Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 800: Lại đến thăm hỏi

Trong chớp mắt này, Long Duyệt Hồng có cảm giác tư duy bị ngưng trệ.

Dường như hắn và các đồng đội ở hai thế giới khác nhau, ở một nơi rất gần lại dùng thị giác xa xôi nhìn họ mở miệng ngậm miệng, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Giây tiếp theo, hắn phát hiện không biết Thương Kiến Diệu đã lấy "Ngọc sáu giác quan" ra từ lúc nào, cầm trong tay trái.

Gần như đồng thời, Long Duyệt Hồng nghe thấy giọng nói của tổ trưởng.

Giọng nói ấy giống như đến từ bầu trời, phá vỡ sự yên lặng xung quanh.

"Anh làm gì Tiểu Hồng đấy?" Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười, chất vấn Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp:

"Để hoàn cảnh phối hợp với lời nói của anh ta, tạo ra bầu không khí thích hợp nhất, chính xác nhất, tôi tạm thời cướp đoạt thính giác của anh ta."

"..." Năm đầu ngón tay phải của Long Duyệt Hồng phát ra âm thanh "leng keng".

"Chú ý nơi chốn!" Tương Bạch Miên mắng một câu, bất đắc dĩ nói với Long Duyệt Hồng: "Anh tiếp tục đi."

Long Duyệt Hồng lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Thần một cái rồi nói:

"Nói chung, nếu như mục tiêu là người thức tỉnh lĩnh vực "Bồ Đề", nắm giữ "Kết nối số bệnh", hoặc là người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", có thể đọc được ký ức của người khác, vậy hắn hoàn toàn có thể lần theo dấu vết của chúng ta đến phòng an toàn khu Hồng Cự Lang, đuổi theo đến nơi này, xác suất không hề nhỏ."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Đây đúng là tình huống cần cảnh giác."

"Nhưng không cần thiết phải quá căng thẳng, hiển nhiên, "Ác mộng" khá sợ thầy Đỗ Hoành và Tiểu Xung, nếu không thì "nó" đã không phải qua vài ngày mới phái người đến tìm chúng ta."

"Mà căn phòng an toàn chúng ta thuê ở khu Hồng Cự Lang cách chỗ ở lúc trước của Tiểu Xung rất gần, thầy Đỗ Hoành cũng từng xuất hiện ở khu phố đó, nếu "Ác mộng" quả thật mạnh đến mức khủng khiếp như chúng ta phân tích, "nó" hẳn sẽ cảm ứng ngay được."

"Như vậy, sau khi tay sai của "nó" tìm đến gần đấy, chắc chắn sẽ không dám lỗ mãng, tất nhiên sau vài lần thử và quan sát, xác nhận thật sự không có vấn đề gì, hẳn là sẽ tiếp tục."

Lúc trước lựa chọn chuẩn bị căn phòng an toàn ở khu vực đó, Tương Bạch Miên đã suy tính dựa việc Tiểu Xung và Đỗ Hoành từng hoạt động ở nơi đó để làm ra sự uy hiếp nhất định.

Gnawa đồng ý với lời nói của Tương Bạch Miên:

"Sáng hôm qua mục tiêu bắt đầu đi tìm chúng ta, nếu hắn nắm giữ "Kết nối số mệnh" hoặc là năng lực đọc được ký ức của người khác, hơn nữa dọc đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tối ngày hôm qua hẳn là đã định vị được chúng ta, có thể nhân lúc đêm tối tập kích."

"Mà điều này không hề xảy ra."

"Cho nên, hoặc là hắn không có một trong hai loại năng lực này, hoặc là "Ác mộng" đứng sau lưng hắn quả thực lo lắng khu vực đó vẫn còn Tiểu Xung và Đỗ Hoành đang ẩn náu."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Gnawa:

"Sao anh không cướp đoạt thính giác của ông ấy, à, không quấy nhiễu tín hiệu điện từ mà ông ấy thu được?" Long Duyệt Hồng giận dữ nói một câu.

Thương Kiến Diệu hùng hồn đáp lại:

"Lão Gnawa không căng thẳng và sợ hãi."

Quả nhiên, anh chỉ muốn dọa Tiểu Hồng mà thôi... Tương Bạch Miên thầm "xí" một tiếng trong lòng.

"Tôi có thể bắt chước ra cảm xúc về phương diện này." Gnawa nhấn mạnh.

Không cho đám người Thương Kiến Diệu có cơ hội thảo luận chuyện cảm xúc của người máy thông minh, Tương Bạch Miên đưa ánh mắt về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng sắp xếp lại lời lẽ, tiếp tục đưa ra phân tích của mình:

"Trong việc che giấu hành tung của bản thân, nếu như mục tiêu nắm giữ "Kết nối số mệnh", đồng thời còn có năng lực biết trước, vậy thì chắc hẳn hắn có thể lờ mờ nhìn ra chúng ta sẽ định vị được chỗ ở của hắn, từ đó nhân cơ hội đặt bẫy, cố ý tự làm lộ hành tung."

"Nếu như mục tiêu có thể đọc được ký ức của người khác, đồng thời còn có thể sửa chữa ký ức ở mức nhất định, vậy thì những người mà Thương Kiến Diệu từng hỏi, hoặc là trong đầu cho rằng mình là đồng bọn của mục tiêu, sau đó tìm cơ hội thông báo tình hình, hoặc là ký ức của họ đã bị sửa chữa một cách vô thức, thông tin nói cho Thương Kiến Diệu biết không giống với tình hình thực tế, sau từng tầng dẫn dắt, chúng ta đã đi đến nơi đối phương thiết lập sẵn, xác suất cao là một cái bẫy."

"Nhìn từ kết quả hiện nay, việc thông báo tình hình sau đó có thể cơ bản loại trừ."

"Ừm... Nếu như mục tiêu không có các năng lực mà tôi vừa nói, vậy thì chỉ có thể nói hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị bại lộ, cũng sẽ không thực hiện các biện pháp che giấu tương ứng."

Bốp bốp bốp, lần này người vỗ tay là Tương Bạch Miên.

Cô mỉm cười khen ngợi:

"Không tệ, suy nghĩ rõ ràng, từng bước triển khai, không bỏ sót chỗ nào."

Nói xong, Tương Bạch Miên nghiêm mặt tổng kết:

"Đây là hai tình huống trọng điểm cần phải đề phòng."

"Được rồi, tiếp theo là phân tích lĩnh vực "Bình Minh" Tháng Hai.

Bạch Thần chủ động lên tiếng:

"Giấc mơ thuộc lĩnh vực "Bình Minh", có thể khiến người đang mơ nhớ lại hình ảnh từng nhìn thấy trong giấc mơ, Odick đã từng làm như vậy."

"Nó tương tự với "Kết nối số mệnh, " "Đọc ký ức", nhưng lại bị hạn chế trong hoàn cảnh và trường hợp, có thể xử lý như phiên bản yếu hơn..."

"Nhìn từ năng lực của ông chủ Ugo, họ còn có thể cường hóa khứu giác, đồng thời nó cũng là vũ khí lợi hại để lần theo dấu vết." Tương Bạch Miên bổ sung giúp một điểm: "Có điều, lúc chúng ta thay đổi lớp ngụy trang, có chú ý thay đổi mùi trên cơ thể."

Họ dựa vào nước hoa hết hạn, nước thuốc đuổi côn trùng và một vài thảo mộc, côn trùng, động vật có mùi đậm.

Cứ như vậy, "Tổ điều tra cũ" phân tích từ "Bồ Đề" Tháng Một đến "Hai Mặt Trời" Tháng Bảy.

"Xuất phát từ đôi mắt bất thường của mục tiêu, khả năng hắn thuộc lĩnh vực "Hai Mặt Trời" và "Tư Mệnh" cũng không thấp, "Bình Minh" vừa rồi cũng tính." Thương Kiến Diệu vuốt cằm nói.

Lĩnh vực "Hai Mặt Trời" gồm các phương diện liên quan đến mắt, thị giác, "Bình Minh" lại tồn tại ảnh hưởng về phương diện thị giác bất thường.

Mà người thức tỉnh lĩnh vực "Tư Mệnh" Thương Thương Kiến Diệu gặp được lúc trước có cái giá phải trả là con ngươi không thể chuyển động.

Long Duyệt Hồng nghe vậy, hơi cau mày nói:

"Không giống lắm."

"Nếu một mắt to một mắt nhỏ là cái giá phải trả, đến cấp bậc "Hành lang tâm linh", chắc chắn không thể chỉ ở mức độ này."

Hắn thấy ít nhất phải là một con mắt không thể mở ra được nữa, một con mắt không thể đóng lại được nữa, mới có thể phù hợp với cấp bậc "Hành lang tâm linh".

"Không." Thương Kiến Diệu mỉm cười lắc đầu: "Tôi đang chỉ sự bất thường luôn đeo kính đen."

"Không phải để che giấu điểm đặc thù về kích cỡ mắc sao?" Bạch Thần hỏi lại giúp Long Duyệt Hồng.

Tâm trạng của Long Duyệt Hồng lập tức trở nên tốt hơn.

"Nếu chỉ để che giấu điểm đặc thù về kích cỡ mắt, kính màu trà chẳng phải là sự lựa chọn thích hợp hơn sao? Ít nhất đến buổi tối nó cũng không quá bắt mắt." Thương Kiến Diệu giơ "Ngọc sáu giác quan" lên trước mắt, giả vờ nó là nửa bên mắt kính.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Như thế có thể giải thích được vì sao đến tối mục tiêu vẫn còn đeo kính đen."

"Cái giá phải trả của hắn có lẽ là sợ ánh mặt trời, đến khi tiến vào cấp bậc "Hành lang tâm linh", nó biến chất, trở thành ngay cả ánh đèn thông thường cũng sợ."

Bởi vậy hắn phải luôn đeo kính đen, trừ phi tiến vào khu vực không có đèn đường.

Tương Bạch Miên còn nói tiếp:

"Nhưng vấn đề ở chỗ là, người thức tỉnh lĩnh vực "Hai Mặt Trời" hình như không có năng lực lần theo dấu vết gì."

"Ừm, khả năng là vì chúng ta mới gặp được quá ít người, có lẽ trong số họ một vài người có thể nhìn thấy thứ mà tình huống bình thường không thể nhìn thấy được, từ đó lần theo dấu vết, tìm ra chúng ta."

"Đây là một tình huống trọng điểm khác cần phải đề phòng." Gnawa từng là thị trưởng Tarnan thuận thế đưa ra tổng kết.

Long Duyệt Hồng lại nói:

"Lĩnh vực "Tư Mệnh" hẳn là không có khả năng lắm, năng lực mà họ biểu hiện ra nhìn có vẻ chỉ liên quan đến các bản năng duy trì sinh mạng như hô hấp, tim đập."

Điểm này, không ai phản đối.

Thảo luận đến "Gương Vỡ" Tháng Mười Một, "Tổ điều tra cũ" rốt cuộc cũng hoàn thành cơn bão táp suy nghĩ như chạy marathon này.

Họ liệt kê các trường hợp phù hợp nhất với hiện trạng hoặc có thể uy hiếp nhất đến bản thân, đưa ra các phương án nhất định.

"Phù." Tương Bạch Miên thở hắt ra, liếc nhìn ngoài cửa sổ nói: "Ngoài ra còn có một điểm, chúng ta không thể bỏ qua."

"Odick nhìn thấy hai người, bên trái một người, bên phải một người, tay sai của "Ác mộng" mà chúng ta cần đối phó rất có khả năng không chỉ có một."

Đây là coi khung ảnh ở giữa kia trở thành "Ác mộng" để xử lý.

"Nhưng người kia chúng ta hoàn toàn không có đầu mối." Với năng lực phân tích của Gnawa cũng không có cách nào.

Không bột đố gột nên hồ!

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Cho nên tôi định đến thăm Odick một lần nữa."

"Odick chỉ biết lặp lại hai câu kia..." Long Duyệt Hồng cảm thấy không thể đào bới ra thêm được điều gì.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Hỏi thêm chắc chắn không có kết quả, nhưng quan sát thì chưa chắc."

"Ngoại trừ những tư duy mà "Này" cấy ghép cho anh ta, tôi muốn xem anh ta có bao nhiêu hành vi không giống với lúc trước."

"Chưa biết chừng người bị điên trong cơn "Ác mộng" sẽ bất giác mô phỏng theo một vài thứ cảm nhận được lúc đó, hoặc là bị sự điên cuồng tương ứng lây nhiễm, để lại vết tích."

"Đây là một phương hướng..." Long Duyệt Hồng bị thuyết phục.

Tương Bạch Miên lập tức sắp xếp:

"Tôi và "Này" đi, Tiểu Hồng, Tiểu Bạch, hai người tìm một căn phòng không người ở xung quanh để ẩn náu, âm thầm quan sát động tĩnh của camera giám sát ở nơi này, chú ý trên đường phải tránh né từng người."

"Lão Gnawa ở lại đây, kiểm soát số camera này, chuẩn bị sẵn sàn khả năng bị tập kích."

Mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng đáp lại:

"Rõ, tổ trưởng!"

Trong nhà Odick, khu Hồng Cự Lang.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên một lần nữa gặp được Lawry.

"Odick đâu?" Thương Kiến Diệu quan tâm hỏi han.

Tương Bạch Miên mỉm cười bổ sung:

"Lần này chúng tôi tới định khám lại, xem hiệu quả điều trị có giảm bớt hay không, có cần củng cố hoặc thay đổi không."

"Hiểu rồi." Lawry vô cùng cảm kích: "Odick đến nghiệp đoàn thợ săn, muốn xem có nhiệm vụ gì có tính nguy hiểm thấp có thể nhận không, chắc là anh ấy sẽ nhanh chóng trở về thôi."

"Vậy sao cô không ra ngoài?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Mặc dù Odick là thợ săn cao cấp, nhưng một phần rất lớn trong thu nhập dùng để trợ giúp các giáo hữu khó khăn, không thể nào để Lawry làm bà chủ toàn thời gian như các phu nhân quý tộc khác.

Lawry liếc nhìn Thương Kiến Diệu:

"Hôm nay là chủ nhật, tôi là giáo viên của một trường công lập."

"A..." Thương Kiến Diệu như hiểu ra.

Tương Bạch Miên cố gắng kéo đề tài về quỹ đạo:

"Cô Lawry, chúng tôi muốn biết mấy ngày nay Odick có biểu hiện ra sự bất thường nào so với trước kia không? À, không nhất định là bất thường, còn có thể là hành vi và thói quen."

"Ngoại trừ những lúc lặp lại mấy câu nói kia thì thỉnh thoảng sẽ nổi nóng, kích động..." Lawry nhớ lại, lẩm bẩm nói.

Qua vài giây, cô chỉ vào bàn trà, tủ và đồ trang trí trong phòng khách rồi nói:

"Anh ấy thích dọn dẹp hơn so với trước đây, đồ đạc phải bày thật chỉnh tề, phải trái cân xứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận