Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 884: Tin tình báo

Nghe thấy câu hỏi của Tương Bạch Miên, Bạch Thần đi chậm lại, bình tĩnh đáp:

"Tôi rất thích cậu ta."

"A..." Tương Bạch Miên đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó liếc nhìn xung quanh, bất giác giảm thấp âm lượng:

"Nếu anh ta thích cô, cô cũng thích anh ta, với phong cách hành xử của cô, hẳn là phải sớm chủ động ra tay rồi mới đúng."

Cũng vì thế, Tương Bạch Miên mới không đoán ra được tâm tư của Bạch Thần.

Thẳng thắn mà nói, trong đầu cô hiện giờ toàn là "với phong cách làm việc của Bạch Thần, chắc hẳn đã sớm đi đến trước mặt Long Duyệt Hồng, đưa tay túm lấy cổ áo đối phương, kéo anh ta đến trước mặt mình, trực tiếp hỏi anh ta: tôi muốn lên giường với anh, anh có bằng lòng không?".

Đương nhiên, hình ảnh tưởng tượng ra này chắc chắn không thể nói, làm người phải biết lịch sự, không thể giống tên nào đó.

Bạch Thần hơi cau mày, suy tư rồi đáp:

"Tôi cảm thấy ở phương diện này, phong cách hành xử của tôi có chút khác biệt so với bầu không khí ở công ty."

"Tục ngữ nói rất hay, nhập gia phải tùy tục, tôi cũng không sợ quá chủ động sẽ làm hỏng hình tượng của mình, nhưng sợ rằng sẽ dọa cậu ta, khiến cậu ta mất mặt ở chỗ người khác, cho nên tôi vẫn cứ chờ, chờ cậu ta chủ động."

Hầy, tôi còn tưởng cô có chút tự ti về những gì đã trải qua, đang nghĩ làm cách nào để đả thông tư tưởng cho cô... Tương Bạch Miên thầm thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ mà dùng từ cảm thán học được từ trong tư liệu giải trí của thế giới cũ.

Cô cân nhắc lời lẽ rồi nói:

"Trong tiểu đội của chúng ta chỉ có vài người, tôi không nói, "Này" không nói, lão Gnawa không nói, ai biết được giữa cô và Tiểu Hồng từng xảy ra chuyện gì?"

"Này thực sự sẽ không nói?" Bạch Thần bày tỏ sự lo lắng của mình.

Tương Bạch Miên "a" một tiếng, không dám vỗ ngực đảm bảo.

Bản thân Thương Kiến Diệu cũng không dám đảm bảo!

Tương Bạch Miên lại nói:

"Có câu Đinh Linh nói rất đúng, trên Đất Xám thường chỉ có hôm nay, không có ngày mai, phải biết trân trọng người trước mắt, đừng lãng phí thời gian vào những mối lo lắng khó hiểu. Cô xuất thân từ dân du cư hoang dã, chắc hẳn lĩnh hội điều này hơn tôi."

Bạch Thần im lặng vài giây, khẽ gật đầu nói:

"Tôi hiểu rồi."

Tương Bạch Miên không nói thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của người khác, tham dự vào quá sâu sẽ trở thành hành vi thiếu chuẩn mực.

Hai người im lặng cùng quay trở về chỗ cắm trại.

Lúc này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng đang tản bộ vòng quanh xe jeep để tiêu thực sau khi ăn xong.

Đột nhiên Bạch Thần bước nhanh tới, đi về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng nhất thời cứng đờ người, Thương Kiến Diệu thì lập tức lùi về phía sau kéo giãn cự ly.

Gnawa phụ trách canh gác thấy thế, tiếp tục đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài trại.

"Có, có chuyện gì không?" Long Duyệt Hồng thấy Bạch Thần đi đến, đứng lại trước mặt mình, bèn lắp bắp hỏi.

Bạch Thần bình tĩnh hỏi:

"Anh thích tôi à?"

Ôi! Lúc Thương Kiến Diệu suýt thì huýt sáo một tiếng, một bàn tay vòng tới bịt kín miệng anh lại.

Người làm là Tương Bạch Miên.

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Thần, Long Duyệt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vô cùng hồi hộp.

Hắn thốt lên:

"Tôi, tôi làm cải tạo gien mới được một mét bảy lăm, tướng mạo cũng bình thường..."

Bạch Thần ngắt lời anh ta:

"Thích, hay là không thích?"

Long Duyệt Hồng ấp úng một hồi, mặt đỏ ửng lên, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, đáp:

"Thích, thích, cô đừng cảm thấy bối tối..."

Bạch Thần gật đầu:

"Tôi cũng thích anh."

Long Duyệt Hồng ngẩn người vài giây, sau đó hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

Không đợi Bạch Thần trả lời, hắn lại vội vàng nói:

"Không phải là tôi không tin cô, tôi chỉ hỏi như vậy theo thói quen thôi."

Bạch Thần lại gật đầu lần nữa:

"Thật."

Long Duyệt Hồng há miệng, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, trong đầu hiện ra đủ loại suy nghĩ, như ngựa hoang cởi cương, không sao kéo lại được.

Bạch Thần chủ động đưa tay ra, cầm lấy tay trái của Long Duyệt Hồng.

Cô liếc mắt nhìn xe jeep, khẽ gật đầu nói:

"Hiện giờ đang ở bên ngoài, có rất nhiều chuyện không tiện, nếu như mang thai càng thêm phiền phức, không thì đêm nay có thể..."

"Không cần, không cần nhanh như vậy!" Long Duyệt Hồng vừa quẫn bách vừa mừng rỡ, lắc lư cánh tay người máy.

Sau đó, hắn thấy khóe miệng Bạch Thần nở nụ cười, có chút dí dỏm, bấy giờ mới tỉnh ngộ, cô gái trước mắt này vừa mới tỏ tình, còn mang theo chút trêu chọc, hay nên nói là chòng ghẹo.

Thương Kiến Diệu cách đó không xa cố gắng hô lên "tôi có thể cho hai người mượn Ngọc sáu giác quan", nhưng không được như ý, miệng bị Tương Bạch Miên bịt chặt lấy.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên còn trừng mắt nhìn Gnawa, để người máy không hiểu bầu không khí đừng có vỗ tay lung tung, ảnh hưởng người khác tâm sự.

Có điều Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng không tâm sự quá lâu, dù sao còn có ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào, hơn nữa còn thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng đỏ.

Sau khi ngồi vây quanh đống lửa một lần nữa, Tương Bạch Miên liếc nhìn hai người vẫn đang nắm tay nhau phía tước, cười tủm tỉm trêu ghẹo:

"Đợt lát nữa tuần tra không được như vậy, ảnh hưởng đến sức chiến đấu!"

"Đúng vậy, cân nhắc đến vấn đề an toàn của tiểu đội, cứ thay đổi ghép đôi đi, tôi và Tiểu Hồng, Đại Bạch cô và Tiểu Bạch."

"Không cần, chúng tôi không có vấn đề gì." Long Duyệt Hồng nhanh chóng lắc đầu.

Tương Bạch Miên cũng bật cười một tiếng:

"Vậy lần này trở về công ty, có muốn cho hai người nghỉ một thời gian để kết hôn, đi tuần trăng mật và nghỉ sinh không?"

"Sinh vật Bàn Cổ" không có cái gọi là tuần trăng mật, nó đã bao gồm trong thời gian nghỉ kết hôn rồi, nhưng ai bảo "Tổ điều tra cũ" là những người hay xem tư liệu giải trí của thế giới cũ chứ?

Nói thật, Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm vì điều này, lúc trước cô còn đang lo lắng sau khi quay về công ty, làm thế nào để thuyết phục Long Duyệt Hồng và Bạch Thần ở lại, không tham gia vào nhiệm vụ điều tra tiếp theo nữa.

Long Duyệt Hồng còn dễ khuyên, Bạch Thần thì khá phiền toái, nhưng nếu họ đã kết hợp thành gia đình, bắt đầu dựa vào tập quán và quy trình bên trong "Sinh vật Bàn Cổ", mang thai sinh con, thì chuyện trở nên đơn giản.

"Xem, xem tình huống đi." Long Duyệt Hồng lúng túng đáp.

Có điều xấu hổ thì xấu hổ, hắn vẫn không thả tay Bạch Thần ra.

Bạch Thần cũng gật đầu:

"Phải xem sắp xếp của tiểu đội."

Tương Bạch Miên nhất thời cảm thấy ê răng.

Cô giả vờ dũng cảm vung tay phải lên nói:

"Không sao, tôi sẽ cho hai người một kỳ nghỉ!"

Trong lúc cười nói, vì sự hi sinh của đám người ủy viên Hoàng và lão Trương mà bầu không khí của "Tổ điều tra cũ" dần trở lại bình thường.

Qua hai hôm, "Tổ điều tra cũ" thông qua điểm tụ cư loại hình lâm trường tên là An Tắc kia biết được cảnh báo ở Ô Bắc đã được giải trừ, dân chúng đi sơ tán đang lục tục quay về.

Thế là họ lái xe jeep, một lần nữa quay về Ô Bắc, mục đích là thông tin tình báo về viện nghiên cứu Số 8 mà lần trước ủy viên Hoàng đã xin, định chia sẻ với họ.

Tương Bạch Miên cho rằng, với phong cách làm việc của "Quân cứu thế", sẽ không thể không bỏ ra cái gì sau khi "Tổ điều tra cũ" chủ động chia sẻ nhiều thông tin quan trọng như vậy, điều duy nhất đáng để chú ý là họ sẽ bỏ ra tin tình báo có giá trị như thế nào, hoặc nên nói rốt cuộc họ nắm giữ tin tình báo nào về viện nghiên cứu Số 8.

Mắt thấy Ô Bắc ở phía trước, Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần đang lái xe, nói với vẻ hơi lo lắng:

"Quân cứu thế có còn kiểm tra xe cộ đi lại, tìm kiếm đầu đạn hạt nhân đã mất không?"

Mà thứ này đang được giấu trên xe jeep của "Tổ điều tra cũ".

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Nếu bị tra ra thì nói cho họ biết, chúng ta cố tình quay lại cũng vì tìm thấy đầu đạn hạt nhân đã mất, định trả lại cho chủ cũ."

"Chẹp..." Thương Kiến Diệu mới "chẹp" một tiếng, Tương Bạch Miên đã giơ tay trái lên, khiến anh lập tức khuất phục.

Không hổ là tổ trưởng... Long Duyệt Hồng lầm bầm một câu, đưa mắt về phía lối vào thành phố Ô Bắc.

Chiến sĩ của "Quân cứu thế" ở nơi đó chỉ kiểm tra qua giấy thông hành của "Tổ điều tra cũ", căn dặn họ đừng lấy thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học ra khi ở trong thành phố, sau đó lập tức cho đi.

Trong quá trình lái đến Ủy ban thống nhất vật tư Ô Bắc, Thương Kiến Diệu hạ cửa xổ xuống, bò nhoài trên cửa, quan sát phong cảnh bên đường.

Cách đó không xa là cửa hàng thực phẩm trực thuộc chính quyền "Quân cứu thế", có khoảng mười người đang cầm phiếu định mức, xếp thành hàng, kiên nhẫn chờ đợi.

Họ xếp hàng trật tự, không ai chen ngang, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau vài câu, đầu mày khóe mắt đều mang theo sự vui mừng rốt cuộc cũng được an toàn rồi.

Cách đó xa hơn một chút có một cái chợ, mấy cụ già có tuổi xách giỏ đồ ăn, ra ra vào vào.

Theo xe jeep di chuyển về phía trước, Thương Kiến Diệu còn nhìn thấy nhà trẻ và trường tiểu học.

Bóng dáng đám trẻ con hoặc đang chơi đùa, hoặc đang nghe giảng, hoặc luyện tập trong giờ học.

Reng reng reng, một chiếc xe đạp đi ngang qua, chạy về phía nhà xưởng ở phía bắc.

Thương Kiến Diệu ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn, không nói câu nào, Tương Bạch Miên cũng vậy.

Cuối cùng họ cũng tới Ủy ban thống nhất vật tư Ô Bắc, sau khi báo rõ mục đích, đợi gần mười phút họ được dẫn vào một căn phòng ở tầng một.

Không lâu sau một người đàn ông trẻ tuổi nhanh nhẹn tháo vát, mặc đồng phục màu đen của "Quân cứu thế" đi vào, đưa cho họ một chiếc túi văn kiện.

"Đọc xong thì đốt đi." Anh ta dặn dò một câu ngắn gọn sau đó ngồi vào vị trí ở xa nhất.

Tương Bạch Miên gật đầu, mở túi văn kiện ra đọc rất nhanh.

Ở trong này có khá nhiều thông tin mà "Tổ điều tra cũ" đã nắm được, nhưng có một vài chỗ họ còn chưa biết, ví dụ như:

"Phó viện trưởng", "Giáo sư Lý", "Charlie" và "Tiến sĩ" không giống đa số cường giả "Thế giới mới", đã nhiều lần can thiệp vào Đất Xám;

Họ và một phần người thức tỉnh thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh" thành lập một Hội liên tịch giáo sư, dùng nó để quản lý viện nghiên cứu Số 8, một bộ phận người đằng sau phụ trách công việc hằng ngày!

Những đặc phái viên bị bắt của Viện nghiên cứu Số 8 dường như không tín ngưỡng bất cứ vị Chấp tuế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận