Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 637: Thường xuyên đi ở bờ sông

Đến giờ hẹn, "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện báo về.

Lần này nội dung rất ít, Tương Bạch Miên không mất bao lâu đã dịch mã xong, viết ra giấy, bày ra cho Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần xem:

"Chú ý mật thiết đến chuyện này, dốc hết sức thu thập nhiều tin tình báo."

Nội dung ý chỉ thành phố Ban Sơ làm thí nghiệm bí mật ở khu vực Hertford Bắc An.

Công ty vẫn vững vàng trước sau như một... Long Duyệt Hồng phát hiện câu trả lời của "Sinh vật Bàn Cổ" không khác với dự đoán của mình lắm.

Thực ra, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, khi chỉ có thể chỉ tuy tầm xa, cấp trên chịu trách nhiệm chắc chắn sẽ dốc hết khả năng lựa chọn phương án thận trọng, tranh thủ thêm nhiều quyền tự chủ xem xét cho nhân viên.

"Còn có tin tình báo nào có thể thu thập chứ?" Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh như bị "làm khó".

Chuyện ở thị trấn Sơ Xuân, những tin tức mà "Tổ điều tra cũ" có thể thu thập đều đã lấy được rồi.

Tương Bạch Miên mặc kệ tên này, liếc nhìn Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa, lẩm bẩm như tự nói:

"Cứ báo cáo tình hình quân đội ở thị trấn Sơ Xuân lên trên đã."

Cô định chia tin tức mà "Tổ điều tra cũ" hiện đang nắm giữ thành mấy phần, lần lượt đệ trình lên công ty, trông giống như họ đang có việc để làm.

"Ừm... Với cả, nói rõ chúng ta chia làm hai tổ, một tổ ở lại khu phế tích, theo dõi thí nghiệm bí mật, một tổ quay về thành phố Ban Sơ, thử hoàn thành nhiệm vụ." Trong đầu Tương Bạch Miên nhanh chóng hiện lên dàn ý của điện văn.

Về phần phân tổ thế nào là việc nhỏ không cần phải báo cáo cặn kỹ.

Gửi điện báo trả lời, cất máy móc đi xong, cô đi tới trước mặt Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa, vừa cười vừa nói:

"Được rồi, hai người để lại một mẫu máu đi."

Không đợi đối phương hỏi vì sao, Tương Bạch Miên đã chủ động giải thích:

"Quay về thành phố Ban Sơ, chúng tôi sẽ nhờ người tìm đơn vị điều trị tốt hoặc là phòng thí nghiệm tương ứng, thử kiểm tra vấn đề của hai người."

"Tôi có thể cảm giác được, tình hình tim mạch của tôi quả thực không thể lạc quan, hơn nữa cứ cách một thời gian lại kém đi." Hàn Vọng Hoạch bình tĩnh đáp lại, tỏ ý không cần phải làm kiểm tra gì nữa.

"Rõ ràng anh hiểu lầm rồi." Thương Kiến Diệu cố tình xen miệng vào: "Cô ấy muốn nói rằng, bệnh tình nghiêm trọng chắc chắn là đúng rồi, nhưng phải làm rõ rốt cuộc hai người còn bao nhiêu tháng nữa, từ đó chuẩn bị cho tốt."

Chuẩn bị khóc thương à? Long Duyệt Hồng thầm cà khịa một câu.

Tương Bạch Miên cũng "phỉ nhổ" một tiếng:

"Anh muốn chuẩn bị cái gì?"

"Ừm." Cô lại nói tiếp với Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa: "Chưa biết chừng thông qua xét nghiệm và phân tích, có thể tìm được thuốc hữu hiệu hơn, để hai người có thể sống lâu thêm một năm rưỡi nữa."

"Đối với người khác, khả năng này không có tác dụng gì, nhưng nếu hai người có thể chống chọi qua mùa đông, biết đâu sẽ có chuyển biến tốt trong việc cứu vớt thị trấn Sơ Xuân."

Tăng Đóa bị câu nói sau cùng đả động, không do dự nữa, lập tức nói:

"Được."

Cô ta vừa nói vừa xắn tay áo lên, để lộ ra tĩnh mạch có thể lấy máu.

Trong chuyện này, cô ta tỏ ra khá thoải mái.

Dùng lời của bản thân cô ta để nói thì là: Dù sao cũng không còn sống được mấy tháng nữa, còn sợ những chuyện này làm gì?

Hàn Vọng Hoạch thấy thế, cũng ngăn lại lòng cảnh giác, chuẩn bị phối hợp.

"Không vội, để sáng mai rồi lấy." Tương Bạch Miên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Gnawa: "Đến lúc đó, lão Gnawa, chụp cho họ mấy tấm phim "Ích Quang"."

Gnawa có module tra xét đa chức năng, trong đó không thiếu module có thể cải tạo để kiểm tra cơ thể người.

Đến ngày thứ hai, lấy máu, gửi phim chụp "Ích Quang" xong, Tương Bạch Miên nói với Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa:

"Chuyện đầu tiên hai người cần làm chính là kiếm một máy thu phát vô tuyến điện, tuy lão Gnawa có thể gánh trách nhiệm này, nhưng trên khu phế tích không tiện nạp điện, có thể để ông ta tiết kiệm chút nào hay chút ấy."

Để nạp điện cho Gnawa, Tương Bạch Miên thậm chí còn đưa tấm pin năng lượng mặt trời của "Tổ điều tra cũ" cho họ.

Dù sao với lượng điện còn lại trên xe jeep cộng thêm hai thanh pin tính năng cao là thừa để quay về thành phố Ban Sơ rồi.

Đến lúc đó, họ một mặt có thể sạch điện cho pin, mặt khác có thể thử mua tấm pin năng lượng mặt trời.

"Được." Hàn Vọng Hoạch trầm ổn gật đầu.

Vẫy tay tạm biệt họ, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lên chiếc xe jeep thuộc về tiểu đội của mình.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tương Bạch Miên, lần này Thương Kiến Diệu không mặc sức phát huy, chỉ đổi màu sơn xe jeep sang màu xanh ngọc.

Dùng cách nói của Tương Bạch Miên chính là:

"Rất được, thời trang đấy."

Sau khi nhìn theo đám người Tiết Thập Nguyệt lái xe đi về phía bờ sông Hồng Hà, Hàn Vọng Hoạch hỏi ý kiến của Tăng Đóa:

"Tiếp theo đi đâu?"

Tuy anh ta từng mạo hiểm ở khu vực xung quanh thành phố Ban Sơ, nhưng nếu nói về hiểu biết đối với khu phế tích bờ bắc, thì anh ta tự nhận vẫn không thể bằng Tăng Đóa sinh ra, lớn lên và kiếm sống ở khu vực này.

"Đi về phía dãy núi." Tăng Đóa đã có phương án từ sớm: "Nơi đó có rất nhiều điểm tụ cư, có thể giao dịch được, lại khá cảnh giác với thành phố Ban Sơ."

Hàn Vọng Hoạch day trán, thở phào một hơi:

"Được."

Anh ta nói với Gnawa:

"Ông có bổ sung gì không?"

Đây là thói quen mà anh ta hình thành nên khi còn làm quản lý trị an của chợ Đá Đỏ và đội trưởng đội cận vệ thị trấn, dốc hết khả năng chu toàn, để không ai có cảm giác mình bị phớt lờ.

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Tạm thời không có."

"Nhưng..."

Ông ta nhìn về phía Tăng Đóa, ánh sáng đỏ trong mắt lóe lên vài cái:

"Tôi đang làm một tấm bản đồ sơ lược về khu phế tích bờ bắc, cần cô cho ý kiến."

Tăng Đóa và Hàn Vọng Hoạch đều ngây ra, không ngờ tính chủ động của người máy thông minh thực sự lại lớn đến vậy.

Khác với lúc trốn ra, lần này "Tổ điều tra cũ" quay trở lại thành phố Ban Sơ không gặp phải phiền toái gì.

Điểm kiểm soát trên cây cầu lớn chú ý đến người ra khỏi thành phố nhiều hơn, đối với người và xe cộ đi vào thành phố chỉ duy trì mức độ canh gác thông thường.

Nói cách khác, có thể dùng tiền mua chuộc.

Sau khi mở cửa sổ đưa ra một xấp Orey, "Tổ điều tra cũ" bất kể là người trong xe, hay là vũ khí trong cốp xe, đều được binh lính của thành phố Ban Sơ ưu đãi, coi như không nhìn thấy.

Họ men theo con đường quen thuộc đi qua cây cầu lớn, vào khu vực chính của thành phố, tâm thế của Long Duyệt Hồng so với lúc trước đã có sự thay đổi rất lớn.

Nói một cách chính xác, hắn đã trở nên chai sạn, không còn cảm giác kích động khi đến thành phố lớn nhất trên Đất Xám nữa.

Bạch Thần xoay vô lăng, để chiếc xe đi vào khu Thanh Cảm Lãm.

Điểm dừng chân của họ trong lần này chính là căn phòng thứ hai mà Hàn Vọng Hoạch đã thuê lúc trước.

Anh ta và Tăng Đóa chỉ ở bên trong mấy phút, không khiến căn phòng an toàn này bị bại lộ.

Xe đi một hồi, Long Duyệt Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát ra âm thanh như cảm khái:

"Ổ sói kìa..."

Đó vốn là nơi "Tổ điều tra cũ" từng cứu vớt những kĩ nữ người Đất Xám.

Tiệm ăn nhanh ở lầu một vẫn mở hàng, buôn bán cũng đắt khách, tuy đám người Tô Na bận rộn, nhưng trên mặt tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Sau vụ việc "cha xứ" thật, "Tổ điều tra cũ" không đến tìm họ nữa, tránh làm liên lụy đến họ, khiến cuộc sống mới khó khăn lắm mới tạo dựng được cùng tương lai đang từng bước xây dựng nên của họ gặp phải tai bay vạ gió.

Nhìn trước mắt, dự tính ban đầu của "Tổ điều tra cũ" rốt cuộc cũng đã hoàn thành.

Giữa họ và đám người Tô Na chỉ còn hai chỗ có thể bị điều tra, một là ông chủ thứ hai của "đảng áo đen" - Terrence, hai là nguồn nguyên liệu cung cấp cho tiệm ăn nhanh của đám người Tô Na.

Trang trại liên quan đến tuyến điều tra thứ hai đã qua tay hai lần, đối với các quản lý trị an mà nói, sau khi điều tra ra đội ngũ của Tiết Thập Nguyệt đổi trang trại có được do hoàn thành nhiệm vụ sang Orey, thì không cần thiết phải điều tra thêm nữa, mà bên phía Terrence, Thương Kiến Diệu sẽ đến thăm hỏi định kỳ, củng cố "tình bạn", cho đến khi họ hoàn toàn rời khỏi thành phố Ban Sơ, nó không còn giá trị để điều tra nữa.

"Nhìn dáng vẻ của họ hiện giờ, tôi cảm thấy những chuyện đã làm lúc trước đều không uổng công." Tương Bạch Miên ngồi ở vị trí phó lái, vừa cười vừa nói.

Thương Kiến Diệu ngồi ở ghế sau cũng tươi cười nói:

"Đây là niềm hạnh phúc khi cứu vớt toàn bộ nhân loại."

Long Duyệt Hồng ngẩn ra hai giây, không khỏi oán thầm: Nếu như anh đổi câu cửa miệng "cứu vớt toàn bộ nhân loại" vừa sáo rỗng vừa xa vời này thành "giúp đỡ người khác", có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Lúc nói chuyện chiếc xe jeep màu xanh ngọc lái qua nơi vốn là "ổ sói", rẽ vào một con đường khác.

Đột nhiên từ một con ngõ nhỏ có bảy tám người đi ra.

Người cầm đầu mặc âu phục màu đen, vóc dáng cao gầy, thái dương hoa râm, là một quý ông trung niên tuấn tú.

Phần lớn người đi sau ông ta đều mặc đồng phục màu lam xám của quản lý trị an, hai người trong đó đang khiêng một người đàn ông.

Người đàn ông kia mặc áo da loang lổ, đôi mắt màu xanh biếc, ngũ quan ôn hòa, mái tóc đen dài bù xù.

Đây là... Con ngươi của Bạch Thần và Long Duyệt Hồng chợt phóng to.

"Tổ điều tra cũ" có biết người đàn ông bị khiêng đi kia.

Hắn là kẻ đánh bom cuộc biểu tình của công dân, đồng bọn của hung thủ ám sát trong sân giác đấu, thành viên của giáo đoàn Hành Vi, thích dùng khăn quàng cổ che miệng để qua mặt quản lý trị an: Dimis!

Vị "nghệ thuật gia hành vi" này đã bị bắt!

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần nhìn sang, phát hiện Dimis thường xuyên chạy ra để giữ chân quản lý trị an có vẻ mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng, trên mặt vẫn còn vẻ mờ mịt.

Rõ ràng hắn không hề bị hôn mê, không bị đeo còng tay, xiềng chân, không bị chĩa súng vào, nhưng giống như một con rối, không có ý định phản kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận