Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 405: Thiên thần giáng trần

Hai chiếc xe việt dã và bán tải đằng sau hai chiếc xe kia kịp thời dừng lại, không biết bánh xe đã làm bắn lên bao nhiêu bùn đất.

Lúc này, mấy tên cướp sống sót trên chiếc xe thứ hai cũng tự đẩy cửa, lăn xuống đất, tìm công sự che chắn.

Tuy ở lại trong xe, cúi người xuống, khả năng cao là không bị súng của đối phương bắn trúng, nhưng bọn chúng vừa tận mắt nhìn thấy chiếc xe đằng trước nổ tung, biết trong tình huống như thế nào, xe không là vật bảo hộ nữa, mà là một cỗ quan tài sống.

Trên thượng du dòng suối, chỗ toán cướp tụ tập, tất cả trừ tù binh đều đứng phắt dậy, tìm vị trí thích hợp, vội vàng chĩa súng về phía khúc quanh.

Bọn chúng là cướp lâu năm, cho dù đối diện với bất ngờ cũng tỏ ra rất bài bản.

Đúng lúc này, chỗ khúc quanh vào thung lũng, ở nơi đường nhìn của toán cướp không tới được, có một tiếng nhạc cao vút vang lên.

Ngay sau giai điệu này chính là tiếng trống hào hùng khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.

Trong tiếng trống, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt đám cướp.

Hắn cao chừng một mét bảy lăm, cổ, ngực, bụng đều được che chắn bằng tấm thiết giáp màu đen, tứ chi có các khung xương bằng kim loại chống đỡ, đằng sau có thể nhìn thấy loáng thoáng hai túi nhiên liệu rất lớn, kính bảo hộ trên đầu lóe lên ánh sáng đỏ.

"Thiết bị khung xương quân dụng!"

Thủ lĩnh và hơn chục tên cướp có kiến thức nhất đồng thời nảy ra một suy nghĩ như vậy.

Điều này khiến nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên từ đáy lòng chúng.

Một giây kế tiếp, một giọng đàn ông hào sảng vang lên trong khúc quanh đang bốc lên khói thuốc súng:

"Khói báo động, giang sơn nhìn về phía bắc..."

Khi tiếng hát vang lên, Long Duyệt Hồng chợt nhảy thẳng lên không trung.

Điều này khiến đạn đang bắn về vị trí cũ của hắn đều rơi vào khoảng không.

Trong tiếng ca vang vọng, Long Duyệt Hồng giữa không trung thuận thế giơ một cánh tay lên, một cánh tay khác rũ xuống.

Phía giơ lên là tay trái có cầm súng máy hạng nhẹ, phía rũ xuống là tay phải được lắp máy phóng lựu đạn.

Trong tiếng súng tạch tạch tạch, hoặc bắn ra những vết đạn lỗ chỗ trên thân xe, hoặc bắn nát kính thủy tinh, ép cho đám cướp chủ lực ở phía xa không dám ngóc đầu lên.

Trong lúc súng máy bắn phá, một quả lựu đạn phóng ra, bay thẳng về phía chính giữa chiếc xe thứ hai và chiếc xe thứ ba.

Uỳnh uỳnh!

Một quả cầu lửa nhỏ hơn ban nãy một chút nuốt chửng vài tên cướp.

Uỳnh uỳnh!

Lại một quả lựu đạn nữa bay ra, đáp xuống kính chắn gió của chiếc xe thứ tư, mảnh vỡ bắn tung tóe, có một tiếng hét thảm thiết vang lên rồi im bặt.

"Cờ rồng bay, tiếng ngựa hí, kiếm như sương..."

Tiếng nổ lớn vừa lắng xuống, giọng hát hào sảng của đàn ông lại thống trị toàn bộ không gian.

Trong tiếng hát, Long Duyệt Hồng dường như đã dự trù sẵn, mượn lực từ vách đá, quay người nhảy về phía thượng du của dòng suối.

Đám cướp chủ lực cố gắng ngăn cản hắn lại, thậm chí còn dùng đến súng phóng lựu, nhưng đều bị hắn dựa vào "Hệ thống cảnh báo tổng hợp", đổi hướng né tránh trước.

Điều này khiến tâm trạng có chút căng thẳng của Long Duyệt Hồng thả lỏng hơn nhiều.

Sức mạnh của thiết bị khung xương quân dụng được thể hiện rất rõ trong loại chiến trường thế này.

Chỉ nhảy lên xuống vài cái, hắn đã rút ngắn khoảng cách với đám cướp chủ lực, một lần nữa giơ tay trái có súng máy hạng nhẹ lên bắn phá.

Thấy kẻ địch mặc thiết bị khung xương quân dụng như thần như ma, thủ lĩnh toán cướp nhất thời sợ vỡ mật.

Gã ngồi xổm xuống sau chiếc xe việt dã có lắp mấy tấm kim loại, cao giọng hô lên:

"Rút!"

Rút đương nhiên là có phương án rút, toán cướp này cũng khá có tiếng tăm ở khu vực xung quanh, không chỉ là đám ô hợp thuần túy, lập tức có thành viên vác súng phóng lựu và súng tự động hơi lộ người khỏi khu vực mình đang trốn, điên cuồng bắn về phía kẻ địch mặc thiết bị khung xương quân dụng.

Trong tiếng tạch tạch tạch, keng keng keng, xoạt xoạt xoạt liên tiếp, đám cướp kẻ thì tóe máu, kẻ thì mất đi tứ chi mà ngã xuống đất.

Còn Long Duyệt Hồng dựa vào tốc độ và phản ứng vượt xa con người, cộng thêm sự giúp đỡ của "Hệ thống cảnh báo tổng hợp", không hề bị thương.

Thỉnh thoảng có mấy phát đạn hắn không kịp né, cũng có thể thông qua các cách như ngồi xổm xuống, nghiêng người, giơ tay lên, dùng khung xương kim loại và tấm thiết giáp màu đen để chống đỡ nguy hiểm.

Nhưng, bảy tám gã cướp hi sinh cũng tạo ra được cơ hội cho những tên cướp khác, chúng cầm vũ khí, nhảy vào xe gần đó, chạy tán loạn về phía thượng du dòng suối hay là một lối ra khác của thung lũng.

Từng chiếc ô tô vội vã khởi động, khiến chúng không kịp thu thập một phần vật tư và đám tù binh.

"Thế nào, có phải hâm mộ lắm không? Lúc nào cũng lấy cho cô một bộ." Ở vị trí góc của vách đá, Tương Bạch Miên mặc đồng phục rằn ri màu xanh xám cười hỏi Bạch Thần đang trong tư thế ngắm bắn ở bên cạnh.

Cô vác súng chống tăng "Tử thần" trông có vẻ lười biếng.

Bạch Thần không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Cô đang điểm danh những kẻ địch có thể uy hiếp đến Long Duyệt Hồng.

Có thiết bị khung xương quân dụng thu hút hỏa lực ở đằng trước, họ ở đằng sau có chút nhàn nhã.

Thương Kiến Diệu thì vác súng trường, khiến mấy tên cướp còn may mắn sống sót bên này ôm đầu ngồi xổm xuống.

Chiếc loa nhỏ nền xanh mặt đen được anh để ở một phía khác của vách núi, tránh hỏa lực lan đến.

Thương Kiến Diệu khá coi trọng "người bạn" này.

Tương Bạch Miên hơi nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thần, sau đó khoan thai sử dụng súng chống tăng "Tử thần".

Uỳnh uỳnh!

Một chiếc xe đi gần đằng sau đội xe của toán cướp trực tiếp bốc lên một quả cầu lửa đỏ ngầu.

"Tử thần" đã lựa chọn nó.

Chiếc xe đi ngay sau nó vội vàng đánh tay lái, không cần nhìn đã vượt qua, chạy về lối ra của thung lũng.

Lúc này, hỏa lực áp chế Long Duyệt Hồng đã cơ bản biến mất, hắn giơ cánh tay phải lắp máy phóng lựu lên, cho đội xe của toán cướp thêm mấy phát.

Dưới sự giúp đỡ của "Hệ thống nhắm bắn chính xác", phạm vi nhìn của hắn được kéo gần lại, có thể thấy được từng gương mặt đang hoảng hốt lúng túng.

Long Duyệt Hồng do dự một chút, không phóng lựu đạn nữa.

Chẳng mấy chốc, đội xe của đám cướp đã chạy ra khỏi thung lũng.

"Giặc đến đường cùng đừng đuổi theo!" Tương Bạch Miên hô lên một tiếng.

Cô không nhắc đến vấn đề Long Duyệt Hồng nương tay vào phút cuối, bởi vì cô nghĩ thời điểm kẻ địch đã gần như từ bỏ chống trả, nhẹ dạ nương tay một chút cũng không phải chuyện gì xấu.

Hàn Vọng Hoạch còn đang cố gắng "làm người", những con người may mắn như họ cũng không thể lạnh lùng vô tình tự kiêu được.

Đương nhiên, cẩn thận và cảnh giác cần thiết vẫn không thể thiếu được.

Toán cướp lái xe chạy điên cuồng một khoảng cách, sau khi thấy kẻ địch đáng sợ không đuổi theo, lại thả chậm tốc độ, lấy lại bình tĩnh.

"Bọn chúng ở đâu ra?" Thủ lĩnh toán cướp thở hổn hển, nhỏ giọng lầm bầm.

Một con dê nhỏ thoạt nhìn yếu ớt đột nhiên biến thành ác ma được bao bọc bởi lửa và gió xoáy!

Nếu biết họ có thể lấy ra được một bộ thiết bị khung xương quân dụng, gã chắc chắn không hề do dự nặn ra nụ cười, nghĩ cách lấy lòng.

Lúc phát hiện ra nhau, toán cướp đang nghỉ ngơi dưỡng sức không kịp bỏ chạy, trừ phi ném lại mấy thi thể làm cái giá phải trả như bây giờ.

Lúc này, một tên cướp ngồi cạnh ghế lái vẫn còn sợ hãi, nghi ngờ nói:

"Đại ca, hình như, hình như bọn chúng chỉ có bốn người."

Trong lúc chiến đấu ác liệt, hắn lờ mờ nhìn thấy.

"Bốn người?" Thủ lĩnh toán cướp đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tự mắng mình một câu: "Chỉ một bộ thiết bị khung xương quân dụng đã đánh chúng ta đến mức độ này, nếu ba kẻ khác cùng xông lên thì chúng ta chỉ có thể ngồi xổm ôm đầu, lựa chọn đầu hàng thôi!"

Tiểu đội này quả thực đáng sợ!

Đương nhiên, nếu bản thân toán cướp có thể mặc kệ sống chết, thì cũng có khả năng giết được hai ba thành viên của đối phương, nhưng cướp thì lấy đâu ra tinh thần ấy?

Im lặng vài giây, tên thủ lĩnh lại bồi thêm một câu:

"Tao nghe nói, trên Đất Xám có một số đội ngũ thợ săn di tích nhân số nhỏ, mỗi người trong số bọn họ đều nắm giữ thực lực rất mạnh mẽ, hoặc là mang theo trang bị tiên tiến nhất."

"Đội ngũ như vậy có thể đối đầu chính diện với một đội quân có số lượng nhất định trong một thế lực lớn, sinh tồn và hưởng thụ không còn là vấn đề nữa. Họ hành tẩu trên Đất Xám, thăm dò các phế tích thành phố, để mở ra cánh cửa nối với thế giới mới."

"Tiểu đội vừa rồi rất có khả năng là loại này."

Nếu là loại này, thì đám người bọn chúng phản kháng cũng chẳng thu được gì, chỉ dẫn đến toàn quân bị diệt.

Lúc này, tên thủ lĩnh nói vậy không phải là để nâng chí khí người khác mà hạ uy phong của mình, mà là trong tình huống thất bại thảm hại phải chạy trốn, nói kẻ địch càng mạnh thì tâm trạng của mọi người càng nhanh chóng hồi phục.

Hơn nữa, điều này cũng cho thấy, không phải một thủ lĩnh như gã phán đoán không chính xác, chỉ huy sai lầm, tác chiến thiếu dũng mãnh, mà vì kẻ địch quả thật quá mạnh.

Đối đầu với kẻ địch hùng mạnh như thế, bước tiếp theo đương nhiên là chạy càng xa càng tốt.

Đám tù binh nam nữ bị đám cướp để lại vừa mờ mịt vừa khiếp sợ nhìn về phía Long Duyệt Hồng, hệt như nhìn thấy thiên thần giáng trần.

Vừa rồi họ còn nghĩ đối phương chỉ có một chiếc, vài người, không thể nào cứu được mình, nào ngờ chỉ chớp mắt, đám cướp "Cáo Núi" người đông thế mạnh, vũ khí dồi dào đã bị một người trong đó đánh cho chạy té khói, bỏ lại mấy tên đồng bọn và vài thi thể.

Thiết bị khung xương quân dụng quả là vũ khí lợi hại trong chiến tranh!

Lúc suy nghĩ này hiện ra trong đầu mỗi người bọn họ, thì một ý tưởng khác cũng nảy nảy:

"Họ không tiếp tục bắt bọn mình thành tù binh, bán đến chỗ khác đấy chứ?"

Trong số họ, có một ông già khoảng năm mươi tóc đã hoa râm chật vật đứng dậy.

Hai tay ông ta bị trói sau lưng, mặc áo sơ mi màu nâu xám và quần dài màu đen.

Lúc gió mùa đông lùa qua thung lũng, ông ta hơi run lên vì lạnh.

Trong lúc run rẩy, đôi mắt màu xanh biếc của ông ta nhìn về phía Tương Bạch Miên và Bạch Thần đang áp giải mấy tên cướp đi tới, chủ động giới thiệu:

"Tôi là Means, quản lý của thương xá Thập Phương trong "Liên minh Lâm Hải"."

Ông ta dùng tiếng Đất Xám rất lưu loát.

"Liên minh Lâm Hải?" Nghe thấy danh từ này, Tương Bạch Miên không nghi ngờ gì về trình độ tiếng Đất Xám của Means.

"Liên minh Lâm Hải" ở phía nam của "Công nghiệp liên hợp", một nửa ở khu vực sông Hoàng Kim, một nửa ở bờ biển phía nam.

Nó được cấu thành từ các thành bang mà người Đất Xám xây dựng, ngôn ngữ chính thức là tiếng Đất Xám, đương nhiên, khẩu âm của họ không giống với khẩu âm của các nhân viên trong "Sinh vật Bàn Cổ".

Trong "Liên minh Lâm Hải" cũng có các thành bang do người Hồng Hà, người bờ biển làm chủ, đây là một thế lực lớn cái gì cũng có, cái gì cũng rất bình thường, có thể làm nhái các sản phẩm cấp bậc khá thấp và loại hình khá cổ, cao cấp thì cần phải nhập khẩu.

Tài nguyên khá hiếm của họ là than đá và quặng sắt.

Người bờ biển là một chi của người Đất Xám, da đậm màu hơn, ngôn ngữ khó nói khó hiểu hơn chút.

"Đúng vậy." Means đáp lại câu hỏi của Tương Bạch Miên, dưới sự giúp đỡ của một người bạn, thoát ra khỏi sợi dây đang trói chặt hai tay.

Sau đó người ông ta hơi co rúm lại, giống như bị dội nước sôi, lại giống như đang nhảy vũ điệu kỳ quặc nào.

Sau vài động tác đơn giản, ông già khoảng năm mươi mái tóc hoa râm này lên tiếng:

"Mong rằng hơi thở của thần linh sẽ gột rửa cho các vị."

Thương Kiến Diệu vừa cất loa đi, lái xe jeep tới, thấy cảnh tượng này thì hai mắt sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận