Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 970: Người tình nguyện

Trong căn phòng của ủy ban làng Huyền Nhai.

Thương Kiến Diệu tỉnh lại, lặng lẽ đổi tư thế từ nằm sang ngồi.

"Sao vậy?" Tương Bạch Miên ở giường bên cạnh còn chưa ngủ.

Bởi vì thời gian còn sớm, cô định chờ Thương Kiến Diệu kiểm tra căn phòng "506" xong mới ngủ.

Thương Kiến Diệu thấp giọng, đáp lại với vẻ bí ẩn:

"Chủ nhân căn phòng "506" từng tín ngưỡng "Trang Sinh"."

"Cô ta là người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh", lúc trước anh nói bản thân trở nên ngạo mạn, thực ra là một loại "Người quái đản"? Không đúng, căn phòng "506" bắt đầu bằng số 5, thuộc về Chấp tuế "Người Giám Sát" Tháng Năm, cũng không đúng, người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh" có thể là căn phòng bắt đầu bằng bất cứ số nào trong khoảng từ 1 đến 12." Tương Bạch Miên lẩm bẩm.

Thương Kiến Diệu "thành thực" lắc đầu phủ nhận:

"Không phải."

"Hôm nay cô ta dùng một loại năng lực mới, có thể phóng đại sự kích động trong lòng tôi trong thời điểm đó, giống lĩnh vực "Người Giám Sát" hơn."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Nói cách khác, cô ta chỉ đơn thuần tín ngưỡng "Trang Sinh"."

"Như vậy có hai khả năng."

"Một là cô ta tình cờ tiếp xúc với vị Chấp tuế trong căn phòng sâu trong khu thí nghiệm viện nghiên cứu Số 4, từ từ phát hiện ra vị này là "Trang Sinh", lặng lẽ tín ngưỡng ngài, mà đại đa số người ở viện nghiên cứu Số 4 không biết bí mật này."

"Hai là cô ta gặp được giáo phái tín ngưỡng "Trang Sinh" ở bên ngoài, hoặc là giáo phái tương ứng có bí mật truyền giáo trong viện nghiên cứu Số 4, sau đó trở thành tín đồ của "Trang Sinh", cô ta nhận được lời cảnh báo của Chấp tuế, phát hiện ra bí mật ẩn giấu trong viện nghiên cứu Số 4, xác định người trong căn phòng sâu trong khu thí nghiệm là một Chấp tuế khác, cũng chỉ vì được "Trang Sinh" phù hộ, cô ta mới có thể sống sót sau biến cố vào chạy thoát."

Phân tích đến đây, Tương Bạch Miên tự mình đưa ra phán đoán:

"Tôi nghiêng về khả năng thứ hai, điều này có thể giải thích được một vài nghi vấn lúc trước của chúng ta."

"Trang Sinh thông qua chủ nhân căn phòng "506", vạch trần bí mật của Chấp tuế trong viện nghiên cứu Số 4 kia, đây là một cách thể hiện sự tranh chấp trong "Thế giới mới"?"

Thương Kiến Diệu không trả lời, mà trưng ra vẻ mặt khổ sở.

Nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, Tương Bạch Miên nhìn anh một cái:

"Sao thế?"

Thương Kiến Diệu thở dài:

"Lần đầu tiên nói đến chuyện vì sao chủ nhân căn phòng "506" lại sống sót, giấc mơ của cô ta xảy ra sự thay đổi, nghi là có Chấp tuế sắp mở mắt."

"Lúc đó, tôi cảm thấy mình sẽ chết."

"Nhưng tôi là bạn của Tiểu Xung mà!"

Trên mặt anh hiện vẻ hụt hẫng.

"Tiểu Xung chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn "Trang Sinh" thôi." Tương Bạch Miên an ủi: "Những "Trang Sinh" khác chưa chắc đã vừa mắt anh."

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái: "Lúc đó chúng ta còn gọi điện thoại đánh thức "Trang Sinh", đây chính là thâm thù đại hận."

Đây được coi là thâm thù đại hận gì? Tương Bạch Miên trầm ngâm một lát rồi nói:

"Chúng ta có thể đi từng bước đến giờ, điều tra ra nhiều bí mật như vậy, xác suất cao là nhờ cuộc giao tranh giữa các Chấp tuế giúp đỡ."

"Rốt cuộc họ đang tranh chấp chuyện gì..."

"Ai là người tốt, ai là người xấu." Thương Kiến Diệu hỗ trợ bổ sung thêm câu hỏi.

Tương Bạch Miên bật cười nói:

"Trong chuyện này, phân chia người tốt người xấu không có quá nhiều ý nghĩa, chúng ta chỉ có thể xem thắng lợi của Chấp tuế nào mang đến lợi ích nhiều hơn cho nhân loại."

"Đối với nhân loại người mang đến lợi ích cho mình chính là người tốt." Thương Kiến Diệu vẫn chấp nhất chuyện phân chia người tốt người xấu.

Tương Bạch Miên không nhiều lời, suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Ngủ đi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở làng Huyền Nhai mấy ngày, anh có đủ thời gian đến kiểm tra căn phòng "506", tranh thủ hỏi thêm nhiều thông tin."

Trong giấc mơ, nhân loại đều trong trạng thái vô thức, không phải Thương Kiến Diệu hỏi cái gì thì nhất định sẽ nhận được đáp án tương ứng, điều này cần phải lần lượt thử nghiệm.

Bịch, Thương Kiến Diệu chủ động ngã xuống.

Sáng hôm sau, "Tổ điều tra cũ" đồng ý với lời mời đến nhà trưởng thôn ăn sáng, sau đó cùng trưởng thôn đến kho dự trữ vật liệu.

"Tổ trưởng, tôi nghĩ đến một vấn đề." Long Duyệt Hồng đi đằng sau đội ngũ, thấp giọng nói với Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên nghiêng người hỏi:

"Vấn đề gì?"

"Chúng ta lấy thứ gì để trao đổi vật tư?" Long Duyệt Hồng hỏi rất nghiêm túc.

Trên đoạn đường đến đây, "Tổ điều tra cũ" không thăm dò di tích, cũng không giao dịch vật tư khác ở thành phố Cỏ Dại, trên xe jeep chỉ có thiết bị khung xương quân dụng, áo giáp thông minh sinh học, vũ khí bình thường, các loại đạn tương ứng và các loại đồ hộp, lương khô, thanh năng lượng, cùng một quả đầu đạn hạt nhân.

Thiết bị khung xương quân dụng, áo giáp thông minh sinh học và đầu đạn hạt nhân thuộc về vật tư chiến lược, trừ phi không còn cách nào khác, nếu không "Tổ điều tra cũ" không thể lấy ra giao dịch, cho dù họ thực sự lấy ra, làng Huyền Nhai cũng chưa chắc dám nhận.

Về phần đồ hộp, lương khô, thanh năng lượng, "Tổ điều tra cũ" đã ăn hết hai phần ba, phần còn lại không nhiều lắm, hơn nữa bản thân họ còn muốn bổ sung thêm loại vật tư này, lấy chúng ra trao đổi không có ý nghĩa gì, trừ phi là định thay đổi khẩu vị.

Vũ khí thông thường và đạn dược tương ứng, "Tổ điều tra cũ" cũng không chuẩn bị nhiều, cùng lắm là đủ để bản thân sử dụng.

Tương Bạch Miên nghe xong, mỉm cười:

"Lúc chúng ta vào làng có thể quẹt thẻ, giao dịch vật tư ở chỗ này đương nhiên cũng có thể dùng điểm cống hiến."

"Không, không phải cô nói chỉ cung cấp kho số liệu kín, chỉ có thể kiểm chứng thẻ điện tử thật giả và ảnh chụp công nhân viên có đối ứng hay không à?" Long Duyệt Hồng tỏ ý không hiểu lắm.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Đúng vậy, điểm cống hiến trả ở đây sẽ không dùng loại nguyên bản của anh, mà là dùng loại được cộng thêm, dùng số âm để biểu thị số liệu, đến khi chúng ta về công ty, đệ trình báo cáo, bên trên xác nhận chi tiêu tương ứng, sẽ trừ đi cho anh."

"Mà làng Huyền Nhai sẽ nhận được số liệu tương ứng dùng số dương để biểu thị, nó có thể trở thành điểm cống hiến để mua vật tư từ đội buôn của công ty."

"Thì ra là vậy." Cuối cùng Long Duyệt Hồng cũng hiểu ra.

Tuy thiết bị ở làng Huyền Nhai không có quyền lấy ra phần lớn số liệu trong thẻ điện tử, nhưng cũng có thể nhập số liệu mới vào trong đó.

Lúc này, Bạch Thần có nghi vấn:

"Làng Huyền Nhai cũng có người biết về máy tính và chương trình tương ứng, trong tình huống không có giám đốc, chẳng phải họ thích viết bao nhiêu điểm cống hiến thì có bấy nhiêu điểm cống hiến sao?"

Như vậy có thể bòn được khá nhiều từ công ty.

Thương Kiến Diệu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dường như thực sự định làm vậy.

Mà Gnawa là chuyên gia về phương diện này trong "Tổ điều tra cũ" lại không để lộ thân phận, vẫn trùm áo dài, đi giày, không dám nói gì.

"Không đâu." Tương Bạch Miên lắc đầu: "Đội ngũ dùng điểm cống hiến hoàn thành giao dịch ở đây phải nhớ số liệu, quay về báo cáo lên cấp trên, đối chiếu với số liệu trong thẻ điện tử, mà sau khi công ty tập hợp, trong lòng họ đều biết làng Huyền Nhai có bao nhiêu điểm cống hiến, nếu họ tiêu vượt mức, công ty nhất định sẽ phái người đến điều tra."

Không đợi Thương Kiến Diệu hỏi, Tương Bạch Miên lại bổ sung vài câu:

"Nhưng cách này không đề phòng được việc đội ngũ đến làng Huyền Nhai tiếp tế sẽ cấu kết với người nơi này, làm giả sổ sách, hai bên đều nhận được lợi ích, có điều, nước quá trong thì không có cá, trong tình huống làng Huyền Nhai cách xa công ty, với điều kiện kỹ thuật trước mắt, căn bản không thể giấu giếm được tất cả vấn đề, chỉ có thể nói nếu bại lộ thì tất cả đều bị điều tra, với cả, khá nhiều đội ngũ sau khi tiếp tế ở nơi này, vĩnh viễn ở lại Băng Nguyên, số liệu không thể đưa trở lại công ty..."

"Nói lớn một chút." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tôi không nghe rõ".

Tương Bạch Miên liếc nhìn trưởng thôn đi phía trước, mặc kệ tên này.

Phát triển ổn định hai ba mươi năm, nhân khẩu của làng Huyền Nhai tăng lên khá nhiều, khu thắng cảnh vốn trống trải đã dần dần bị chiếm cứ hết, "Tổ điều tra cũ" tìm một lúc lâu mới đến được kho dự trữ vật liệu.

"Bên trên là kho hàng bình thường, bên dưới là kho lạnh." Trưởng thôn chỉ vào một tòa nhà, nói: "Danh sách vật tư ở trong đại sảnh, các cô tự mình chọn."

"Được." Tương Bạch Miên tiến lên vài bước, đi song song với trưởng thôn.

Trưởng thôn lại chỉ ông già khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở cửa kho hàng:

"Lão Triệu, cũng giống các cô, lúc trước là người tình nguyện, sau khi trở về, dựa theo quy định của công ty, sắp xếp cho ông ta một công việc khá thoải mái."

Lão Triệu thoạt nhìn có tuổi tác xấp xỉ trưởng thôn, nhưng tóc tai lưa thưa, nếp nhăn trên mặt cũng khá rõ ràng, trên người mặc áo bông dày.

Ở nơi gần Băng Nguyên như thế này, cho dù là tháng tư, thời tiết vẫn còn rất lạnh.

"Ông tham gia hạng mục nào?" Thương Kiến Diệu hoàn toàn không che giấu sự tò mò của mình.

Tối qua lão Triệu nghe nói có người của "Sinh vật Bàn Cổ" vào làng, mà trước mắt toàn là trai xinh gái đẹp, cho nên dễ dàng đoán ra thân phận của "Tổ điều tra cũ".

Ông ta đứng dậy, cười nói:

"Thí nghiệm mức độ chịu lạnh của nhân loại gì đó."

"Sao công ty lại làm thí nghiệm với ông ở phương diện này?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tôi có kiến thức phong phú".

Tương Bạch Miên cũng cười nói theo:

"Thí nghiệm của các ông như thế nào?"

Lão Triệu để lộ vẻ mặt nhớ lại:

"Lần đầu tiên là kéo chúng tôi vào sâu trong Băng Nguyên, chỉ cho áo đơn, thiếu chút nữa làm tôi cóng chết, cũng may cứu về được..."

"Lần thứ hai cho quần áo dày, nhưng vẫn không chịu nổi, lạnh lắm..."

"Lần thứ ba thì xuống phía nam một chút, nhiệt độ cao hơn nhiều, lần lượt thử mặc áo đơn, áo dày, loại áo bông trên người tôi này, nhưng cũng không được, vẫn có người bị lạnh đến mức xảy ra vấn đề..."

Lão Triệu cứ thế lải nhải, đám người Tương Bạch Miên nghe đến mơ hồ.

Rốt cuộc công ty làm loại thí nghiệm này có mục đích gì? Lẽ nào thực sự để đo lường khả năng chịu lạnh trong các trường hợp của nhân loại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận