Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 359: Đưa tới cửa

Tiếng ma sát chói tai vang lên, xe jeep dùng tư thế như sắp hất mình bay lên để đổi hướng.

Xe lắc lư nhưng không hề giảm tốc, chạy thật nhanh về phía bên trái, nghiêng nghiêng ngả ngả trên đường đầy ổ gà.

Giây kế tiếp, một quả tên lửa đáp xuống mặt đất.

Uỳnh!

Quả cầu lửa đỏ rực nhanh chóng nở ra, chiếu sáng xung quanh, trong chớp mắt khuếch tán sóng xung kích ra ngoài khiến cửa sổ xe jeep phát ra tiếng động.

Cũng may, "Tổ điều tra cũ" đã đổi kính thủy tinh thành kính chống đạn ở doanh trại của "Vô căn giả".

Tương Bạch Miên thông qua chính chiếu hậu nhìn thấy hình ảnh vụ nổ, hơi nhíu mày.

Sau đó, Bạch Thần lại xoay vô lăng, để xe jeep rẽ vào đằng sau một tòa nhà đổ nát.

Làm vậy họ hoàn toàn thoát khỏi đường bắn của kẻ tập kích.

Uỳnh!

Lại thêm một quả tên lửa nổ tung trên con đường mà xe jeep vừa đi qua.

Sau đó tất cả trở lại vẻ yên lặng lúc trước.

"Dừng lại!" Tương Bạch Miên hô lên một tiếng.

Bạch Thần không hỏi vì sao, lập tức đạp phanh, để xe jeep dừng lại sau "lô cốt thiên nhiên".

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thời hạ cửa kính xe xuống, kê súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, đề phòng xung quanh tồn tại kẻ tập kích.

Cùng lúc đó, Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt tiếc nuối:

"Bọn chúng nên mời một huấn luyện viên bắn súng."

Tương Bạch Miên không những không phản bác, còn gật đầu một cái:

"Kẻ vừa tập kích kia thoạt nhìn cũng không giống thực sự muốn giết chúng ta."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng luôn giữ vững tinh thần không hiểu thì hỏi.

Tương Bạch Miên giải thích:

"Cho dù tôi không phát hiện ra trước, xe jeep vẫn đi trên quỹ tích bình thường, thì quả tên lửa đầu tiên cũng sẽ rơi lệch ra khỏi tuyến đường của chúng ta."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ lý do:

"Có lẽ hắn đã dự đoán được dự đoán củ cô, cho nên đã tính toán trước?"

Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:

"Trừ phi tôi bị điên, mới bảo Tiểu Bạch lái xe vào trong tòa nhà."

"Quả tên lửa thứ nhất nổ ở trước cửa của tòa nhà chênh chếch phía trước."

"Ừm, tôi hiểu rồi." Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái: "Chỉ là trình độ hắn không ra gì, ngắm không chuẩn."

"Vậy tại sao lại tìm một người như vậy để tập kích chúng ta?" Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười gặng hỏi một câu.

Thương Kiến Diệu trầm tư vài giây, chập hai tay lại:

"Để làm anh hùng cứu mỹ nhân!"

"..." Tuy Tương Bạch Miên chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ý của Thương Kiến Diệu, nhưng vẫn cảm thấy tư tưởng của người này kỳ lạ.

Không hổ là người bị mắc bệnh tâm thần... Cô thầm chế nhạo một câu trong lòng.

Long Duyệt Hồng thì đã đoán được đại khái Thương Kiến Diệu suy luận như thế căn cứ vào cái gì: Từ những câu chuyện truyền thanh kia!

Lúc này, Bạch Thần phá vỡ im lặng ngắn ngủi:

"Hẳn là để dọa chúng ta."

"Ừm." Tương Bạch Miên gật đầu: "Có lẽ là để cảnh cáo, gần giống với tờ giấy lần trước, cũng có thể là một cái bẫy, hi vọng có thể tác động đến chúng ta, khiến chúng ta điều tra sâu thêm về vụ án vũ khí bị cướp hoặc là cái chết của Herwig."

"Vậy chúng ta phải làm gì?" Long Duyệt Hồng cảm thấy hơi lo lắng: "Nơi này còn hỗn loạn hơn thành phố Cỏ Dại nhiều."

Nếu từng bước tìm ra số vũ khí bị cướp, hoàn thành nhiệm vụ thì dường như sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, còn nếu cứ thế từ bỏ, rời khỏi chợ Đá Đỏ lại khiến người ta có chút, có chút khó chịu.

Tương Bạch Miên trả lời:

"Đây không phải là chuyện đã biết từ rất sớm rồi sao?"

Cô vừa nói vừa nở nụ cười:

"Việc tôi muốn làm nhất lúc này là: tìm ra kẻ tập kích và kẻ sai khiến hắn, buộc bọn chúng lại, bắn tên lửa xung quanh, để bọn chúng nếm thử mùi vị tương tự."

Mắt Thương Kiến Diệu sáng lên:

"Ý tưởng này hay."

Tương Bạch Miên đột nhiên có dự cảm không lành, nhanh chóng lảng sang chuyện khác:

"Chúng ta về chợ Đá Đỏ trước, nói chuyện này cho Hàn Vọng Hoạch, xem phản ứng của anh ta, sau đó sẽ xác định nên làm thế nào."

"Được." Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Trong đội ngũ có một tên vừa điên vừa nguy hiểm như Thương Kiến Diệu là đủ rồi, tổ trưởng tuyệt đối đừng thích gây chuyện!

Trong sở trị an, chợ Đá Đỏ.

"Đội trưởng Hàn không có ở đây?"

Tương Bạch Miên hỏi bác sĩ Weller.

Weller vẫn không cạo râu, nhìn rất cục mịch:

"Tổ chức một đội ngũ đến ven hồ, nói là xem người cá bên kia có biến động gì không."

"Lúc nào sẽ trở về?" Tương Bạch Miên gặng hỏi một câu.

Weller lắc đầu:

"Phải xem người cá có phải thật sự có hành động hay không đã."

Anh ta lập tức thở dài:

"Nếu không phải không thể trở về "Công nghiệp liên hợp", thì tôi thật sự không muốn ở cái nơi quỷ quái này."

"Bên ngoài có người không hoàn chỉnh, nội bộ có phân tranh, suốt ngày không thấy ai, gặp người cũng không biết bộ dạng người ta thế nào..."

Hiển nhiên, vị bác sĩ phong lưu này đang ảo não vì không thể gặp được những cô nàng xinh đẹp.

Ở chợ Đá Đỏ, đây là chuyện phải trông vận may, trước khi tháo mặt nạ, cởi quần áo thì ngay cả nam hay nữ cũng không thể xác định.

Hơn nữa, dân cư chợ Đá Đỏ tín ngưỡng "U Cô", tôn trọng cảnh giác cũng không dễ dàng lên giường với người khác, trừ phi mục đích của họ là để trộm cướp.

Đối với lời than phiền của Weller, Tương Bạch Miên không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn hăng hái hỏi:

"Tôi rất tò mò, người dân chợ Đá Đỏ làm thế nào để quen biết và yêu nhau, từ đó kết hôn sinh con?"

Weller lại lần nữa thở dài:

"Lúc sóng vai chiến đấu với người không hoàn chỉnh và người ngoại lai, lúc cùng nhau buôn lậu, lúc ra ngoài săn bắn, thỉnh thoảng gặp nhau ở phế tích, chưa biết chừng sẽ nảy sinh tình cảm."

"Ừm, tôi nghe nói giáo phái Cảnh Giác cũng tổ chức hoạt động, tụ tập tín đồ muốn được bầu bạn nhưng không có mục tiêu thích hợp, sẽ phân chia thành hai đội, một bên nam, một bên nữ, rút thăm quyết định ai tìm ai trốn."

"Người phụ trách đi tìm đều sẽ có một cơ hội, tìm được ai thì sẽ ở bên người ấy."

"Họ cho rằng đây là gợi ý của "U Cô", không dám làm trái kết quả."

Còn có cả việc này? Long Duyệt Hồng nghe vậy thì há hốc mồm, chỉ cảm thấy thế giới rộng lớn điều kỳ lạ nào cũng có.

"Phong tục thú vị." Tương Bạch Miên không đưa ra đánh giá tốt xấu.

Thương Kiến Diệu lại hỏi một câu:

"Nếu không tìm được thì sao?"

"Vậy thì chứng tỏ Chấp tuế cho rằng anh tạm thời chưa thích hợp kết hôn." Weller thuận miệng đáp lại.

"Chấp tuế bận ghê." Thương Kiến Diệu cảm thán một câu.

Phù... Long Duyệt Hồng lặng lẽ thở phào.

Hắn còn tưởng Thương Kiến Diệu sẽ nhân cơ hội cười nhạo mình, nói Long Duyệt Hồng đã được định trước là không tìm được người.

Tương Bạch Miên biết thêm được một phong tục, cảm thấy mỹ mãn, dặn dò Weller một câu:

"Đợi đội trưởng Hàn về, bảo anh ta đến doanh trại khách sạn tìm chúng tôi, có chuyện quan trọng."

"Được." Weller khá nhạy bén, không hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

Doanh trại khách sạn, "Tổ điều tra cũ" đỗ xe xong, bốn người đi vào phòng số "05", "06".

Còn chưa đến gần, Tương Bạch Miên đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu không trả lời ngay, mà đi lên phía trước vài bước mới gật đầu một cái.

Sau đó, anh quẳng ba lô chiến thuật lên trước người, vừa lấy chiếc loa nhỏ ra, vừa la lớn:

"Mi đã bị bao vây!"

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đồng thời rút súng lục ra.

Sau khi ở chung thời gian dài, họ dễ dàng phán đoán ra tình huống lúc này là Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đã phát hiện trong phòng có người xâm nhập.

Sau khi im lặng một lát, cửa phòng "06" kẹt một tiếng mở ra.

Một người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen từ bên trong đi ra, tóc màu xám rối bù, dường như rất lâu rồi không được chải.

Thấy họng súng đen ngòm chĩa vào mình, gã vội vàng lùi lại, đề thấp giọng nói:

"Tôi là Bartz."

"Hả? Anh nói cái gì?" Tương Bạch Miên lớn tiếng hỏi.

Bartz im lặng hai giây, mới cất cao giọng nói:

"Tôi là tay chân của Herwig, Bartz, các cô đã từng tới tìm tôi."

"Người thích đào hầm kia?" Tương Bạch Miên thực ra đã sớm nhận ra đối phương từ những đặc điểm đặc thù.

"Đúng vậy." Bartz gật mạnh đầu.

"Anh tìm chúng tôi có việc gì?" Tương Bạch Miên đi đến gần, trông có vẻ thả lỏng.

Bartz nhìn quanh một vòng, nói với vẻ hơi sợ hãi.

"Có người muốn giết tôi!"

Tương Bạch Miên đeo mặt nạ tăng nhân thanh tú lập tức nói:

"Đi vào rồi nói."

Vào phòng của Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, Tương Bạch Miên không hỏi ngay, một bên bảo Thương Kiến Diệu canh cửa, một bên cười nói:

"Anh vào đây bằng cách nào?"

"Khóa điện tử ở nơi này rất dễ phá." Bartz lấy một cái thẻ màu trắng ra, vẫy vẫy hai cái.

Tương Bạch Miên "à" một tiếng, lại cười nói:

"Phải chăng anh nên tháo mặt nạ xuống?"

"Nếu không thì làm sao tôi xác định được anh là Bartz?"

"Lúc trước các cô cũng chưa từng nhìn thấy diện mạo của tôi..." Bartz tuy nói vậy, nhưng vẫn nghe theo tháo mặt nạ xuống.

Gã có gương mặt hơi vuông, đôi mắt màu xám, râu được cạo khá sạch sẽ, trên mặt có nhiều tàn nhang, tuổi tác không lớn lắm, không quá ba mươi.

"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tương Bạch Miên rốt cuộc quay về vấn đề chính.

Bartz tỏ ra hoảng loạn:

"Lúc các cô đến tìm tôi lại không nói Herwig đã chết."

"Đây không phải là trọng điểm." Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, đáp lại một câu.

Giọng của Bartz trở nên cấp thiết:

"Đây mới trọng điểm."

"Tôi có thể đoán ra ai giết Herwig."

"Hắn còn muốn giết tôi!"

"Là ai?" Tương Bạch Miên khá phối hợp.

Sắc mặt Bartz chợt sầm lại:

"Chuyện là như vậy."

"Số vũ khí kia căn bản không bị cướp đi, mà chỉ là một vở kịch."

Đám người Tương Bạch Miên đồng thời mỉm cười, đáng tiếc Bartz không nhìn thấy nụ cười của họ.

Bartz tiếp tục nói:

"Số vũ khí kia vốn định bán cho quái núi, không xử lý như thế sẽ bị những người khác trong đội ngũ thù địch."

"Herwig tìm Anhebas hợp tác, để người của hắn cải trang thành cướp, cướp đi số vũ khí đó, tìm cơ hội đưa đến chỗ của quái núi, sau đó ông ta làm giả đầu mối, quay về thị trấn ban bố nhiệm vụ, muốn chĩa mũi dùi về phía đám người tiếng Xám, hoặc là phía "Chiếc thuyền Noah ngầm", tích lũy sự bất mãn của mọi người, kết quả, kết quả, ông ta lại chết!"

Tương Bạch Miên hỏi đúng lúc:

"Anhebas là ai?"

"Hắn là một người Hồng Hà rất có địa vị trong chợ Đá Đỏ, chủ yếu buôn lậu nhiên liệu, có quan hệ hợp tác với Herwig." Bartz giới thiệu: "Quái núi nắm giữ mấy chỗ mỏ than đá, từng giao dịch nhiều lần với hắn."

Nói đến đây, Bartz chợt căm hận:

"Chắc chắn là hắn! Hắn giết chết Herwig, muốn nuốt trọn số vũ khí kia!"

"Sáng nay tôi bị tập kích, nếu không phải đào nhiều địa đạo thì chết chắc rồi! Nếu tôi chết thì việc này không còn ai biết nữa."

Tương Bạch Miên nghe xong, nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu ở cửa.

Thương Kiến Diệu nghe nhạc hiệu đoán chương trình, tháo mặt nạ khỉ xuống, chậm rãi bước về phía Bartz, nở nụ cười thân thiện.

Bartz đột nhiên cảnh giác, lùi lại một chút, nói:

"Anh, anh muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận