Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 552: Elsa

Thương Kiến Diệu suy nghĩ cẩn thận một chút, cho ra đề nghị "tốt nhất":

"Đợi lát nữa hỏi trực tiếp."

Tương Bạch Miên cân nhắc vài giây: "Hay là thôi đi, lỡ đâu đây là giáo phái bí mật không thể bị người khác biệt thì sao? Phải tôn trọng chuyện riêng tư của người khác."

Đầu óc của Thương Kiến Diệu không biết đã chạy đến hướng nào từ lâu, lẩm bẩm như tự nói:

"Nghi thức của giáo phái kia là dùng roi quất mình, dùng nến nhỏ vào người mình, dùng kim đâm mình, dùng dao cứa vào mình?"

Tương Bạch Miên càng nghe càng thấy bất thường:

"Sao cứ cảm thấy kỳ lạ..."

Chẳng lẽ đây là giáo phái tự ngược đãi bản thân trong truyền thuyết?

Cô "ừm" hồi lâu, mới nghĩ ra một lời giải thích khác:

"Có lẽ là ông chủ Ugo dùng cách gây đau đớn để áp chế trạng thái chỉ còn bản năng sinh vật?"

Không biết ông ta học được những cách thức này từ đâu.

Trong lúc hai người thảo luận, cửa phòng của Ugo kẹt một tiếng mở ra.

Ông ta đã thay một bộ quần áo thô, mái tóc hơi vàng ướt nhẹp, sắc mặt hơi tái nhợt.

Những thứ vương vãi dưới nền xi măng cùng bãi nôn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thương Kiến Diệu đang định lên tiếng thì bị Tương Bạch Miên trừng mắt một cái, thế là lập tức thay đổi đề tài:

"Ông chủ, ông từng gặp một con vật có ngoại hình giống mèo ma không?"

Ugo hơi nâng mí mắt lên, lạnh nhạt đáp:

"Tôi chưa từng nhìn thấy ma quỷ."

Tương Bạch Miên thầm thở hắt ra:

"Là một sinh vật biến dị, lẩn trốn trong thành phố. Chúng tôi nhận nhiệm vụ tìm nó và đồng bạn của nó..."

Cô miêu tả lại đặc điểm đặc thù của Mèo an giấc và Ngựa ác mông.

Ugo lắc đầu:

"Nếu gặp phải sinh vật biến dị rõ ràng như vậy, tôi sẽ thử săn giết."

"Vậy có từng nhìn thấy một thằng bé? Nó thích chơi game, mặc trứng xào cà chua, à, ông không biết cái gì là trứng xào cà chua, chính là một bộ quần áo màu vàng phối đỏ." Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.

Ugo nhìn anh, hỏi ngược lại:

"Đây cũng là sinh vật biến dị?"

"Không, đó là bạn tôi, cũng đã tới thành phố Ban Sơ." Thương Kiến Diệu thành khẩn giải thích.

Ugo suy nghĩ một chút, nói:

"Chưa từng thấy."

Ông ta trả lời câu hỏi của Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên, một chữ cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra trong phòng.

Tương Bạch Miên biết điểm dừng, dẫn Thương Kiến Diệu ra khỏi khách sạn.

Cô quay đầu liếc nhìn camera giám sát ngoài cửa:

"Sau đó sẽ bảo lão Gnawa tới lật xem video trong camera giám sát thời gian gần đây, nếu có quay được Mèo an giấc, Ngựa ác mộng hoặc là Tiểu Xung thì tốt, ừm hiệu suất của ông ấy là cao nhất."

"Vậy chúng ta làm gì đây?" Thương Kiến Diệu dò hỏi.

Tương Bạch Miên chỉ vào một hướng nói:

"Đến nhà người bị bệnh đầu tiên trong đợt dịch "Bệnh vô tâm" lần này."

"Người bị bệnh đầu tiên luôn đặc biệt nhất, thỉnh thoảng sẽ cho thấy điều gì đó."

Người bị bệnh đầu tiên trong đợt dịch "Bệnh vô tâm" này tên là Elsa, tầng 4 tòa nhà trọ số 19, đường Điều Hình.

Chồng của cô ấy là công nhân bốc xếp bến tàu, cô ấy không có công việc ổn định, chỉ ở nhà nhận trang trí quần áo và sửa chữa đồ dùng gia đình, tiện thể chăm sóc hai con trai.

Ở khu Thanh Cảm Lãm có rất nhiều phụ nữ không làm việc hành chính như thế, chủ yếu tập trung làm nghề may mặc, bởi vì số lượng lớn dây chuyền sản xuất ở nhà xưởng đã cũ kỹ, khá nhiều đồ trang trí quần áo loại nhỏ, ví dụ như hoa văn ở các vị trí khác nhau, cúc áo hình dạng đặc thù, cần công nhân làm thủ công.

Việc này không phức tạp, có điều số lượng rất nhiều, đối với công xưởng mà nói, chỉ vì việc này mà thuê một lượng lớn công nhân rất không có lời, một mặt là mỗi tháng phải trả tiền lương cố định, mặt khác là có những loại quần áo không cần phải gia công như thế, có lẽ bốn năm người phối hợp với máy móc là hoàn thành rồi.

Cho nên chủ của các xưởng may cỡ trung hoặc nhỏ thường trọn tìm người nhận thầu, mà hội buôn nhận thầu sẽ dùng cách tính theo sản lượng, phân phát hoa vải, cúc áo cần gia công xuống dưới, để những người phụ nữ không có nghề nghiệp cố định như Elsa hoàn thành ở nhà.

Bên nhận thầu chỉ cần làm hai chuyện, một là trước khi phân phát, tìm người biết việc đến huấn luyện đám người Elsa một lượt, dạy các cô ấy phải làm thế nào, hai là nộp một phần chi phí cho băng đảng xã hội đen tương ứng, vừa đề phòng bị người ta phá hoại, có thể mượn bọn họ uy hiếp đám công nhân làm bán thời gian, tránh việc các cô bán nguyên liệu được phát đi, tiền thì không có, chỉ có cái mạng này.

Đường Điều Hình cách khách sạn Ugo không xa, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu chỉ mất năm phút đồng hồ là đến nơi, vào tòa nhà số 19.

Nơi này rất ẩm ướt, mùa đông thì lạnh lẽo đến tận xương tủy, mùa hè lại giống hệt một cái hòm nung cỡ lớn, cũng may hiện giờ còn chưa tới mấy tháng nóng nhất, chỉ khiến Tương Bạch Miên hơi bí bách.

Dọc theo cầu thang có tay vịn, hai người đi lên tầng 4, gõ cửa nhà Elsa.

"Ai đấy?" Đằng sau cách cửa gỗ màu đỏ thẫm đã tróc nước sân có nhiều vết cào, vang lên giọng của một thằng bé.

Trong giọng nói của nó không hề che giấu sự cảnh giác.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại:

"Chú nói chú tới kết bạn với con, con có tin không?"

"Không tin." Thằng bé sau cánh cửa trả lời không chút do dự.

Tương Bạch Miên đã nghĩ xong cái cớ từ lâu, vừa cười vừa nói với giọng ôn hòa:

"Chúng tôi là thợ săn di tích, chính là nhà mạo hiểm trong các câu chuyện, đang điều tra một con mèo kỳ lạ, muốn hỏi cháu xem có nhìn thấy không."

"Mèo gì..." Lại thêm giọng nói non nớt của bé gái vang lên.

Giọng thằng bé kia vội vàng cắt ngang cô bé:

"Đừng nói chuyện với người lạ, bố nói bên ngoài toàn là người xấu, sẽ bán chúng ta đi! Chỉ khi bố về mới được mở cửa."

Cô bé không phát ra âm thanh nữa.

Tương Bạch Miên thuận thế hỏi:

"Vậy mẹ các cháu đâu? Bà ấy không có nhà à?"

Giờ phút này, cô hơi tự trách, cảm thấy mình đang cắt vào vết thương của trẻ con.

Hai đứa trẻ đằng sau cánh cửa im lặng một lúc lâu, sau đó thằng bé kia trả lời:

"Bố nói, mẹ bị bệnh phải đi rất xa, đợi khỏi mới có thể quay về."

Phù... Tương Bạch Miên thở hắt ra, định gặng hỏi.

Lúc này, Thương Kiến Diệu thay thế cô lên tiếng hỏi:

"Các cháu có thấy mẹ bị bệnh thế nào không?"

Giọng của thằng bé trở nên rất thấp:

"Có thấy..."

"Bà ấy bị bệnh ở nhà à?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Thằng bé nói mang theo tiếng thút thít:

"Không phải, hôm đó mẹ tới nhà gì Anna lấy hoa về làm, đến trưa không quay về, cháu và Sia vẫn đang chờ mẹ, chờ đến đói bụng..."

"Sau đó chúng cháu nghe thấy trên đường có âm thanh, đi ra trước cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó thấy mẹ, mắt mẹ đỏ bừng, cứ luôn hét lên, mắc bệnh rất đáng sợ..."

Diễn biến sau đó, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều biết Elsa làm bị thương vài người, cả đường tránh né nhân viên trị an đuổi theo, lúc đến gần đường ra-be thì bị bắn chết.

Thương Kiến Diệu lại hỏi một câu:

"Xung quanh bà ấy có hoa không?"

"Không có." Thằng bé đầu tiên là trả lời, sau đó nhấn mạnh: "Cháu không thể nói chuyện với các chú!"

Thương Kiến Diệu lấy ra mấy viên kẹo "Ralph", đặt chúng vào dưới khe cửa:

"Cảm ơn câu trả lời của các cháu, đây là thù lao cho các cháu."

"Loại kẹo này sẽ khiến các cháu bị tiêu chảy, không thể ăn nhiều, sẽ sinh bệnh."

Lúc anh nói chuyện, Tương Bạch Miên cũng ngồi xổm xuống, nhặt lấy ba viên kẹo "Ralph" trong đó.

Cô lắc đầu với Thương Kiến Diệu, cố gắng thấp giọng nói:

"Trẻ con ở đây không thể kháng cự lại kẹo, chắc chắn sẽ ăn nhiều."

Cô lại nói với cánh cửa đang đóng chặt:

"Mỗi đứa chỉ được ăn một viên thôi, không được cướp của nhau."

Cô lần lượt đẩy hai viên kẹo "Ralph" vào, xác nhận hai đứa bé lần lượt nhận được.

"Cháu chỉ liếm mấy cái, sẽ không bị tiêu chảy đâu nhỉ?" Cô bé ngây thơ hỏi.

"Cô cũng không rõ lắm. Ôi, nếu không thì chờ bố các cháu về rồi hỏi ông ấy?" Tương Bạch Miên vẫn giữ ngữ điệu nói chuyện với trẻ con.

Tiếng "vâng" của thằng bé có hơi lớn.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lần lượt đứng dậy, rời khỏi nhà Elsa.

"Nghe câu trả lời của con trai Elsa, trước khi phát bệnh cô ấy đã nhận được số hoa thủ công cần làm kia..." Tương Bạch Miên vừa men theo cầu thang đi xuống, vừa phân tích.

Là vì từ nhà Elsa đến nhà Anna không xa, đi bộ không quá năm phút, cho dù cộng cả thời gian hướng dẫn, trước khi cô ấy phát bệnh chắc chắn cũng đã về đến nhà, kết quả điều tra của quản lý trị an cũng thế.

Mà xung quanh cô ấy không hề có hoa thủ công rơi vãi, xác suất lớn là trên đường trở về cô ấy đột nhiên mắc "Bệnh vô tâm".

Về điểm này, quản lý trị an phụ trách không điều tra rõ, hình như là vì số hoa thủ công kia đã bị người qua đường nhặt hết, không thể dùng nó để xác định vị trí cụ thể phát bệnh của Elsa.

Nói đến đây, Tương Bạch Miên bỗng quay đầu lại, liếc nhìn cửa nhà Elsa.

Cô thở dài nói:

"Sau khi "Bệnh vô tâm" phát tác, biến thành dã thú, cô ấy còn không hề chạy gần về phía này..."

Thương Kiến Diệu không trả lời.

Tương Bạch Miên nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái:

"Chúng ta sẽ mô phỏng lại tuyến đường của Elsa, xem trên đường sẽ đi ngang qua chỗ nào. Hiện giờ đi gặp khách thuê ở mấy tầng dưới, đây là người mà lúc Elsa ra ngoài có khả năng gặp phải.

"Cũng có thể là người phía trên, vừa vặn gặp Elsa ở hành lang." Thương Kiến Diệu nói giống như bình thường hay thảo luận trong tiểu đội, giúp nhau hoàn thiện các chi tiết.

Lần này, suy nghĩ của anh không nhảy cóc nữa.

"Ừm." Tương Bạch Miên một lần nữa thở hắt ra: "Vậy thì đi gặp hết."

Sau hơn nửa tiếng, họ đi gõ cửa từng nhà, gặp đủ loại khách thuê trọ.

Có thợ săn di tích bị thương khi mạo hiểm ở khu phế tích bờ bắc; có gia đình của người vợ kiêm gái đứng đường có chồng đi làm ở nhà xưởng; có một căn phòng không có bóng người; có một đôi vợ chồng vượt qua trăm cay nghìn đắng đến thành phố Ban Sơ, còn chưa nhận được thân phận công dân, sống rất cực khổ; có người trung niên thân nhân đã mất hết, trường kỳ uống nước chưa xử lý, ăn cá sông Hồng Hà, cả người bệnh tật...

Cuối cùng, trong đầu Tương Bạch Miên chỉ còn lại hai chuyện: Cầu thang chật hẹp âm u, không có người nào hơn năm mươi tuổi.

"Đi thôi." Tương Bạch Miên dẫn đầu ra khỏi khu nhà trọ nhà.

Cô và Thương Kiến Diệu dọc theo tuyến đường mà Elsa có thể đi, đi bộ đến nhà người phân phối sản phẩm Anna, dọc đường, họ giống như quản lý trị an chính quy, hỏi thăm người ở hai bên đường, muốn xác định được địa điểm Elsa phát bệnh.

Thông qua việc kiên nhẫn điều tra, hai người đã định vị được đại khái một khu vực.

Nơi này có những tòa nhà trọ cao bảy tám tầng san sát, khiến đường đi trở nên chật hẹp.

Tương Bạch Miên ngẩng đầu nhìn hai bên, thuận miệng hỏi Thương Kiến Diệu:

"Anh có ý kiến gì?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Đợi cắt điện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận