Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 983: Niềm tin

Dưới bầu trời hơi xám xịt, những tòa nhà bị dây leo xanh biếc bám đầy cứ thế kéo dài theo con đường rạn nứt về phía xa xa, giống như từng bia mộ lặng lẽ đứng sừng sững trong nghĩa trang tĩnh mịch.

Thương Kiến Diệu mặc thiết bị khung xương quân dụng và Gnawa mặc áo giáp thông minh sinh học "Tắc kè hoa" cách nhau một đoạn, cùng tiến về phía trước, bên tai chỉ có tiếng gió.

Thương Kiến Diệu xoay đầu, xuyên qua mặt nạ bảo hộ của mũ giáp, nhìn quanh một vòng, hăng hái nói:

"Sắc trời âm u, kiến trúc bỏ hoang, đường phố trống trải, một người một người máy kết bạn đi về phía không rõ... Như vậy mới giống cảnh tượng ngày tận thế trong tư liệu giải trí của thế giới cũ..."

Đi đường hai hôm, "Tổ điều tra cũ" đã tới Konimis, sau đó dựa theo phương án đã định, phái Thương Kiến Diệu mang theo dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" cùng Gnawa tiến vào khu vực này, trinh sát trước, hi vọng có thể biết rõ căn nguyên virus "Bệnh vô tâm" vẫn còn lưu lại nơi này.

Gnawa hiện đang có ngoại hình tắc kè hoa cỡ lớn, có sao nói vậy:

"Còn thiếu một con chó."

"Cũng phải, không có chó, chỉ dựa vào một người đàn ông cô độc và một người máy, vẫn thiếu chút cảm giác, cảm giác đất đai bỏ hoang." Thương Kiến Diệu có sai thì nhận.

Anh lập tức rơi vào trầm tư:

"Nhưng trong thời gian ngắn không thể tìm ra chó..."

Qua khoảng hai ba mươi giây, Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh:

"Gâu gâu!"

"Thế là đủ rồi!" Anh hài lòng nói.

Gnawa đã sớm thành lập kho số liệu hành vi của Thương Kiến Diệu, đã có dự đoán nhất định với diễn biến tiếp theo.

Ông ta nghi ngờ một vấn đề khác hơn:

"Vì sao qua lâu như vậy anh mới quyết định tự mình đóng vai chó?"

"Tôi nghĩ anh sẽ không để ý đến chuyện liên quan đến mặt mũi, nên có thể hạ quyết tâm ngay tại trận."

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Chúng tôi đang tiến hành hiệp thương dân chủ và bỏ phiếu, để quyết định xem ai đảm nhiệm đóng nhân vật này, việc này tốn một chút thời gian."

"Hiểu rồi." Gnawa bổ sung thêm kho số liệu hành vi của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình đang thảo luận đề tài gì:

"Lão Gnawa, ông có cảm thấy càng tới gần khu trung tâm thành phố Konimis, sắc trời càng tối đi không?"

Konimis ba mặt có núi vây quanh, khí lạnh xuôi nam bởi vậy mà bị ngăn lại, khí hậu ấm áp hơn nhiều so với những nơi khác trên Băng Nguyên, trong mùa này, tuyết đọng đã tan từ lâu, tạo thành những dòng chảy nhỏ, mặt đất cũng mọc lên những mầm non xanh nhạt, cảnh tượng phơi phới sức sống...

Đây vốn là cảnh tượng rất đẹp, nhưng không biết tại sao, nơi này cứ âm u, không có ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy áp lực, giống như ngày tận thế sắp ập đến.

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Có."

Ở rìa Konimis, chỗ "Tổ điều tra cũ" hạ trại, vẻ u ám này vẫn chỉ giống như trời đầy mây, nhưng đến gần trung tâm thành phố, đã có cảm giác mây đen nặng nề.

"Xem ra không phải ảo giác của tôi, quang cảnh u ám này liên quan đến "Thế giới mới"." Thương Kiến Diệu buông một tay xuống, quấn lấy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", một tay được bọc khung xương kim loại, cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng".

Anh vui vẻ nói:

"Chuyện tiếp theo dễ dàng hơn rồi, chúng ta cứ tìm kiếm theo nơi có sắc trời tăm tối là được, chắc chắn đây là đầu nguồn!"

"Suy luận này của anh quá chủ quan, còn thiếu điều kiện đủ." Gnawa thành thực đáp: "Có lẽ chỉ là sắp mưa to, hoặc là toàn bộ nội thành đều trong hoàn cảnh này."

Thương Kiến Diệu hùng hồn dạy bảo đồng đội:

"Lão Gnawa, ông đã quên mất châm ngôn của tiểu đội chúng ta rồi à?"

"To gan đặt giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ!"

"Đây chỉ là câu cửa miệng, không phải châm ngôn của tiểu đội." Gnawa nhớ rất rõ.

Thương Kiến Diệu không thể qua mắt, "ha" một tiếng:

"Đại Bạch là tấm gương của tôi!"

"Vậy thì không thành vấn đề." So với trước kia, Gnawa đã hơi hiểu cái gì là biết dừng đúng lúc.

Ông ta nhìn khu nội thành càng ngày càng gần phía trước, nghiêm túc nhắc nhở:

"Này, anh phải cẩn thận, anh có thể bị nhiễm "Bệnh vô tâm" bất cứ lúc nào."

"Vì sao anh không bảo tôi vào trinh sát trước, đợi tìm hiểu tình huống đại khái rồi mới quyết định có muốn tới tìm đầu nguồn xảy ra vấn đề không?"

Người máy thông minh không sợ "Bệnh vô tâm".

"Bởi vì bất kể ông có trinh sát ra manh mối hữu dụng hay không, tôi đều sẽ tiến vào." Thương Kiến Diệu giống như đang trả lời "mùa này thích hợp đi du xuân" vậy.

Không đợi Gnawa nói "anh hoàn toàn có thể chờ hoàn thành trinh sát bước đầu rồi mới tiến vào Konimis", Thương Kiến Diệu đã cười bổ sung:

"Hơn nữa tôi không lo lắng sẽ bị lây nhiễm."

Gnawa đang mặc áo giáp thông minh sinh học "Tắc kè hoa" quay đầu nhìn tên kia.

Thương Kiến Diệu giơ tay phải đang cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, nói bằng giọng trầm thấp:

"Đêm dài đằng đẵng, Tư Mệnh phù hộ!"

Anh cố gắng vung vẩy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" quấn trên cổ tay trái, nhưng vì cánh tay kia bị liệt nên đành thôi.

Ánh sáng đỏ lóe lên mấy cái trong mắt Gnawa, hỏi lại:

"Này, anh cảm thấy cha anh còn sống không?"

Thương Kiến Diệu im lặng một hồi:

"Tôi vẫn cho rằng ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ không về nhà, chắc chắn ông ấy đã gặp phải điều gì đó, tôi cần điều tra rõ."

Gnawa bước qua một mặt nền xi măng rạn nứt do nhiều năm đóng băng, lại phơi nắng, thay đổi câu hỏi:

"Vậy anh cảm thấy có thể tìm được tung tích của cha mình hoặc nên nói là đầu mối liên quan ở Konimis không?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Sau khi gia nhập "Tổ điều tra cũ", đến mỗi một chỗ, tôi đều ôm niềm tin như vậy."

Ánh sáng đỏ lại lóe lên vài cái trong mắt Gnawa:

"Tình cảm của người gốc các-bon các anh phong phú, vi diệu hơn người máy thông minh chúng tôi rất nhiều."

Ông ta nhìn bầu trời u ám như màn đêm sắp buông xuống phía trước cùng khu nhà im ắng tĩnh mịch, lại hỏi:

"Anh cho rằng đầu mối có khả năng ở đâu nhất?"

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Chỗ nguy hiểm nhất."

"Nếu đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8 nói tai họa ở Konimis xuất phát từ đội ngũ điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, trung tâm của tai họa chắc chắn nằm ở nơi họ điều tra ra một chân tướng hoặc là nơi họ xuất hiện cuối cùng."

"Đây là một hướng suy nghĩ." Gnawa đầu tiên đưa ra lời khẳng định, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng nếu đây chỉ là lời bôi nhọ của đặc phái viên viện nghiên cứu Số 8 thì sao?"

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn đồng đội:

"Vậy đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Gnawa hơi phân tích, hiểu được Thương Kiến Diệu muốn bày tỏ điều gì.

Ông ta đang định nói thêm, đột nhiên phát hiện ra điều dị thường.

"Nơi đó có vết máu, để lại cách đây không quá hai tuần." Gnawa chỉ vào một ngã tư trong khu nội thành Konimis, nói.

Phía dưới một bụi cỏ dại bên đường, có dấu vết lốm đốm màu đen.

Keng keng keng, Thương Kiến Diệu một tay bị liệt, chỉ có thể dùng súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" gõ vào phần ngực bọc thép để tạo ra tiếng vỗ tay.

"Tôi không hề phát hiện ra." Anh rất thành thực và thản nhiên.

Cho dù có "Hệ thống cảnh báo tổng hợp" của thiết bị khung xương quân dụng phụ trợ, cho dù anh luôn tai thính mắt tinh, trong nhiệm vụ trinh sát tương tự, vẫn không thể nào bằng được người máy thông minh chính gốc.

"Gần đây không có thi thể, nhưng có dấu vết chiến đấu nhất định, không dữ dội lắm." Gnawa vừa kiểm tra, vừa thông báo phát hiện của mình và kết quả phân tích.

"Ừm." Thương Kiến Diệu gật đầu lia lịa: "Ông cảm thấy tình huống là gì?"

Ánh sáng đỏ lóe lên hai cái trong mắt Gnawa:

"Hai bên chiến đấu dường như không đụng tới súng ống, tôi cho rằng khả năng lớn nhất là nội chiến giữa các "Vô tâm giả"."

"Trong phế tích này hẳn là còn một vài "Vô tâm giả" sống sót, mà xem ra vật tư còn lại không đủ."

Dù sao Konimis cũng từng có mấy trăm nghìn "Vô tâm giả".

"Vô tâm giả à..." Thương Kiến Diệu có chút thất vọng.

Sau đó anh chỉ vào trong thành phố:

"Đi thôi, đến chỗ nguy hiểm nhất!"

Lối vào Konimis phía tây vùng núi.

Xe jeep của "Tổ điều tra cũ" đỗ trong một rừng cây, mượn màu sắc thiên nhiên để che giấu bản thân.

Tương Bạch Miên đứng trên nóc xe, cầm kính viễn vọng, quan sát thôn làng, đường đi và rìa thành phố phía xa xa.

Khu nội thành Konimis nằm chếch về phía tây.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lần lượt trông chừng một bên, cảnh giác chuyện bất trắc.

Qua một hồi, Long Duyệt Hồng phá vỡ yên lặng:

"Tổ trưởng, vì sao cô không ngăn cản Thương Kiến Diệu?"

"Ngoài việc cứu vớt nhân loại, có lẽ đây là chuyện anh ta cố chấp nhất." Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra.

Cô dừng một chút rồi nói:

"Hơn nữa, nếu chúng ta đã vất vả đến nơi này, sự tồn tại đứng sau lưng hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta bị "Bệnh vô tâm" hại chết, trong tình huống mang theo vật phẩm tương ứng, người của viện nghiên cứu Số 8 có thể đi vào, xác suất cao là chúng ta cũng có thể."

Sự tồn tại này là chỉ các Chấp tuế như sếp tổng, "U Cô".

Vừa dứt lời, Tương Bạch Miên đột nhiên nhìn thấy trong một thôn làng bỏ hoang có một bóng đen chợt lóe lên.

Cô đã sớm dự liệu với sự tồn tại của "Vô tâm giả" và sinh vật hoang dã trong Konimis, không cảm thấy kinh ngạc, chỉ thông báo đơn giản về tình huống cho Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Tôi nhìn thấy một sinh vật họ mèo màu đen khá lớn."

"Sinh vật họ mèo..." Bạch Thần mím môi một cái rồi nói: "Tôi cũng từng nhìn thấy trong một phế tích trên Băng Nguyên, chỉ là lông hơi trắng."

Trong phế tích Băng Nguyên nơi gặp được đội ngũ "Vô căn giả" kia.

Tương Bạch Miên nhất thời nhíu mày, lẩm bẩm:

"Việc này có phải quá trùng hợp rồi không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận