Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1054: Giấc mơ làm người ta nhức đầu

Đối diện với quang cảnh mù mịt giống như một giấc mơ đằng sau cánh cửa, Thương Kiến Diệu không hề do dự, bước vào.

Đập vào mắt anh là một căn phòng không lớn lắm.

Nơi này giống như phòng họp, ở giữa đặt một chiếc bàn dài màu trắng nhạt, xung quanh kê chừng mười chiếc ghế cùng bộ, bên cạnh là bức tường trắng, có cánh cửa màu nâu, bên phải là một dãy cửa sổ, nhưng bên ngoài đen kịt một màu, không nhìn rõ gì cả.

Lúc Thương Kiến Diệu nhìn xung quanh, trên ghế hiện lên từng bóng người.

Không nhìn rõ mặt mũi của họ, có nam có nữ, phía trước hoặc để máy tính xách tay, hoặc là quyển sổ đang mở ra, một chiếc bút máy đặt ở bên cạnh.

"Họp à..." Thương Kiến Diệu mừng rỡ đi vào, cố gắng gia nhập.

Đúng lúc này, có một người đàn ông đứng lên, đi đến chỗ trên cùng của bàn họp, để nội dung trong máy tính của mình được trình chiếu lên màn hình lớn.

Giây tiếp theo, ông ta dùng tiếng Đất Xám nói:

"Chúng ta có thể thấy, hai loại phân tử tâm bất đối xứng có hoạt tính sinh học hoàn toàn khác nhau..."

Thương Kiến Diệu ngẩn người, há miệng ra nhưng không thể nói chen vào.

Trong phần sau của cuộc họp, những bóng người kia thay phiên nhau lên tiếng, thảo luận kịch liệt, nhưng Thương Kiến Diệu từ trước đến nay đều hăng hái tham gia các hoạt động tương tự dường như lại biến thành một khúc gỗ hình người, ngơ ngác đứng bên cạnh chiếc bàn dài màu trắng.

Không biết qua bao lâu, anh kêu than một tiếng, xông về phía cửa phòng họp.

Nhưng bất kể anh dùng tay kéo chân đạp, hay là điên cuồng đâm vào, cánh cửa kia đều không chút sứt mẻ, dường như bị hàn chặt vào tường.

Thương Kiến Diệu không được như ý, lùi ra một khoảng cách, cụ thể hóa ra súng phóng lựu, bóp cò về phía cửa phòng!

Ầm ầm!

Trong vụ nổ dữ dội, cửa phòng họp vẫn nguyên vẹn không hư hao gì.

Thương Kiến Diệu càng bắn càng hăng, thử đủ loại phương pháp, nhưng không thể phá nổi cánh cửa kia.

Toàn bộ quá trình những bóng người ngồi xung quanh bàn họp không hề có bất cứ phản ứng nào, vẫn trao đổi như trước, thảo luận vấn đề về học thuật.

Thương Kiến Diệu thở hổn hển, bịt lỗ tai, theo đường cũ lùi ra khỏi phòng "205".

Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị ăn sáng, Tương Bạch Miên hỏi thăm Thương Kiến Diệu:

"Đêm qua có vào thăm dò căn phòng "205" không?"

Cô không tránh Đỗ Hoành, muốn dùng thái độ thành khẩn này để moi tin, à không, tìm kiếm cơ hội được hướng dẫn.

"Có thăm dò." Trên gương mặt Thương Kiến Diệu hiện rõ vẻ đau khổ và sợ hãi: "Rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, đây là căn phòng đáng sợ nhất mà tôi từng gặp!"

"Rốt cuộc anh đã gặp phải điều gì?" Tương Bạch Miên thấy tên này khỏe mạnh hoạt bát, không giống như phải chịu ảnh hưởng tiêu cực một cách nghiêm trọng.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt như gặp ma:

"Những người trong giấc mơ đang mở một cuộc thảo luận về học thuật!"

"Việc này có gì phải sợ?" Tương Bạch Miên nghi hoặc hỏi.

Lẽ nào liên quan đến thí nghiệm đáng sợ, tàn nhẫn, đẫm máu?

Trên mặt Thương Kiến Diệu đầy vẻ khổ sở:

"Đáng sợ ở chỗ tôi hoàn toàn không hiểu!"

"Họ nói tiếng Đất Xám, hơn nữa còn là loại tương đối thường gặp, nhưng tôi nghe lại hoàn toàn không hiểu, không thể tham dự vào!"

"Việc này quá kinh khủng, quá đáng sợ!"

Khóe miệng Tương Bạch Miên khẽ giật giật:

"Anh có thể thuật lại họ đang nói gì không? Anh có nhớ rõ mặt mũi không."

"Tôi nghe không hiểu làm sao mà nhớ được nội dung?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ khó xử: "Tôi chỉ nhớ phân tử tâm bất đối xứng gì đó, ngược chiều kim đồng hồ, xoay bên phải, ánh sáng phân cực, hoạt tính sinh học, thuốc thang..."

Anh tiện thể miêu tả lại cảnh tượng trong phòng họp đó một lượt.

Tương Bạch Miên gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Nội dung về phương diện y dược sinh học, một người học về điện tử như anh nghe không hiểu là chuyện rất bình thường."

Không đợi cô nói hết, Thương Kiến Diệu đã nhìn về phía Đỗ Hoành đang ngồi trên một tảng đá chờ ăn sáng:

"Thầy Đỗ Hoành, thầy nói xem một giấc mơ như vậy làm thế nào để vượt qua, hoặc nên nói làm thế nào để đi thăm dò sâu vào bên trong?"

Đỗ Hoành cười nói:

"Sao cậu lại xác định đó là giấc mơ mà không phải là bóng ma tâm lý?"

Bởi vì đó là căn phòng của Chấp tuế... Tương Bạch Miên thầm lầu bầu một câu.

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không phiền não vì chuyện phải giải thích thế nào, nói thẳng:

"Cứ coi là giấc mơ đi."

Đỗ Hoành vừa nói như vậy dường như chỉ là thuận miệng mà thôi, hoàn toàn không để ý đến câu trả lời này, ông ta cười nói:

"Căn cứ vào cảnh tượng mà cậu miêu tả, nếu muốn vượt qua hoặc tiếp tục đi sâu vào, chỉ có hai ý tưởng, hoặc là tìm cách mở cửa ra, hoặc là gia nhập cuộc thảo luận, chỉ ra nội dung sai lệch trong buổi trao đổi học thuật của những người đó, hoặc là giải quyết vấn đề đang làm khó họ."

"Tôi từng thử rồi, không thể mở ra được!" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ sợ hãi: "Mà những gì họ thảo luận tôi lại nghe không hiểu."

Nếu đã nghe không hiểu thì chắc chắn không thể tìm ra được chỗ sai hoặc là hỗ trợ giải quyết vấn đề, đối với Thương Kiến Diệu mà nói, việc này chẳng khác gì hỏi đường người mù.

"Vậy thì tôi không thể giải quyết được, những từ ngữ mà cậu vừa nói tôi cũng nghe không hiểu." Đỗ Hoành trấn an: "Cùng lắm thì đổi một căn phòng khác, trong "Hành lang tâm linh" cái khác không nhiều, nhưng căn phòng chỗ nào cũng có."

"Không được." Thương Kiến Diệu kiên định lắc đầu: "Căn phòng này rất quan trọng."

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút rồi nói:

"Tôi cũng có nghiên cứu nhất định về y dược, chi bằng thế này, mỗi ngày anh đi vào ngồi nghe một lát, ghi nhớ các nội dung tương ứng rồi kể lại cho tôi, để tôi xem rốt cuộc họ đang thảo luận vấn đề gì."

"Nếu mỗi lần thảo luận nội dung của họ không giống nhau thì sao?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Tương Bạch Miên nhíu mày một cái:

"Mỗi lần đều đổi một vấn đề về phương diện y dược, sinh học? Chủ nhân căn phòng "205" là mười vạn câu hỏi vì sao à?"

Hơn nữa Chấp tuế Tháng Hai "Bình Minh" sao lại mơ thấy cảnh tượng như vậy?

Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, thể giáng thế của ngài là chuyên gia về phương diện y dược sinh học?

Có Đỗ Hoành ở bên cạnh, Tương Bạch Miên không nói thẳng đó là căn phòng của "Bình Minh".

Lúc này, Đỗ Hoành mỉm cười nói:

"Theo kinh nghiệm của tôi, giấc mơ trong căn phòng tâm linh mỗi lần đều sẽ khác nhau, bởi vì mỗi ngày một người sẽ gặp phải những chuyện khác nhau."

"Có điều nếu là một giấc mơ tồn tại thời gian dài thì nội dung của nó sẽ có tính lặp lại, tính tuần hoàn."

"Lần sau cậu đi vào nếu nghe thấy nội dung thảo luận không giống trước cũng đừng quá lo lắng, qua một vài lần sẽ trở lại nội dung ban đầu kia."

Cường giả đã tiến vào "Thế giới mới", trong trạng thái ngủ say ở hiện thực, giấc mơ cũng sẽ kéo dài rất lâu.

Thương Kiến Diệu nói bằng giọng đau thương:

"Nếu như tôi không phân biệt được nó có lặp lại hay không thì sao?"

"Tôi lại nghe không hiểu!"

Hơn nữa trong một lần cũng không thể nhớ được quá nhiều nội dung như vậy.

Đây là sự bi ai của kẻ mù chữ.

Tương Bạch Miên thở hắt ra, nói:

"Kiến tha lâu cũng đầy tổ vậy."

"Ừm, cứ làm từ từ, không cần vội." Đỗ Hoành cũng đề nghị như vậy.

Ăn sáng xong, Tương Bạch Miên hỏi Đỗ Hoành:

"Thầy Đỗ Hoành, thầy có biết lái xe không?"

"Biết." Đỗ Hoành trả lời: "Có điều đôi khi đi bộ tiện hơn lái xe."

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Vậy lát nữa làm phiền thầy Đỗ Hoành lái xe, tôi chỉ đường, để anh ta ngủ bù một giấc."

Anh ta là chỉ Thương Kiến Diệu, anh canh gác mấy tiếng đồng hồ trước khi trời sáng.

"Cô chỉ đường?" Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt sợ hãi.

Tương Bạch Miên âm thầm nghiến răng:

"Ý tôi là nói cho thầy Đỗ Hoành biết về vị chí mục tiêu, tọa độ tương ứng, cụ thể lái xe thế nào, thầy Đỗ Hoành tự mình quyết định."

"Không thành vấn đề." Đỗ Hoành buồn cười, kết thúc "cuộc cãi vã".

Trong một tuần tiếp theo, xe jeep đi rất chậm, mỗi ngày chỉ đi được một khoảng cách hữu hạn.

Mà Thương Kiến Diệu lần lượt tiến vào giấc mơ của Chấp tuế "Bình Minh", dùng cách học vẹt nội dung thảo luận, đưa từng đoạn từng đoạn vào trong hiện thực.

Vận may của anh cũng không tệ, giấc mơ luôn lặp lại ở một nội dung học thuật được thảo luận.

Mắt thấy cách tổng bộ của viện nghiên cứu Số 8 không còn quá xa, Thương Kiến Diệu rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc nghỉ ngơi, Tương Bạch Miên lắp ghép nốt đoạn cuối cùng, cầm trang giấy lên, khẽ gật đầu nói:

"Tôi đã biết họ thảo luận vấn đề gì rồi."

"Họ phát triển một loại thuốc có thể phá vỡ vật cản lưu thông máu não, nghi là để chữa trị một vài bệnh thoái hóa thần kinh mãn tính, hiện đang gặp phải khó khăn."

"Điểm liên quan là..."

"À à." Thương Kiến Diệu dùng vẻ mặt "tôi nghe hiểu hết" để liên tiếp gật đầu.

Tương Bạch Miên rất lâu rồi không nói đến kiến thức chuyên ngành, nói rất thỏa thích, ào ào nói ra một đống.

Cuối cùng cô đưa ra tổng kết:

"Thực ra công ty cũng nghiên cứu vấn đề này, hơn nữa cũng đã giải quyết rồi, tuy rằng còn một lộ trình dài nữa mới có thể nghiên cứu thành công loại thuốc kia, nhưng vấn đề nhỏ này quả thực đã giải quyết xong."

Cô lập tức lấy ra một chiếc bút, viết soàn soạt vào mấy trang giấy trong tay.

Sau đó cô nhìn về phía Thương Kiến Diệu nói:

"Học thuộc nó, sau đó nói lại với những người trong giấc mơ kia."

"Hả?" Thương Kiến Diệu hiếm khi để lộ vẻ mặt khổ sở.

Thông qua cách giáo dục nhồi sọ, dựa vào thành quả cải tạo gien và nỗ lực của mười người cộng lại, họ tràn đầy niềm tin tiến vào "Hành lang tâm linh".

Sau khi mở cửa phòng "205", sợ quên mất câu trả lời, Thương Kiến Diệu vừa tiến vào phòng họp, thấy từng bóng người hiện ra, lập tức bắt đầu đọc thuộc lòng.

Đợi anh đọc xong, trong phòng họp rơi vào sự im lặng quái dị.

Động tác của những người đó, hoặc là mở phần mềm, hoặc là sử dụng giấy bút, vội vàng làm việc của mình, không trao đổi qua lại nhiều lần giống lúc trước nữa.

Không biết qua bao lâu, họ lúc trước chưa từng để ý đến Thương Kiến Diệu lại đồng loạt nghiêng người nhìn về phía bên này.

"Ý tưởng này hình như thực sự có tính khả thi..." Không chỉ một người nói như vậy.

Thương Kiến Diệu lập tức mừng rỡ:

"Có phản ứng rồi, có phản ứng rồi!"

Anh lập tức ca ngợi Tương Bạch Miên:

"Tri thức quả nhiên là sức mạnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận