiến Diệu khá hứng thú với đề tài này.

Gioan bất giác rơi vào bầu không khí thảo luận:

"Có lẽ đây là hình ảnh trong ảo tưởng, trong văn hóa của chúng tôi, thích dùng cách nói hai bên giao hòa linh hồn và thể xác cho nhau để hình dung tình yêu."

"Tôi không cảm thấy là vậy." Thương Kiến Diệu lắc đầu.

Đến khi Gioan nhìn về phía mình, Thương Kiến Diệu mới tiếp tục nói:

"Đầu tiên hai người quả thực không phải là người yêu, nếu không thì thuyền trưởng sẽ không chỉ có ảnh của một người, mà sẽ có ảnh chụp chung của hai người."

"Đúng vậy!" Lúc này Gioan mới phản ứng lại.

Năng lực trinh thám của người tương lai "Thương" rất tốt.

Thương Kiến Diệu lại tưởng tượng thêm một bước:

"Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, thuyền trưởng thầm yêu đối phương, cố gắng đi giải cứu cô ấy, nhưng lại phát hiện cô ấy đang ở bên cạnh người đàn ông khác, đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau."

"Trong lúc vô cùng ghen tuông và thất vọng, trong hoàn cảnh tận thế mất đi trật tự, thuyền trưởng lên cơn thịnh nộ đã làm ra hành vi không lí trí, ông ta giết chết nữ thần của mình và bạn trai của cô ta."

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu để lộ nụ cười an ủi:

"Sau một thời gian, bởi vì thiếu lương thực, thuyền trưởng đã đưa ánh mắt về phía thi thể của nữ thần của ông ta..."

"Cho nên ông ta mới nói nữ thần ở trong cơ thể mình."

Gioan nghe vậy thì hả hốc mồm, không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn.

Vận may của hắn coi như không tệ, từ lúc thời đại cũ bị hủy diệt, vẫn luôn có thể tìm thấy đồ ăn, lúc đói lâu nhất chưa quá ba ngày, không cần làm ra chuyện khủng khiếp như thế.

"Căn cứ, căn cứ của anh là gì?" Gioan cảm thấy tình huống mà "Thương" miêu tả quá kịch tính hóa và đen tối hóa.

Thương Kiến Diệu trả lời bằng giọng dạy bảo:

"Đây gọi là to gan đặt giả thiết!"

"..." Gioan không còn lời nào để nói.

Có điều câu nói "nàng ở trong cơ thể tôi" của thuyền trưởng cứ luôn khiến Gioan cảm thấy trong phòng âm u lạnh lẽo, khó mà hoàn toàn phủ định được suy đoán của Thương Kiến Diệu.

Hắn cân nhắc một chút rồi nói: "Tiếp tục tìm đầu mối."

Hai người lại một lần nữa tách nhau ra, đi sang mỗi bên, lật xem đồ đạc bày trong căn phòng.

Trong quá trình này, Gioan lại có chút ghen tị.

Bởi vì trong căn phòng này còn có một phòng cất rượu, bên trong bày rất nhiều rượu nổi tiếng của thời đại cũ.

"Chết tiệt, ông ta thà lãng phí năng lượng vào chỗ này, cũng không muốn mở hệ thống điều hòa không khí!" Gioan oán trách.

Chính điều này khiến các hành khách và thuyền viên như họ cứ đến buổi tối là được hưởng thụ "sự hấp dẫn" của trời mùa đông và gió biển kết hợp.

"Có lẽ là ông nhiều mỡ, không sợ lạnh." Thương Kiến Diệu không biết đã quay về bên này từ lúc nào.

Gioan liếc nhìn cơ thể đẫy đà của thuyền trưởng, chấp nhận lời giải thích này.

Sau khi thời đại cũ bị hủy diệt, trong tình huống lương thực vô cùng thiếu thốn, thuyền trưởng có một vóc dáng như vậy, chứng tỏ ông ta không thiếu tài nguyên lắm.

"Anh có tìm được đầu mối gì không?" Gioan quan tâm đến việc chính.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc hỏi:

"Ông ta thích ăn kẹo, tốn nhiều khăn giấy hơn bình thường, điều này có tính không?"

"Không tính." Gioan do dự rồi trả lời.

Vẻ mặt hắn không thể che giấu được nữa, bởi vì phía bên hắn cũng không tìm thấy đầu mối hữu dụng, mà căn phòng của thuyền trưởng đã lục soát gần hết rồi.

Thương Kiến Diệu trở nên nghiêm túc:

"Tôi cảm thấy vẫn phải trực tiếp hỏi ông ta."

"Ông ta" là chỉ thuyền trưởng.

Gioan cũng bị sự nghiêm túc này lây nhiễm, chậm rãi gật đầu nói:

"Có thể thử một chút."

Hắn vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu hăng hái xoay người lại cao giọng hỏi:

"Vì sao ông lại cho rằng cô ấy là nữ thần của mình?"

Không phải tìm đầu mối về sự bất thường ban đêm sao? Gioan hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Thương Kiến Diệu.

Thuyền trưởng vừa hoàn thành một lượt ngâm thơ, trên mặt hiện ra nụ cười:

"Nàng xinh đẹp như ánh bình minh, lương thiện như thiên sứ thuần khiết."

"Tôi đã từng bị bệnh nặng một lần, cần phải cấy ghép tủy sống, nàng vừa vặn phù hợp với tôi."

Thì ra đây mới là cách giải thích chính xác cho câu "nàng ở trong cơ thể tôi"... Gioan phát hiện mình và Thương Kiến Diệu đều hiểu sai rồi.

Chuyện không đáng sợ như thế, cũng không liên quan đến việc giao hòa thể xác và linh hồn.

"Đúng là thiên sứ!" Thương Kiến Diệu phụ họa lời thuyền trưởng nói.

Anh hoàn toàn không có ý định hỏi nguyên nhân của việc ban đêm xuất hiện sự bất thường.

Ánh mắt thuyền trưởng rõ ràng rất hỗn loạn, dường như đang ở trong trạng thái vô thức nào đó.

Ông ta tự mình lẩm bẩm:

"Nàng còn là đội trưởng đội cổ vũ ở trường, nàng cởi mở, nhiệt tình, biết chơi tennis và khiêu vũ..."

"Giỏi quá!" Thương Kiến Diệu khen.

Thuyền trưởng tiếp tục nói:

"Nàng cũng rất thông minh, không phải là loại phụ nữ chỉ có mặt và ngực."

"Lúc còn đi học, nàng từng lên đọc luận văn, sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn làm nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm."

Vẻ mặt mang ý cười của Thương Kiến Diệu hơi thay đổi.

Anh giơ tay lên sờ cằm, hỏi lại như có điều suy nghĩ:

"Nghiên cứu viên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận