Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 471: Thi thể

Được viên dạ minh châu vàng xanh bảo vệ, hành động chém đầu của "Tổ điều tra cũ" được tiến hành vô cùng thuận lợi, gần như không gặp phải trở ngại nào, chạy như bão táp đến trước cửa Dimarco, hoàn thành đợt bắn phá thứ hai.

Trong khi "cơn bão lửa" tung hoành bốn phía, trong các căn phòng đều trở nên hỗn loạn lộn xộn, trong thời gian ngắn Tương Bạch Miên không thể cảm ứng được có tín hiệu điện yếu bên tỏng không.

Tuy rằng sau một đợt bắn phá như thế, dựa vào kiến thức thông thường là có thể suy đoán ra kết quả, chỉ cần người bên trong kia không phải thế thân của Dimarco, thì chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" chắc chắn không chạy thoát được, nhưng Tương Bạch Miên vẫn chưa yên tâm, dù sao cô cũng đã dự đoán Dimarco là một cường giả cấp "Hành lang tâm linh", cho dù kém tên "Vô tâm giả" cao cấp ở Tarnan kia thì chắc hẳn cũng không chết im hơi lặng tiếng như thế.

Việc này khiến cô không những không thả lỏng vì mọi chuyện thuận lợi, mà còn một lần nữa đề cao cảnh giác.

Sau khi vụ nổ lắng xuống, cô lập tức xoay người đứng lên, đi đến phòng của Dimarco.

Rầm rập, rầm rập!

Có một bóng người mặc đồng phục rằn ri màu lam xám lướt qua bên cạnh cô, giành xông vào cánh cửa đổ nát quá nửa cùng đống hỗn độn bên trong.

Thương Kiến Diệu!

Anh vẫn dẫn đầu như trước.

Đúng lúc này, cuối hành lang khu C đột nhiên có hai quả lựu đạn bay tới.

Tương Bạch Miên sớm đã phát giác ra không thử cảm ứng tín hiệu điện bên trong phòng nữa, trực tiếp bổ nhào về phía trước, lăn đi, tránh được đợt tập kích này.

Gnawa và Long Duyệt Hồng cùng mượn "Hệ thống cảnh báo tổng hợp", đã sớm phát hiện kẻ địch đến gần, một người tung người nhảy lên, bám vào trần nhà cao bốn năm mét, cũng thuận thế thu hai chân lại, một người đẩy Bạch Thần một cái, để cô trượt vào trong phòng của Dimarco theo Tương Bạch Miên, còn mình thì theo sát phía sau, tuy Long Duyệt Hồng có chút căng thẳng, nhưng không hoảng loạn.

Uỳnh! Uỳnh!

Hai quả lựu đạn rơi vào chỗ Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên vốn đang đứng, hai tiếng nổ mạnh nối tiếp nhau vang lên.

Đối với người máy thông minh như Gnawa mà nói, chỉ cần không bị bắn trúng thì sóng dư âm đơn thuần rất khó khiến ông ta bị hư hại gì, cùng lắm là quay lại đổi chút vật tư, tự sơn vá lại cho mình.

Cho nên, ông ta treo mình trên trần nhà chỉ đung đưa theo "sóng gió" một chút.

Lúc này, ông ta đã nhìn rõ dáng dấp của người đột kích: Đó là một người màu màu đen, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ.

"Chiếc thuyền Noah ngầm" nắm giữ điểm buôn lậu chợ Đá Đỏ này rất nhiều năm, tích lũy được rất nhiều, ẩn giấu sức mạnh phòng ngự quả thực phải gọi là kinh người.

Trong chớp mắt, Gnawa căn cứ vào sự so sánh đặc thù, đoán được kẻ tập kích là người máy "thông minh" khá cũ kỹ.

Đây là người máy "thông minh" thuộc thế giới cũ, không phải là "người máy thông minh" do "Thiên đường máy móc" sản xuất ra.

Trong mắt Gnawa, loại đồ chơi không có module nhân loại hóa này chỉ là công cụ thuần thúy, bản chất không khác gì người máy sửa chữa có thể biến thành ô tô và các loại người máy loại hình chiến đấu phi trí tuệ ở Tarnan.

Ông ta sẽ không thừa nhận đây là người máy thông minh.

"Bên ngoài cứ giao cho tôi!" Ông ta căn cứ vào tư liệu trong kho số liệu, mô phỏng lại giọng điệu nên dùng vào lúc này.

Cả người Gnawa theo đó lắc lư như đu dây, sau đó cho bản thân văng ra ngoài, vượt qua một khoảng cách không ngắn, đáp xuống phía trước người máy màu đen kia.

Lúc này, người máy màu đen kia đang tận chức tận trách tấn công về phía căn phòng của Dimarco.

Gnawa thoáng chuyển hướng, đâm thẳng vào người máy màu đen kia.

Trong quá trình này, ông ta đã điều chỉnh hướng bàn tay.

Keng!

Tiếng kim loại lanh lảnh vang lên trong tầng sáu ngầm, phần lưng của người máy màu đen kia đột nhiên bị tan chảy, bắn ra một tia laser màu đỏ đẹp mắt nhưng đầy nguy hiểm.

Gần như cùng lúc đó, phần lưng của nó căng phồng đến nứt ra, một viên kim loại quấn đầy tia điện xuyên qua phần lớn các linh kiện then chốt của nó, bay về phía xa.

Gnawa nắm lấy cơ hội, sử dụng vũ khí laser và vũ khí điện từ của mình!

Hơn nữa, ông ta còn có bản kết cấu của các loại người máy, đã có nghiên cứu nhất định, vô cùng rõ ràng "vị trí chí mạng" của đối phương nằm ở đâu.

Trong tiếng nứt vỡ liên tiếp, người máy màu đen kia mất đi toàn bộ động lực, ngã "rầm" xuống đất.

Gnawa không dừng lại, lập tức xoay người chạy về phía cửa phòng Dimarco.

Trong "hành động chém đầu" lần này, ông ta không có ý thức nhân loại chính là lực lượng chiến đấu chính của nửa đoạn sau.

Lúc Gnawa đánh về phía người máy màu đen kia, Tương Bạch Miên đã ngừng lăn, bật dậy, mở đèn pin, chiếu về vị trí con người cảm ứng được trước khi phóng ra hỏa tiễn.

Nơi đó có một chiếc giường lớn đã vỡ thành từng mảnh vẫn còn đang cháy dở, bên trên có một người đàn ông mặc áo ngủ bằng tơ lụa.

Người đàn ông này đeo mặt nạ nền đen hoa văn trắng rách nát, trên người có nhiều vết thương máu thịt lẫn lộn.

Theo Thương Kiến Diệu cảm ứng, ông ta đã không còn ý thức nhân loại.

Chứng tỏ người này đã chết.

Mà căn cứ vào chiếc mặt nạ cùng màu tóc nâu, người chết chính là Dimarco.

Tương Bạch Miên không mừng mà lại kinh ngạc, bởi vì nhìn từ vị trí nằm của Dimarco, ông ta hẳn là tránh được đợt phóng tên lửa đầu tiên.

Mà uy lực của "Tử thần" sẽ không để mục tiêu giữ được toàn thây!

Đây là cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh"? Chỉ cần uy lực của chúng ta kém đi chút nữa thì ông ta có thể chống đỡ được? Tương Bạch Miên một tay cầm súng chống tăng "Tử thần", một tay xách đèn pin, bước nhanh đến trước thi thể của Dimarco, lật mặt nạ của ông ta ra để xác nhận.

Trong ánh sáng hơi vàng, đập vào tầm mắt cô là một gương mặt đàn ông trung niên: Tóc ngắn màu nâu, sống mũi cao và đôi mắt màu lam nhạt tuy chết rồi nhưng vẫn chưa nhắm lại, thái dương có một vết bớt màu xanh.

Tương Bạch Miên sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy gương mặt này vô cùng quen mắt.

Cô nhanh chóng nhớ lại mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu: Chính là Halmir, người yêu của Lehman, thợ săn di tích từng mất tích, sau đó được chứng thực là vào "Chiếc thuyền Noah ngầm"!

Vị trí vết bớt màu xanh kia giống hệt như trong tấm ảnh mà Lehman đưa!

Người chết là Halmir? Dimarco vẫn luôn dùng Halmir làm thế thân, bản thân không ngủ trong phòng này? Nhưng, ông ta đang đề phòng ai? Với quyền uy và thực lực có thể có của ông ta, hoàn toàn không cần làm vậy... Ông ta cảm nhận được mình đến gần, đã sớm rời đi, chỉ để lại Halmir? Nhưng vì sao lại để Halmir lại? Trong chớp mắt này, trong đầu Tương Bạch Miên dâng lên vô số nghi vấn.

Đúng lúc này, cô cảm thấy căn phòng bị bao phủ bởi điện trường yếu ớt nhưng dị thường.

Trong tiếng gió ù ù, đèn pin của Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu cùng tối đi.

Quang cảnh xung quanh dường như bị đưa vào "bóng tối", có vẻ sâu thẳm mà âm u.

Trong giây lát, một âm thanh rõ ràng đang đè nén tâm trạng nào đó, nhưng không biết phát ra từ đâu, vang vọng bên tai mọi người:

"Các ngươi cho rằng có thể dễ dàng giết chết ta như vậy sao?"

"Đổi thành người thức tỉnh bước vào "Hành lang tâm linh" khác, chưa biết chừng cứ thế uất nghẹn mà chết, rất đáng tiếc, các ngươi gặp phải ta..."

Nghe đến đó, Thương Kiến Diệu dường như đã tìm ra nơi phát ra âm thanh, chợt quay đầu lại, nhìn về một chỗ.

Trong ánh sáng ảm đạm, Long Duyệt Hồng chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, đôi mắt được kính an toàn che lại trở nên cực kỳ sâu.

Ngay sau đó, hắn hỏi bằng giọng chập chờn:

"Có phải ngươi đang tìm ta?"

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ hơi nhíu mày.

Lúc này, Bạch Thần cũng nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Không biết cô đã bỏ mặt nạ xuống từ lúc nào, ánh đèn pin trong tay chiếu lên sườn mặt khiến gương mặt cô chỗ sáng chỗ tối.

Cô mang theo nụ cười khó diễn tả, cũng dùng giọng nói chập chờn, không phân biệt được nam nữ hỏi:

"Có phải ngươi đang tìm ta?"

Thương Kiến Diệu chợt giơ tay trái lên, để lộ ra viên dạ minh châu màu vàng xanh.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên cũng từ bên cạnh thi thể đứng dậy, nhìn sang, cũng đã bỏ mặt nạ xuống.

Cô khẽ nâng cằm, ánh sáng và bóng mờ đan xen trên gương mặt tạo ra một cảm giác kỳ dị.

"Có phải ngươi đang tìm ta?" Cô khẽ cười hỏi.

Rầm rập, rầm rập! Gnawa chạy vào phòng của Dimarco.

Ông ta liếc thấy đôi mắt Thương Kiến Diệu trở nên vô cùng sâu, mang theo chút âm u.

"Biển khởi nguồn", trên hòn đảo tràn ngập nắng vàng, có núi, có nước.

Một bóng người mặc trang phục giáo sĩ màu đen của thế giới cũ, đội mũ mềm của người già đột nhiên hiện ra.

Ông ta chừng bốn mươi tuổi, cao gần một mét tám, tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu lam nhạt, mũi cao thẳng, thái dương lại không có vết bớt màu xanh kia.

Bóng người ấy quét mắt qua Thương Kiến Diệu không còn đeo mặt nạ khỉ cũng vừa hiện ra theo mình, khóe miệng hơi cong lên, cười hỏi bằng giọng thản nhiên:

"Đây là đảo tâm linh của ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận