Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 496: Không tên

Thương Kiến Diệu "a" một tiếng:

"Bố anh nhảy không tệ, con người không thể chỉ nhìn tướng mạo."

Anh giống như không nghe rõ Triệu Nghĩa Đức nói cái gì.

Thấy đám người Tiết Thập Nguyệt cũng không có ý kiến, Triệu Nghĩa Đức đành phải lặp lại một lần:

"Bố tôi có chuyện muốn mời các cậu giúp đỡ, không biết các cậu có đồng ý gặp ông ấy không?"

Tương Bạch Miên suy nghĩ, nói với vẻ hơi ranh mãnh:

"Tục ngữ nói rất đúng, quân tử không đứng cạnh tường lung lay."

"Gặp một lần không thành vấn đề, nhưng không thể ở phủ Triệu, phải tìm một nơi mà mọi người đều yên tâm."

Triệu Nghĩa Đức cảm thấy việc này hợp tình hợp lý, bèn gật đầu đồng ý:

"Được."

Hắn đang định đề nghị một địa điểm gặp mặt, đột nhiên bị Thương Kiến Diệu vỗ vào vai:

"Ăn cơm trước, đợi lát nữa rồi tính, nguội rồi không ngon nữa đâu."

Triệu Nghĩa Đức chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, chỉ thấy trên mặt anh đầy vẻ nghiêm túc và thành khẩn.

Triệu Nghĩa Đức cụp mắt xuống, cầm lấy thìa, giải quyết nốt phần cơm trộn khoai tây hầm thịt một cách khó khăn.

Hắn ăn bữa này mà nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

"Nếu anh không thích anh thịt, thì để tôi ăn giúp anh!"

Thương Kiến Diệu liếc hắn một cái, đưa ra đề nghị kịp thời.

Triệu Nghĩa Đức như bắt được vàng, đáp lia lịa:

"Được, được!"

Tương Bạch Miên nhìn thấy thế thầm bĩu môi.

Sau khi mặt trời lặn, trên quảng trường trung tâm thành phố Cỏ Dại.

Triệu Chính kỳ đội mũ len, mặc áo choàng rộng thùng thình ngồi trên ghế đá, hóng gió đêm mát mẻ, nhìn vệ sĩ xung quanh cố gắng nhưng không để lại dấu vết ngăn cản dân cư thành phố và các thợ săn di tích đến gần phía này, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Đây là địa điểm mà Tương Bạch Miên chọn để gặp mặt.

Lúc cô và Thương Kiến Diệu đi về phía Triệu Chính Kỳ, Triệu Nghĩa Đức thì Long Duyệt Hồng và Bạch Thần tự giác tản ra, quan sát bốn phía.

Họ đặt trọng điểm vào mấy tòa nhà cao tầng xung quanh, chủ yếu là đề phòng súng ngắm.

Về phần khu vực quảng trường, phần lớn đều nằm trong phạm vi năng lực người thức tỉnh "Hai tay thiếu sót động tác" của Thương Kiến Diệu, không cần quá để ý.

"Hai vị, đã lâu không gặp." Triệu Chính Kỳ nhìn thấy Tiết Thập Nguyệt và Trương Khứ bệnh tới gần, mỉm cười đứng lên.

Thương Kiến Diệu dang hai tay, làm tư thế muốn ôm.

Triệu Chính Kỳ mập mạp sờ chòm râu hoa râm của mình, nặn ra nụ cười, nhận lấy cái ôm nhiệt tình.

"Kỹ thuật nhảy của ông khiến tôi vô cùng ấn tượng." Trong lúc ôm, Thương Kiến Diệu vỗ lưng Triệu Chính Kỳ.

Triệu Chính Kỳ nhanh chóng rút tay về, đứng thẳng dậy, thở dài nói:

"Lúc còn bé, cuộc sống gia đình tôi rất vất vả, thỉnh thoảng phải dựa vào hát và nhảy để điều chỉnh tâm trạng."

Lúc nói chuyện, ông ta đưa tay khẽ cầm lấy tay Tương Bạch Miên một cái.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Tương Bạch Miên vào đề ngay:

"Nghị sĩ Triệu, không biết vì sao ông muốn gặp chúng tôi?"

Triệu Chính Kỳ liếc mắt nhìn con cả Triệu Nghĩa Đức một cái, cân nhắc lời lẽ rồi nói:

"Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tiếp theo mấy vị định đi đâu, đã có sắp xếp gì chưa? Không thể vì lời mời của tôi mà làm lỡ việc chính của các cô được."

Ông ta tỏ ra rất khiêm nhường.

Tương Bạch Miên cười đáp:

"Chúng tôi chuẩn bị đi tìm cơ hội gặp gỡ mấy thế lực lớn, hi vọng có thể phát triển tốt hơn."

Triệu Chính Kỳ để lộ vẻ mặt đã hiểu:

"Vậy tôi định mời các cô đến thành phố Ban Sơ một chuyến trước, à, là thành phố thật sự kia."

"Gặp phải khó khăn?" Thương Kiến Diệu quan tâm hỏi.

Triệu Chính Kỳ thuận thế nói:

"Nhà họ Triệu chúng tôi ở vùng ngoại ô của thành phố Ban Sơ, phía nam Hồng Hà, có mấy trang viên."

Thấy Tương Bạch Miên trưng ra vẻ mặt cười như không cười, ông ta vội vàng giải thích một câu:

"Người Đất Xám chúng ta có câu châm ngôn rất hay: trứng gà không thể để chung một rổ."

Trong lúc Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, Triệu Chính Kỳ tiếp tục nói:

"Thời gian trước mấy trang viên này xảy ra chút vấn đề, không thể nộp tiền lời năm ngoái đúng hạn, nói là do thời tiết, giảm sản lượng nghiêm trọng."

"Tôi phái quản lý tới đó, ông ta báo cáo đúng là như vậy, tôi lại phái em trai của Nghĩa Đức đi, nó cũng gửi điện báo về bảo là không có gì bất thường."

"Tôi vốn tin là vậy, cho đến khi tôi gặp một người bạn ở thành phố Ban Sơ tình cờ đi ngang qua mấy trang viên, phát hiện người không rõ thân phận ra vào."

"Tôi bí mật tìm một đội thợ săn di tích ở thành phố Ban Sơ, họ quan sát mấy trang viên một vòng, xác nhận nơi đó bình thường, không hề có người không rõ ra vào."

"Tôi lại tìm một đội ngũ thợ săn di tích khác, bảo họ đi vào trang viên điều tra, kết quả báo cáo không có người lạ."

"Nghe rất kỳ dị." Thương Kiến Diệu sờ cằm như có điều suy nghĩ.

Triệu Chính Kỳ tỏ vẻ như tìm được cứu tinh:

"Đúng vậy, tôi rất lo cho con trai tôi, còn có mấy tâm phúc nữa, đang nghĩ xem có cần phải mời "Thợ săn cao cấp" của nghiệp đoàn ra tay hay không thì Nghĩa Đức nói cho tôi biết các cô đa trở về."

"Trong lòng tôi, thực lực của các cô mạnh hơn "Thợ săn cao cấp"."

Ông ta nhớ lúc trước Odick cũng trở thành "bạn bè" của Trương Khứ Bệnh.

Thương Kiến Diệu tiến vào trạng thái trầm tư, Tương Bạch Miên mỉm cười nhìn Triệu Chính Kỳ và Triệu Nghĩa Đức, không nói gì.

Triệu Chính Kỳ nghiến răng nói:

"Tôi biết trong lòng các cô tôi không đáng tín nhiệm lắm, tôi bằng lòng để cho năng lực kia ảnh hưởng một lần nữa, "trở thành" bạn của các cô."

"Như vậy các cô sẽ biết là tôi không nói dối."

Thái độ này đúng là không bới ra được chỗ sai... Tương Bạch Miên đang muốn đáp lại vài câu, hai mắt Thương Kiến Diệu chợt sáng lên:

"Anh em có thể kế thừa tài sản của nhà họ Triệu không?"

Triệu Chính Kỳ và Triệu Nghĩa Đức đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hối hận.

Năng lực người thức tỉnh kia nếu có thể "kết giao bạn bè" thì chắc chắn cũng có thể khiến hai bên trở thành anh em huyết thống khác bố khác mẹ, hoặc là cha con nhưng không có quan hệ ruột thịt di truyền.

Trong tưởng tượng của hai người họ, "cha" đương nhiên là Trương Khứ Bệnh, bản thân chỉ có thể là "con".

"Anh ta đùa thôi." Tương Bạch Miên chữa cháy: "Cũng không cần làm như vậy, chỉ cần cho chúng tôi từ bỏ nhiệm vụ bất cứ lúc nào, không cần hứa hẹn trả bất cứ cái giá nào là được."

"Các cô đồng ý nhận?" Triệu Nghĩa Đức mừng rỡ hỏi.

Tương Bạch Miên cười tủm tỉm đáp:

"Việc này phải xem các anh có thể ra giá bao nhiêu."

Triệu Chính Kỳ suy tư một chút rồi nói:

"Tôi không rõ các cô cảm thấy hứng thú với cái gì, chi bằng các cô định giá, chỉ cần nhà họ Triệu có thể trả được, thì không thành vấn đề."

Thái độ này... Tương Bạch Miên không khỏi thầm khen một tiếng.

Cô còn nhớ lúc trước ở trong phòng nghị sự quý tộc, Triệu Chính Kỳ đã tỏ ra ngạo mạn thế nào, lạnh lùng ra sao, vậy mà bây giờ ông ta lại hoàn toàn hạ thấp bản thân, khiến người ta dễ chịu không thôi.

Một người lại có hai gương mặt hoàn toàn khác nhau như thế.

Có thể có được địa vị nhất định vào thời kỳ đầu Tân Lịch, trở thành người của quý tộc, đều không đơn giản... Tương Bạch Miên không rõ tuổi tác của Triệu Chính Kỳ, không thể nào biết được ông ta có trải qua thời kỳ loạn lạc không, chỉ tùy ý cảm khái hai tiếng.

Trầm ngâm khoảng bảy tám giây, Tương Bạch Miên nói ra đáp án đã sớm cân nhắc:

"Một khoản tiền và sử dụng mạng lưới thế lực của nhà họ Triệu ở thành phố Ban Sơ để giúp chúng tôi một chuyện."

Chính vì nhín trúng quan hệ dây mơ rễ má của quý tộc thành phố Cỏ Dại với "thành phố Ban Sơ" nên cô mới bằng lòng gặp Triệu Chính Kỳ.

"Cần khoảng bao nhiêu Orey? Cần cung cấp sự giúp đỡ như thế nào?" Triệu Chính Kỳ gặng hỏi.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Cụ thể bao nhiêu Orey, hiện giờ tôi không thể nói được, dù sao chúng tôi cũng chưa biết rõ mức độ nguy hiểm của chuyện này. Yên tâm, sẽ không quá nhiều, ông nhất định trả được, bởi vì mức độ nguy hiểm vượt quá dự đoán của chúng tôi, chúng tôi sẽ hủy bỏ nhiệm vụ."

"Sự giúp đỡ kia cũng thế, nói chung, sẽ không để nhà họ Triệu phải rơi vào cảnh nguy khốn."

Giờ thì nói dễ nghe, đến lúc đó định giá thế nào chẳng phải chỉ có thể nghe các cô thôi sao... Triệu Nghĩa Đức thầm lẩm bẩm một câu.

Ông ta thật sự có cảm giác bảo hổ lột da.

Triệu Chính Kỳ hồi tưởng lại những chuyện tiểu đội Không Làm Mà Hưởng đã làm ở thành phố Cỏ Dại cùng những lời ra tiếng vào mà ông ta biết được, cân nhắc rồi nói:

"Không thành vấn đề."

"Chúc mừng ông." Thương Kiến Diệu đưa tay về phía ông ta.

Chúc mừng cái gì? Triệu Chính Kỳ do dự bắt tay với anh.

"Nếu các ông có thể thường xuyên cứu tế dân lang thang, thì chúng ta có thể làm bạn bè chân chính." Thương Kiến Diệu nói như thật.

Lần này, Triệu Chính Kỳ và Triệu Nghĩa Đức chỉ đành dùng nụ cười đáp lại, không dám nói thêm gì.

"Lát nữa nhớ nói về tình hình của người liên lạc của nhà họ Triệu ở thành phố Ban Sơ cho chúng tôi biết." Tương Bạch Miên ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo ở chân trời, chậm rãi đứng dậy.

Triệu Chính Kỳ cũng đứng dậy theo, đưa tay phải ra:

"Hiện giờ có thể nói ngay, hợp tác vui vẻ."

Thương Kiến Diệu thay Tương Bạch Miên, bắt tay với ông ta, sau đó vừa cười vừa nói:

"Nếu đã hợp tác vui vẻ, chi bằng mọi người khiêu vũ một bài chúc mừng?"

Vẻ mặt Triệu Chính Kỳ lập tức cứng đờ, sau đó cười nói:

"Được, tới nhà tôi."

Thương Kiến Diệu lắc đầu.

"Vậy thì phải đợi thêm một hồi nữa, ở đây luôn đi."

Anh nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, chỉ về phía quảng trường người đến kẻ đi.

Cùng lúc đó, anh bỏ ba lô chiến thuật xuống, định lấy loa ra.

Triệu Chính Kỳ và Triệu Nghĩa Đức tưởng tượng cảnh tượng nhóm người mình khiêu vũ trên quảng trường, vẻ mặt lập tức trở nên xấu xí.

Tương Bạch Miên vỗ vào tay Thương Kiến Diệu một cái:

"Đừng quấy nhiễu người khác!"

Cô lại nói với Triệu Chính Kỳ và Triệu Nghĩa Đức:

"Không cần nghe anh ta."

Triệu Chính Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói tình huống của người liên lạc của nhà họ Triệu ở thành phố Ban Sơ cho Tương Bạch Miên.

Sau đó, dưới ánh mắt thất vọng của Thương Kiến Diệu, ông ta kéo Triệu Nghĩa Đức vội vã rời khỏi quảng trường trong vòng vây của vệ sĩ.

Nhóm bốn người "Tổ điều tra cũ" lập tức đi tản bộ về phố Nam.

Lúc này, bên trên đã sáng đèn, khiến con phố sáng tối đan xen, hoặc mờ nhạt hoặc âm trầm.

Có vài người co ro trong góc phố, quấn cái chăn vừa rách vừa bẩn, gật gà gật gù buồn ngủ, có vài người tụ tập bên cạnh, đánh giá khách qua đường lui tới, đưa tay muốn nhận đồ cứu tế.

"Ăn mày trong thành phố cũng nhiều hơn năm trước..." Long Duyệt Hồng nhìn quanh một vòng, cảm thán thành lời.

Bạch Thần nhìn phía trước, bình tĩnh nói:

"Mùa đông ngủ bên ngoài, phần lớn đều chết hết."

Long Duyệt Hồng nghĩ đến dân du cư hoang dã ngoài thành phố lúc trước, chợt im lặng. Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cũng không nói gì, yên tĩnh cất bước về phía trước.

Quay lại tầng hai "Cửa hàng súng A Phúc", Tương Bạch Miên mở máy thu phát vô tuyến điện, nhìn xem Gnawa hay công ty có gửi điện báo tới không.

Hơn tám giờ, đột nhiên có một đoạn sóng điện gửi đến.

Sau khi nhận điện báo, dịch ra nội dung xong, Tương Bạch Miên chớp chớp mắt, nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Không phải Gnawa, cũng không phải công ty."
Bạn cần đăng nhập để bình luận