Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 423: Ảo

Chu Nguyệt nói xong, nhìn đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, suy tư một chút rồi nói tiếp:

"Nếu chỉ là "Vô tâm giả" cao cấp có năng lực tạo ra ảo giác, hoặc là lúc tinh thần Chương Tiến bất thường đã nhìn thấy rồng, thì đều không phải là chuyện quái lạ gì, nhưng nếu kết hợp cả hai với nhau, thì quả thật là có chút trùng hợp."

"Có giải thích khác, đây không phải là chứng cứ có tính quyết định." Thương Kiến Diệu chỉ thiếu một cái tẩu thuốc nữa thôi.

Chu Nguyệt tưởng bình thường anh vẫn luôn như vậy, cũng không để ý lắm, khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, có thể là Chương Tiến đã đến nghe chúng tôi giảng đạo, cũng có khả năng "Vô tâm giả" cao cấp kia trước khi mắc "Bệnh Vô tâm", có sự am hiểu nhất định về văn hóa rồng ở thế giới cũ."

"Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng phải báo cáo chuyện này lên trên, xem các "Người bảo vệ mộng tưởng" có ý kiến gì."

Tương Bạch Miên lựa lời, nói:

"Chúng tôi cũng không có ý nghi ngờ quý giáo phái, chỉ đơn thuần cảm thấy khá trùng hợp thôi."

"Không." Quán chủ Quán Nam Kha Châu Nguyệt vung tay áo dài, nói với vẻ cởi mở: "Nghe các cô miêu tả, bản thân tôi cũng có chút nghi ngờ."

Tương Bạch Miên "ừm" hai tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, nói:

"Quán chủ Châu, lần này chúng tôi tới đây chủ yếu vẫn là muốn xin chỉ bảo."

"Nếu chúng tôi vào núi điều tra chuyện "Vô tâm giả" cao cấp kia, thì nên đối phó với ảo giác như thế nào?"

Ánh mắt của Châu Nguyệt đảo qua bốn thành viên "Tổ điều tra cũ", khẽ vuốt cằm nói:

"Ảo giác là một lĩnh vực rất lớn, ở phương diện này tôi chỉ có một chút nhận thức nông cạn."

"Nếu các cô không ngại, thì tôi có thể nói đơn giản một chút."

Là nhân viên thần chức giáo phái Thần Long có địa vị cao nhất ở Tarnan, quán chủ Quán Nam Kha, Châu Nguyệt không thể nào nói mình không biết về ảo giác.

Hai chữ này đầy rẫy trong giáo lý của họ.

"Không ngại." Thương Kiến Diệu lập tức trả lời.

Thời điểm này nói không ngại sẽ khiến người ta có cảm giác anh đã từng cân nhắc đến chuyện có ngại hay không, nếu anh lịch sự sẽ nói thẳng "mời nói"... Tương Bạch Miên châm chọc một câu, nhưng không nhiều lời.

Châu Nguyệt nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói:

"Bản thân thế giới này chính là ảo giác, là một giấc mộng tưởng do Chấp tuế mang đến."

"Mục đích chính của giáo phái Thần Long chúng tôi chính là lấy lòng Chấp tuế "Gương Vỡ", để ngài ấy thu hồi lại ảo ảnh đau khổ này, để thế giới mới tốt đẹp, chân thật hiện ra trước mặt chúng ta."

Ha, không hổ là quán chủ, nhân cơ hội truyền giáo... Tương Bạch Miên buồn cười, bên ngoài lại bày ra dáng vẻ chuyên tâm lắng nghe.

Nói đến đây, Châu Nguyệt lại một lần nữa hơi ưỡn người ra, khẽ nâng hai tay, chào một sự tồn tại trong hư không:

"Thần Long tối cao."

Làm lễ xong, cô tiếp tục nói:

"Chúng ta hàng ngày đều tiếp xúc với ảo giác, nếu tôi nói tôi không biết ảo giác là gì, nên đối phó với nó thế nào, thì chắc chắn là đang lừa dối các cô."

"Nhưng các cô cũng có thể thấy, đến giờ tôi vẫn còn đang luẩn quẩn, vật vã trong giấc mơ."

Phù, Châu Nguyệt thở hắt ra:

"Vấn đề bản chất nhất của ảo giác chính là, nó từ đầu đến cuối đều là ảo giác, cho dù tất cả các mặt của nó đều giống thật, thì chắc chắn vẫn tồn tại chỗ giả, có nhiều có ít, một khi nắm được thì có thể phá được."

"Đương nhiên, đến cấp bậc của Chấp tuế, giấc mơ mà ngài ấy tạo dựng nên thì thật giả khó phân, không phải là thứ mà loài người có thể nhìn thấu."

"Vậy phải làm sao mới tìm ra được chỗ giả?" Tương Bạch Miên gặng hỏi một câu.

Cô càng nghe càng cảm thấy quan niệm của giáo phái Thần Long có chút giống với giáo phái "Năm Tháng Vĩnh Hằng", về khí chất, thái độ xử sự giữa Châu Nguyệt và đạo trưởng Già La Lan có sự giống nhau nhất định, chỉ là một người dựa vào thần linh, một người để ý đến sự lĩnh hội và thể nghiệm của bản thân đối với đạo, từ điều này dẫn đến rất nhiều chỗ khác biệt.

Điển hình nhất chính là biểu hiện của Châu Nguyệt luôn mang theo ý "dù sao thì cũng chỉ là một giấc mơ, cần gì phải nghiêm túc như vậy", còn Già La Lan lại thiên về "gặp sao yên vậy", "đạo pháp tự nhiên".

Châu Nguyệt mỉm cười:

"Các cô cho một người phối hợp với tôi một chút."

Cô vừa dứt lời, ba người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đồng loạt nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

"..." Vẻ mặt Long Duyệt Hồng chợt cứng lại hai giây.

Nếu tổ chức đã quyết định, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, tiến lên một bước nói:

"Vậy để tôi."

Bất kể thực tế là gì, hắn cũng phải giả vờ như mình chủ động yêu cầu.

Châu Nguyệt gật đầu một cái, chỉ vào chiếc ghế ở ngoài cùng, cuối cùng của hàng ghế bành màu đen:

"Anh sờ nó đi."

Đơn giản thế thôi? Long Duyệt Hồng nghi ngờ đi qua đó, cúi người xuống, cẩn thận thò tay ra.

Sau khi chạm vào chiếc ghế kia, tay hắn cảm nhận được chất liệu gỗ, sự cứng rắn của vật thật và bề ngoài gồ ghề.

"Thế nào?" Châu Nguyệt cười hỏi.

Cô ta vừa cười rộ lên, hai mắt híp thành một đường.

"Không có vấn đề gì." Long Duyệt Hồng thành thật nói ra cảm nhận.

"Vậy anh ngồi xuống đi." Châu Nguyệt đưa ra một yêu cầu khác.

Long Duyệt Hồng một lần nữa có nghi vấn "đơn giản thế thôi", sau đó xoay người, chậm rãi ngồi xuống.

Đúng lúc hắn sắp đụng vào mặt ghế thì phía dưới lại trống không, không có gì cả.

Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc này vẫn không kịp thu lại tư thế ngồi xuống, bịch một tiếng, ngã xuống đất.

Trong quá trình này, hắn thấy mình rơi vào trong chiếc ghế bành màu đen, nhưng không cảm nhận được gì cả.

Đến khi hắn cuống quýt đứng lên, quay đầu lại nhìn, chiếc ghế bành màu đen kia vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.

"Đây, đây là ảo giác?" Hắn kinh ngạc thốt lên.

Trước khi ngồi xuống, bất kể hắn phán đoán từ góc độ nào cũng đều cảm thấy là thật.

Châu Nguyệt cười gật đầu một cái:

"Đúng vậy."

"Cho nên, các anh cũng nhìn thấy, bất kể bên ngoài chân thật như thế nào, thì nó cũng không thể thay thế sự vật thật, thật thì không phải giả, giả thì không phải thật."

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, đáp một câu:

"Phán đoán có phải ảo giác hay không, phải ra tay từ thực tế, chứ không phải từ cảm quan mang lại?"

"Đây là một cách hữu hiệu, nhưng không phải là vạn nặng." Châu Nguyệt nói rất thận trọng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đưa ra một suy nghĩ:

"Nếu bốn người chúng tôi tay dắt tay vào núi, thì có phải không cần lo lắng đến ảnh hưởng của ảo giác, coi đồng đội là quái vật?"

Tương Bạch Miên nghe ra ý của anh: Dắt tay chính là đồng đội.

Làm vậy hẳn là hữu hiệu, nhưng tưởng tượng cảnh tượng này lại cảm thấy quái quái... Tương Bạch Miên tưởng tượng cảnh mà Thương Kiến Diệu miêu tả, cứ cảm thấy đây là các bạn nhỏ đang chơi đùa với nhau.

Châu Nguyệt lại "ừm" một tiếng:

"Trên lý thuyết thì có thể, nhưng hai người ở giữa không phải sẽ mất đi sức chiến đấu sao?"

Hai tay đều bị người khác nắm mất rồi.

"Tôi có thể dùng chân nổ súng." Thương Kiến Diệu đưa ra "phương án giải quyết".

Châu Nguyệt nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào, suy tư một chút rồi nói:

"Việc này cũng không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn."

Thấy đám người Long Duyệt Hồng có chút khó hiểu, cô ta giải thích thêm:

"Việc này cũng không thể đảo bảo người đang nắm tay anh đột nhiên "biến mất"."

"Biến mất" trong ngữ cảnh của cô ta là biến mất khỏi cảm quan, chứ không phải không tồn tại trong thực tế.

Khi anh không nhìn thấy người này, không nghe thấy giọng nói của anh ta, không thể cảm nhận được xúc cảm trên tay, thì chẳng khác nào anh ta đã "biến mất".

Thương Kiến Diệu đã sớm đoán ra, nhìn Long Duyệt Hồng, nói như đã dự liệu:

"Anh ta vừa biến mất, tôi sẽ cấu anh ta."

"..." Trong đầu Long Duyệt Hồng chỉ còn lại một suy nghĩ vang vọng: Tại sao lại cấu tôi?

Hắn chợt hiểu ra, tìm ra sơ hở:

"Cho dù người bị cấu đau kêu lên, anh cũng không thể nghe thấy."

"Lúc anh cấu cũng sẽ không có cảm giác gì, không..."

Nói một hồi, Long Duyệt Hồng đột nhiên hiểu ra ý thực sự của Thương Kiến Diệu.

Cho dù đồng đội thoạt nhìn đã biến mất, lúc thực sự cấu vào tay, bởi vì là vật thật, cho nên tay của Thương Kiến Diệu cũng không thể quá ấn vào quá sâu.

"Đó là một cách." Quán chủ Quán Nam Kha Châu Nguyệt tỏ ý tán thành.

Cô ta bổ sung thêm:

"Việc này phải xem "Vô tâm giả" cao cấp kia am hiểu ảo giác ở lĩnh vực nào, biết đâu hắn có khả năng khiến các anh phán đoán sai lầm về khoảng cách."

"Vậy à...." Tương Bạch Miên phát hiện nhận thức của mình về ảo giác vẫn còn tương đối ít.

Sau khi trao đổi thêm một hồi, cô đại diện "Tổ điều tra cũ", lịch sự chào tạm biệt.

Châu Nguyệt mặc áo dài màu trắng, thắt dây thừng, nhìn theo họ rời đi, lúc quay người lại, mặt hướng về điện thờ thờ phụng ký hiệu rồng khổng lồ, tự lẩm bẩm:

"Quả là một chuyện kỳ quặc..."

Vù, có một làn gió thổi qua sân, xuyên vào trong điện phủ.

Từng hàng ghế bành màu đen bên cạnh cô ta cùng những tín đồ đang cầu khấn chợt biến mất trong nháy mắt.

Ở đây trở nên trống không, ngoại trừ điện thờ, xà gỗ, cột nhà và quán chủ, thì chỉ còn lại mấy bồ đoàn màu xanh thẫm.

Trên xe jeep phía ngoài, Thương Kiến Diệu vừa ngồi xuống đã nói:

"Mấy người kia là giả."

Thấy Long Duyệt Hồng kinh ngạc nhìn sang, anh bổ sung:

"Không có ý thức của con người."

"Cũng không có tín hiệu điện tương ứng." Tương Bạch Miên gật đầu, vừa cười vừa nói: "Năng lực ảo giác của vị quán chủ kia còn khá thô lậu."

Cô nói tiếp:

"Từ nơi này có thể suy đoán ra, ảo giác của cô ta được sáng tạo từ nhận thức của bản thân cô ta, chứ không phải khơi gợi ký ức của chúng ta, khiến chúng ta tự sinh ra ảo giác."

Nếu khởi nguồn của ảo giác là bản thân, Tương Bạch Miên nhất định sẽ "cảm ứng" được tín hiệu điện, Thương Kiến Diệu cũng có thể "phát hiện" ra ý thức con người.

Long Duyệt Hồng vội vàng nhớ lại, không thể tin nổi mấy tín đồ đang nhắm mắt cầu nguyện là ảo giác.

Nhưng nếu tổ trưởng và Thương Kiến Diệu đã khẳng định như vậy thì hắn cũng không nghi ngờ thêm, không nhịn được cảm khái một câu:

"Không hổ là giáo phái Thần Long..."

Người và vật trong đạo quán phần lớn lại là giả, là ảo giác.

Thấy Bạch Thần khởi động xe jeep, Long Duyệt Hồng thuận miệng hỏi:

"Tiếp theo đi đâu, có muốn vào núi không?"

Hắn tự nhận mình đã có hiểu biết nhất định về ảo giác.

Tương Bạch Miên nhất thời bật cười:

"Đi làm gì? Chơi trò đánh quái vật với tiểu đội thợ săn di tích lúc trước kia?"

Thấy Long Duyệt Hồng vẫn còn chút lơ mơ, Thương Kiến Diệu "giải thích" giúp:

"Anh có thể bụp bụp bụp về phía họ, họ cũng có thể bụp bụp bụp về phía anh."

"Cũng phải..." Long Duyệt Hồng hiểu ra.

Đến lúc đó, hai tiểu đội gặp nhau trong núi, bị ảo giác ảnh hưởng, nhất định sẽ coi người đối diện là quái vật.

Đối diện với tình huống này, không đáp lời cũng không được, lỡ đâu thực sự là quái vật thì sao?

Tương Bạch Miên lập tức thở hắt ra:

"Đợi bọn họ quay về rồi tính, cho dù muốn vào núi thì cũng phải đảm bảo chỉ có một mình đội ngũ của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận