Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 729: Khó ra quyết định

Gần đến giờ tan tầm, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" đều tự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Lúc Long Duyệt Hồng cầm máy tính xách tay nhà mình đi ngang qua Tương Bạch Miên, hắn há miệng ra, nhưng lại không nói gì.

"Sao vậy?" Tương Bạch Miên nhận ra hắn có vấn đề.

Long Duyệt Hồng do dự một chút rồi nói:

"Tổ trưởng, cô vẫn kiên trì điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và căn nguyên "Bệnh vô tâm", việc này chắc chắn vô cùng nguy hiểm, cô không sợ, không sợ mình sẽ chết sao?"

"Tự có người sau làm!" Thương Kiến Diệu cách đó không xa mỉm cười gào lên một tiếng.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, nhìn về phía Long Duyệt Hồng, khẽ cười nói:

"Đương nhiên là sợ chứ."

Cô dừng một chút, nghiêm mặt nói:

"Nhưng luôn có chuyện anh phải làm, ở Đất Xám, thời gian dài, không phải anh sợ chết, không ra ngoài mạo hiểm thì sẽ không chết, không ai biết "Bệnh vô tâm" lúc nào sẽ rơi xuống đầu mình. So với việc cứ thế ngây ngô chết đi, tôi thà ngã xuống trên đường đi tìm hi vọng."

"Dùng "tìm kiếm ánh sáng" có phải là có cảm giác hơn không?" Thương Kiến Diệu hỏi bằng giọng tham khảo.

Tương Bạch Miên "ha" một tiếng:

"Anh dùng "Thanh niên văn học" với bản thân à?"

Sau đó cô lại mỉm cười với Long Duyệt Hồng:

"Hơn nữa, cũng không nhất định sẽ chết, vẫn có khả năng thành công."

Lúc này, Bạch Thần nói xen vào một câu: "Ít nhất lúc năng lực của tôi còn theo kịp, thì tôi vẫn muốn ở lại trong đội ngũ."

"Mai này, khi tiểu đội phải đối mặt với nguy hiểm ngày càng lớn, mà tôi không thể nào tăng thực lực của bản thân lên được nữa, tôi sẽ chủ động xin ra, không để liên lụy đến mọi người."

"Liên lụy với không liên lụy cái gì?" Tương Bạch Miên vừa bực mình, vừa buồn cười nói: "Nhưng suy nghĩ này rất tốt, nói chung, lượng sức mà làm, mọi người cũng vậy, tôi cũng như vậy. Nếu phía trước có mối nguy hiểm thực sự lớn đến mức không thể nào đối phó được, tôi chắc chắn cũng không tiến lên một cách ngu ngốc, giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt? Nếu thế hệ của tôi thực sự không thể điều tra ra được nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, tôi sẽ chuyển trọng điểm sang việc bồi dưỡng thế hệ tiếp theo."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp:

"Dù sao mọi người cũng không cần vội vàng đưa ra quyết định. Tiểu Hồng, anh không nên nhất thời kích động, từ bỏ cơ hội, chưa biết chừng mấy hôm nữa anh sẽ hối hận, Tiểu Bạch, cô cũng vậy, cải tạo gien bất kể thế nào cũng đều có sự nguy hiểm nhất định, cô có thể cân nhắc thêm một thời gian, xem tình hình có gì thay đổi không, ngày mai và chuyện ngoài ý muốn, không ai biết cái nào sẽ đến trước."

Về phần "Này", đã sớm từ bỏ điều trị rồi!

Thấy tổ trưởng nói chuyện khá nghiêm túc, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều gật đầu đồng ý.

Trên đường quay trở lại tầng 495, Long Duyệt Hồng im lặng không nói gì, mà Thương Kiến Diệu thì tự mình cãi nhau với mình vài câu.

Anh không khuyên bảo gì, cũng không cố gắng động viên, phất tay, nghênh ngang bước về nhà mình.

Về đến nhà, Long Duyệt Hồng bắt đầu bận rộn, khi thì đến nhà bếp giúp Cố Hồng nấu nướng, khi thì vào phòng nhỏ, phụ đạo em gái Long Ái Hồng làm bài tập.

Cả nhà ăn cơm tối xong, thu dọn chén bát, ra ngoài đi dạo hai vòng, sau đó, hai người lần lượt chơi máy tính, ba người vừa nghe đài phát thanh vừa tán gẫu về những lời đồn.

"Chào các bạn, tôi là MC giờ chẵn Hậu Di, bây giờ là tám giờ tối..."

"Hôm nay phó tổng giám đốc Tô Ngọc của ban giám đốc công ty đã lên mặt đất, thăm hỏi các công nhân viên trực ban ở các trạm gác xung quanh, khen ngợi tinh thần không ngừng giữ vững phòng tuyến trong hoàn cảnh ác liệt của họ..."

Nghe đến đó, Cố Hồng nghiêng đầu, nhìn về phía con cả:

"Hoàn cảnh trên mặt đất thật sự tệ vậy sao?"

"Lúc trước con không nói như thế."

"Tùy nơi." Long Duyệt Hồng giải thích đơn giản: "Rất nhiều khu vực đã bị hư hại nghiêm trọng khi thế giới cũ bị hủy diệt, cho tới nay vẫn thường hay xuất hiện thời tiết cực đoan ác liệt, có thể buổi trưa trời còn đang nắng nóng, khiến người ta sắp say nắng đến nơi, buổi chiều đã đổ xuống một trận tuyết lớn, tuyết đọng dày đến cả mét."

"Những người gác trạm và nhân viên của Ban an toàn được phái ra ngoài làm việc thật là vất vả..." Cố Hồng cảm khái một tiếng.

Long Đại Dũng cũng phụ họa theo:

"Đúng vậy, nếu không có sự hy sinh của họ, chúng ta làm sao có thể sống yên ổn và thư thái như vậy?"

Cho dù vật tư thiếu thốn một chút, nhưng cũng còn tốt hơn nhiều so với thị trấn Thủy Vy, chợ Đá Đỏ gì đó.

Long Duyệt Hồng lẳng lặng nghe, theo thói quen giơ tay phải lên chạm vào mặt.

Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Nửa đêm, người Long Duyệt Hồng chợt co giật một cái, mở mắt ra.

Hắn vừa gặp một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, cha mẹ, em trai em gái hắn đều bị mắc "Bệnh vô tâm" .

Hắn muốn đi cứu, lại bị một quả đạn pháo bắn trúng, cả người nổ tanh bành.

Long Duyệt Hồng bất giác giơ tay lên, sờ vào trán, cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn lại dùng tay phải theo thói quen.

Sau khi đổi thành tay trái, hắn phát hiện trán mình đẫm mồ hôi.

Long Duyệt Hồng hít một hơi, chậm rãi thở ra, quyết định đến nhà vệ sinh giải quyết một chút, tiện thể rửa mặt.

Vừa đi đến cửa nhà vệ sinh nhỏ kia, hắn đã thấy bên trong khe cửa hắt ra ánh đèn lờ mờ.

"Ai ở bên trong?" Long Duyệt Hồng lên tiếng hỏi.

"Em." Giọng của Long Ái Hồng truyền ra.

Long Duyệt Hồng thuận miệng hỏi:

"Còn chưa ngủ à?"

Long Ái Hồng xấu hổ cười nói:

"Anh ơi, anh đừng nói với bố mẹ nhé, em, em chơi máy tính đến tận bây giờ."

"Ngày mai em không đi học à?" Long Duyệt Hồng vừa bực mình vừa buồn cười.

"Không học." Long Ái Hồng trả lời vô cùng bạo dạn: "Ngày mai là cuối tuần."

Quên mất việc nhỏ nhặt này... Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:

"Anh không nói, em cũng không được giấu anh, lượng điện được phân phối cho nhà mình chỉ có từng ấy, em dùng nhiều như vậy, làm sao ba mẹ không phát hiện ra?"

"Hôm, hôm nay em về nhà tình cờ phát hiện ra lượng điện phân phối cho nhà mình tăng lên rất nhiều, em mới xài có một chút chút, cũng sắp đến cuối tháng rồi, nếu không dùng thì lãng phí." Long Ái Hồng nghi hoặc hỏi: "Anh ơi, anh có biết tại sao không?"

Long Duyệt Hồng suy tư một chút rồi nói:

"Có lẽ là, sau khi anh thăng chức, lượng điện tương ứng cũng được phân phối thêm."

"Anh, anh lại thăng chức rồi?" Long Ái Hồng vừa mừng vừa sợ: "D6 rồi ư?"

Long Duyệt Hồng vừa ngượng ngùng, lại vừa có chút đắc ý đáp:

'Vừa quyết định, D7."

Hắn chưa nói với cha mẹ, ngày hôm nay Thương Kiến Diệu cũng không lan truyền chuyện này trên đường.

"Ôi!" Long Ái Hồng thật lòng thật dạ khen ngợi: "Anh ơi, anh thật lợi hại! Nói thật, anh có muốn cân nhắc đến bạn học của em không, có nhiều người trong số họ rất sùng bái anh."

Hiển nhiên, cô bé đã học được rất nhiều từ tài liệu giải trí của thế giới cũ.

Long Duyệt Hồng ho khan một tiếng:

"Em còn bao lâu nữa?"

"Lát nữa, năm phút nữa, nói chuyện phiếm với anh làm em lại có cảm giác buồn đi vệ sinh rồi."

Long Duyệt Hồng tính toán một chút:

"Thôi thôi, để anh đi ra bên ngoài."

Năm phút đồng hồ thừa đủ.

Hắn khoác áo bông dày, cầm đèn pin, ra khỏi nhà, đi về phía nhà vệ sinh công cộng gần nhất.

Sau khi giải quyết xong một cách sảng khoái, Long Duyệt Hồng co người lại, soi đèn pin vào con đường phía trước, từng bước trở về.

Hắn đã sớm quen với cái lạnh sau khi tắt đèn, biết rằng nguồn năng lượng địa nhiệt quý giá phải dựa vào một loại khoa học kĩ thuật nào đó, phần lớn được dẫn đến "khu sinh sản", "khu nguồn năng lượng", chỉ có một phần là cung cấp cho cuộc sống hằng ngày, đến buổi tối đương nhiên là tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Long Duyệt Hồng đi một lúc, một bóng đèn từ bên cạnh đột nhiên chui ra, đánh mạnh về phía hắn.

Đây là... Long Duyệt Hồng có kinh nghiệm thực chiến được gọi là phong phú, thấy không kịp né tránh, lập tức giơ tay phải lên ngăn trước người.

Gần như đồng thời, cánh tay hắn chợt nặng trĩu, bị bóng đen kia đè lên.

Nương theo ánh sáng từ đèn bin, Long Duyệt Hồng nhìn rõ người tập kích.

Đó là một gương mặt nhìn có chút quen mắt, chắc là hàng xóm ở gần đây, lúc này gương mặt hắn ta nhăn nhó, đôi mắt đục ngầu, hằn đầy tơ máu.

"Bệnh vô tâm"... Lại có người mắc "Bệnh vô tâm"... Trong lòng Long Duyệt Hồng chợt căng thẳng, lòng bàn tay hắn lập tức lóe lên ánh sáng đỏ.

Đây là phản ứng bản năng của hắn, nhưng hắn nhanh chóng khống chế được, không sử dụng máy bắn laser.

Lúc này xuyên thủng tường hoặc sàn nhà dễ làm ngộ thương người khác!

Trong lúc suy nghĩ thay đổi rất nhanh, cánh tay được đúc bằng thép của hắn chợt rung lên, đánh văng "Vô tâm giả" kia ra ngoài.

Sau đó hắn đạp hai chân xuống, nhào người tới, siết chặt nắm đấm bằng thép, vung mạnh ra ngoài.

Rầm!

"Vô tâm giả" kia bị đấm lõm vào trong, xuất hiện một vết thương vô cùng khó tin.

Nhìn kẻ địch từ từ ngã xuống, Long Duyệt Hồng bị sức mạnh của cánh tay người máy dọa sợ.

Hắn bị thương nặng vừa khỏi, vẫn có thể dễ dàng giải quyết được một "Vô tâm giả"...

Sức mạnh của nắm đấm này không hề kém cánh tay nhân tạo của tổ trưởng bao nhiêu, độ cứng chắc chắn còn gấp mấy lần!

Long Duyệt Hồng ngây người mười giây, chuyển hướng đi về phía "Phòng quản lý trật tự".

Sáng hôm sau, trong phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ", phòng 14 tầng 647.

"Tối hôm qua lại có người mắc "Bệnh vô tâm"?" Bạch Thần làm xong công việc của mình, vừa định đi vào phòng huấn luyện vừa lên tiếng hỏi.

Sáng sớm cô đã nghe thấy chuyện này từ đài phát thanh, thế là đi tìm Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu là nhân viên sinh ra lớn lên ở đây, nắm bắt tin tức nhanh nhạy để hỏi thăm.

Thương Kiến Diệu nhìn về phía Long Duyệt Hồng .

Long Duyệt Hồng "a" một tiếng:

"Tôi gặp phải."

"Không sao chứ?" Bạch Thần hỏi.

"Không sao." Long Duyệt Hồng mỉm cười: "Còn tính là giải quyết khá dễ dàng."

"Có phải năm nay tần suất bùng phát "Bệnh vô tâm" trong công ty cao hơn không?" Bạch Thần hỏi lại một vấn đề quan trọng khác.

"Không biết." Thương Kiến Diệu lắc đầu: "Phải bảo Đại Bạch điều tra một chút."

Nhắc tới Tương Bạch Miên, lúc này Long Duyệt Hồng mới phát hiện ra đến giờ tổ trưởng vẫn còn chưa tới, đã qua giờ làm việc hơn hai mươi phút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận