Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 526: "Tự suy ngẫm"

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang ở trên con đường tất phải đi qua khi đến mấy trang trại nhà họ Triệu, giấu xe việt dã màu xám vào trong rừng cây bên cạnh đường.

Khi thấy chiếc xe jeep màu xanh bộ đội lái ra, họ cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thương Kiến Diệu ấn cửa sổ xe xuống, vẫy tay với hai đồng đội:

"Xong rồi!"

"Bắt được người của "Giáo dục phản tri thức" rồi à?" Bạch Thần hỏi không kinh ngạc lắm.

Cô và Long Duyệt Hồng cũng nghe thấy trong một trang trại nào đó bên cạnh bờ sông Đài Vi vang lên tiếng nổ lớn, chỉ là nơi đó không cùng hướng với trang trại nhà họ Triệu.

Thương Kiến Diệu làm bộ thở dài:

"Chúng ta không thắng, bọn họ cũng không thua."

Thì ra là hòa nhau... Long Duyệt Hồng bất giác lóe lên một suy nghĩ như thế.

Nhưng khi tỉ mỉ suy nghĩ, hắn mới phát hiện ra ý của Thương Kiến Diệu thật sự là chỉ việc khác.

"Giáo dục phản tri thức đã thực hiện được ý đồ?" Long Duyệt Hồng vừa hỏi vừa nhìn về phía xe jeep dừng lại.

Tương Bạch Miên đẩy cửa xe đi xuống, khẽ gật đầu:

"Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì đúng là thế."

Mắt thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ngày càng gần, cô đột nhiên đưa tay phải ra, làm động tác "dừng".

Tương Bạch Miên chợt nói:

"Sau đó chúng tôi đã gặp phải "cha xứ" thật, nếu năng lực kia vô cùng hiếm thấy, thì hẳn chính là hắn."

"cho nên, tôi và Thương Kiến Diệu đã lấy tư liệu từ chỗ lão Gnawa ra để so sánh với ký ức, xác nhận không hề bị âm thầm thay đổi cái gì."

"Để ổn thỏa, hai người cũng so sánh xem sao."

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng để ký ức mấu chốt của mình ở trong cơ thể Gnawa,

Bạch Thần không có ý kiến gì, lấy một chiếc máy tính xách tay từ ba lô chiến thuật ra, dùng dây nối cắm vào ổ cắm trên người Gnawa.

Tương Bạch Miên thì ném máy tính cho Long Duyệt Hồng, bảo hắn và Bạch Thần cùng tiến hành, dù sao ổ cắm của Gnawa cũng không thiếu.

Sau khi tải về phần ký ức đã được tách ra, Long Duyệt Hồng dùng mật mã giải nén, từ từ xem nội dung.

"Là bạn từ nhỏ của Thương Kiến Diệu, cùng học và cùng lớn lên với Thương Kiến Diệu, tuy anh ta luôn thích cười nhạo tôi, kích động tôi, khiên tôi chỉ hận không thể tẩn anh ta một trận, nhưng anh ta là một người rất tốt bụng, phần lớn những lúc trêu đùa đều mang ý tốt..." Long Duyệt Hồng đọc xong đoạn ký ức này, vẻ mặt chợt trở nên kỳ quặc.

Gương mặt hắn từ từ vặn vẹo, làm toát lên vẻ buồn bực.

"Không, không đúng..." Long Duyệt Hồng khó khăn lên tiếng, giống như đang phải đối đầu với ai vậy: "Anh ta rõ ràng là một tên đáng ghét, tên khốn kiếp chưa bao giờ cân nhắc đến tâm trạng và mặt mũi của người khác, chỉ hận không thể giết chết anh ta..."

Nói đến đoạn sau, hắn rốt cuộc nghĩ ra nên dùng cái nào làm chuẩn, cúi xuống chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển:

"Tôi, tôi từng bị "thôi miên" rồi, phù, hoặc là bóp méo một vài chi tiết trong ký ức!"

Phía Bạch Thần bên kia, vẻ mặt cũng từ từ lạnh lùng, nhìn Tương Bạch Miên, thong thả nói:

"Vì, vì sao tôi phải đố kỵ với cô, ghen tỵ chiều cao của cô, ghen tỵ vẻ đẹp của cô, ghen tỵ năng lực mạnh mẽ của cô, ghen tỵ với việc cô giỏi quan tâm đến tâm trạng của những người khác nhau, có thể hòa đồng với mọi người..."

"Tôi rõ ràng, rõ ràng nên là..."

"Là gì?" Thương Kiến Diệu hiếu kỳ hỏi.

Anh vừa dứt lời, đã bị Tương Bạch Miên kéo một cái, ý bảo không cần hỏi lung tung.

Bạch Thần không trả lời Thương Kiến Diệu, vẻ mặt dần trở lại bình thường, nhưng tốc độ nói vẫn còn chưa đủ nhanh:

"Một vài cảm xúc trong trí nhớ của tôi đã bị người khác thay đổi rồi."

"Mà cô và Tiểu Hồng không hề phát hiện ra?" Tương Bạch Miên nghiêm mặt hỏi.

Bạch Thần nhớ lại rồi nói:

"Chúng tôi ở đây đợi tiếp ứng các cô, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe cộ đi ngang qua..."

"Sau đó, có một thợ săn đuổi thỏ từ phía khác của rừng chạy đến gần chúng tôi..."

"Anh ta không nói gì với chúng tôi, cũng không đến quá gần, khoảng cách chừng mười mét, hoặc xa hơn một chút..."

"Tôi và Long Duyệt Hồng đều đề phòng anh ta, tôi không nhớ có từng đối diện không..."

Tương Bạch Miên trực tiếp hỏi:

"Các cô còn nhớ dáng vẻ của anh ta không?"

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cố gắng nhớ lại hơn mười giây, sau đó nói với mức độ sợ hãi không giống nhau:

"Không nhớ!"

"Tướng mạo của anh ta rất mơ hồ."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Xem ra đúng là "cha xứ" thật tự mình ra tay rồi, nếu hắn lại mạnh hơn so với lúc ở thành phố Cỏ Dại thì khoảng cách kia hẳn là có thể sử dụng được "thôi miên", hoặc là chúng ta không rõ phạm vi ảnh hưởng của "bóp méo ký ức"."

Chuyện đối phó với Hứa Lập Ngôn ở thành phố Cỏ Dại, "cha xứ" thật để lộ ra vấn đề muốn "thôi miên" phải đến gần, tăng lữ máy móc Tịnh Niệm phân tích cho ra kết luận đại khái khoảng bốn đến sáu mét.

Không đợi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đáp lại, Tương Bạch Miên để lộ vẻ trầm tư:

"Tôi cho rằng khả năng cao hơn là "thôi miên" và "bóp méo ký ức" rõ ràng đã mạnh hơn, giới hạn hẳn là sẽ lớn hơn, sẽ không sản sinh hiệu quả đơn giản như thế."

"Có lẽ trong ký ức của các cô đã có sự nhầm lẫn về khoảng cách lúc đó."

Long Duyệt Hồng nghe vậy, cảm thấy may mắn nói:

"Cũng may chúng ta đã có chuẩn bị tương ứng, nếu không thì rắc rối rồi."

Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng, làm dấu tay "suỵt":

"Đừng nói nữa, "cha xứ" thật có lẽ còn đang ở gần đây."

Trong lúc Long Duyệt Hồng cả kinh, Tương Bạch Miên mắng Thương Kiến Diệu một câu:

"Đừng dọa Tiểu Hồng, cẩn thận ngày nào đó anh ta thực sự bắn tỉa sau lưng anh đó!"

"Anh xem, nhưng chuyện anh làm trong quá khứ chẳng phải bị lợi dụng rồi sao?"

Thương Kiến Diệu cảm thấy không sai, vừa cười vừa nói:

"Xem ra "cha xứ" thật rất hận chúng ta."

"Có lẽ chỉ là thuận tiện." Long Duyệt Hồng bất giác phản bác.

Sau đó, hắn thấy Gnawa lắc đầu.

"Không." Tương Bạch Miên chợt nói: "Hắn thật sự nhắm vào chúng ta, tôi nghi ngờ hắn thường xuyên lui tới gần đường Thiết Huân Chương, từng âm thầm quan sát, biết chúng ta có chia nhau hành động, một đội tới trang trại, một đội tiếp ứng, nếu không thì hắn không thể nào triển khai hành động có thứ tự trước sau như thế."

"Đầu tiên hắn tìm cơ hội "thôi miên" hai người, thay đổi một phần ký ức, sau đó, mượn việc chúng ta sẽ tới tập hợp, đã sớm mai phục ở ven đường, thử dùng cách thức sở trường của mình để đối phó chúng tôi."

"Nếu thực hiện được, có lẽ lúc đó chúng tôi đã chết, hoặc trở thành "tôi tớ" của hắn, làm việc cho hắn, cũng may chúng tôi có lão Gnawa, không mắc vào bẫy của hắn."

"Trong kế hoạch của hắn, tập kích chúng tôi không phải là việc nắm chắc hoàn toàn, cho nên đã "thôi miên" hai người từ trước, để hai người trở thành phương án dự bị của hắn."

"Hai người nghĩ xem, nếu chúng ta vì từng đối chọi được với vụ tập kích, cảm thấy không có chuyện gì, trở nên lơ là mất cảnh giác, trên đường trở về, lúc ở chung sau đó, tôi và Thương Kiến Diệu lơ đãng nói ra một hai câu, làm một vài động tác, là khiến hai người nảy sinh sát ý."

"Khó đề phòng nhất ngoại trừ bản thân, còn có đồng đội của mình."

Bạch Thần khẽ gật đầu:

"Giao đấu với kẻ địch như "cha xứ" thật, không sợ hắn gióng trống khua chiêng, chỉ sợ không biết đi lướt qua hắn lúc nào, bất tri bất giác trúng kế của hắn."

"Nếu hắn dám đường hoàng đến, tôi có thể tẩn cho hắn bò về bằng bốn chân!" Thương Kiến Diệu lớn tiếng nói, dường như đang dùng cách này để kích tích "cha xứ" thật còn đang ẩn nấp ở khu vực xung quanh, dù sao trong phạm vi cảm ứng của anh cũng không có.

Tiếp đó, anh nói với giọng bình thường:

"Lão Gnawa có thể tẩn cho hắn bò về bằng tám chân."

Người máy cũng không sợ bị trúng "thôi miên" hay "bóp méo ký ức".

Tương Bạch Miên cười thở dài:

"Cha xứ thật có lẽ đã biết chúng ta phá hỏng chuyện của mình ở thành phố Cỏ Dại, sau khi phát hiện chúng ta có tham dự vào chuyện trang trại nhà họ Triệu, thuận thế bày một cái bẫy cho chúng ta."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng vẫn còn đang sợ hãi trong lòng.

Sau khi trải qua đủ chuyện ở thành phố Cỏ Dại, chợ Đá Đỏ và Tarnan, thu được hai bộ thiết bị khung xương quân dụng và có người máy thông minh Gnawa làm đồng đội, hắn vốn nghĩ "Tổ điều tra cũ" có thể xông pha phần lớn Đất Xám rồi, chỉ cần không chọc vào quân chính quy, chọc vào các lực lượng nòng cốt của các giáo phái lớn thì vấn đề cũng không lớn, như toán cướp hay là tổ chức xã hội đen gì đó, căn bản không có sức uy hiếp gì lớn.

Mà bây giờ, dường như chỉ cần một mình "cha xứ" thật, đã thiếu chút nữa khiến "Tổ điều tra cũ" gặp phải tai ương ngập đầu.

"Không thể cứ thế bỏ qua được." Thương Kiến Diệu không thấy uể oải, bày tỏ sự quyết tâm của mình.

"Ừm." Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, nhìn về phía Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, nói: "Tâm trạng của hai người bây giờ còn có vấn đề gì không? Không cần sợ, cứ thẳng thắn nói ra chúng ta còn có "Ngọc số mệnh" dự phòng, đến lúc đó bảo Thương Kiến Diệu vào thế giới tâm linh của hai người "tổng vệ sinh" là được."

"Được được." Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng hơi hoảng hốt, vội vàng so sánh tư liệu, rồi xem xét kỹ bản thân mình.

Mấy phút sau, hắn thở phào một cái:

"Không thành vấn đề."

"Sau khi biết được cái gì là thật cái gì là giả thì hiệu quả của "thôi miên" sẽ hoàn toàn giải trừ." Bạch Thần cũng nói ra kết quả xem xét bản thân của mình.

Tương Bạch Miên gật đầu, mỉm cười:

"Trước khi rời khỏi thành phố Ban Sơ, chúng ta phải thường xuyên đối chiếu ký ức, tránh việc trở thành con dao trong tay "cha xứ" thật lúc nào không biết."

"Ha ha, chúng ta như thế này mới thật sự là một ngày tự tu tỉnh ba lần!"

Nói xong, cô nói với Gnawa:

"Lão Gnawa, ông ở lại đây, cùng trông xe với đám Tiểu Bạch, tôi và "Này" vào rừng đi dạo."

"Vào rừng làm gì?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc hỏi.

Tương Bạch Miên mỉm cười nói:

"Tìm đầu mối."

"Người như "cha xứ" thật, chắc chắn là tràn đầy cảm giác ưu việt, hắn ỷ vào năng lực khiến người khác không thể nhớ được tướng mạo của mình, có lẽ sẽ không quá chú ý đến những lĩnh vực của người bình thường."

"Chỉ cần đi qua thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nếu hắn xuyên qua rừng cây, cũng có khả năng để lại dấu chân."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên nghiêm mặt tổng kết:

"Người thức tỉnh càng cho rằng mình vượt qua người bình thường, thì càng có khả năng thua ở lĩnh vực của người thường, họ chỉ mạnh mẽ về một mặt, chứ không phải là toàn bộ."

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì sửng sốt, vừa cảm thấy tỉnh ngộ ra, vừa xấu hổ vì bản thân chỉ muốn sớm rời khỏi nơi này.

"Tổ trưởng, cô ngầu quá!" Thương Kiến Diệu lên tiếng khen ngợi.

Thấy Tương Bạch Miên nhìn sang, anh để lộ nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời:

"Tôi nói giúp Tiểu Hồng."

Tôi không có... Long Duyệt Hồng bất giác muốn phủ nhận, nhưng cảm thấy mình quả thật có suy nghĩ như vậy, thế là lựa chọn thầm thừa nhận.

Tương Bạch Miên mỉm cười, nói với Thương Kiến Diệu với chút đắc ý:

"Còn không mau đi! Lát nữa chúng ta phải thay phiên nhau quan sát bốn phía, đề phòng "cha xứ" thật bất ngờ quay xe."

"Hắn không hiểu cái từ này." Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích.

Lúc nói chuyện, anh đã theo ở đằng sau Tương Bạch Miên, đi vào rừng cây xanh tươi um tùm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận