Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 691: Số điện thoại bí ẩn

Tương Bạch Miên nhanh chóng kiểm tra Avia, chuyển sự chú ý vào chiếc điện thoại cũ nát trên tay cô ta.

Cô hơi trầm ngâm, tiến tới vài bước, dời ngón tay đang bấm trên phím gọi của Avia ra ngoài.

Làm xong chuyện này, cô mới đẩy Avia, đánh thức cô ta dậy.

Sở dĩ Tương Bạch Miên không trực tiếp lấy chiếc điện thoại này đi, là vì thận trọng, sợ sau khi rời khỏi chủ nhân, vật phẩm này sẽ xảy ra sự biến hóa không tốt.

Về điểm này, cô vốn không để ý lắm, cảm thấy chỉ cần mục tiêu không ấn nút gì, thì phải vấn đề lớn lao, nhưng bây giờ chỉ có thể nói: Tư liệu giải trí của thế giới cũ hại người!

Sau khi biết các chuyện kỳ quặc, bất kể chúng là thật hay giả, khó tránh khỏi có chút cả nghĩ.

Cẩn tắc vô áy náy... Tương Bạch Miên thấy Avia gần tỉnh lại, lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách vừa đủ, tránh đối phương phản ứng quá khích.

Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu, nghiêm túc nhắc nhở:

"Lát nữa anh chủ yếu nghe là chính."

Cô sợ Avia không tán thưởng nổi lời nói đùa của Thương Kiến Diệu, quyết tâm đồng quy vu tận.

"Nếu có vấn đề gì quan trọng thì sao?" Thương Kiến Diệu hỏi ngược lại.

"Lặng lẽ nói cho tôi biết trước, để tôi hỏi." Tương Bạch Miên dặn dò cẩn thận.

"Được." Thương Kiến Diệu ngậm miệng lại.

Lúc này, Avia chậm rãi mở mắt, để lộ con ngươi màu lam nhạt.

Vừa nhìn thấy Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, cô ta ngồi bật dậy, rụt người về sau, để chiếc điện thoại đi động trong tay che trước ngực, vẻ mặt cảnh giác.

Tương Bạch Miên nở nụ cười thân thiện:

"Đừng sợ, chúng tôi không có ác ý với cô, không phải người của tổ chức muốn diệt trừ các cô."

"Các cô là ai?" Avia không thả lỏng sự cảnh giác, đặt một ngón tay lên nút gọi của chiếc điện thoại di động cũ kỹ.

Tương Bạch Miên hắng giọng, nghiêm mặt nói:

"Chúng tôi đến từ "Sinh vật Bàn Cổ"."

"Sinh vật Bàn Cổ..."

Con ngươi của Avia chợt phóng to.

Dường như cô ta còn sợ hãi hơn.

Tương Bạch Miên hoàn toàn cạn lời vì chuyện này.

Lúc này, cô đột nhiên có chút mong muốn Thương Kiến Diệu lên tiếng nói vài câu chọc cười.

Nhưng Thương Kiến Diệu nhớ lời hứa hẹn vừa rồi, im lặng là vàng.

Tương Bạch Miên lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:

"Chúng tôi chỉ muốn tiếp xúc với cô một chút, hỏi xem ông nội cô Orey có để lại di ngôn gì không, tìm hiểu xem cá nhân cô có nhu cầu gì không."

"Nếu có thể thỏa mãn, chúng tôi sẽ gắng hết sức thỏa mãn."

Cô nói rất thẳng thắn, ý là "Sinh vật Bàn Cổ" "tiên lễ hậu binh", hi vọng có thể đạt được hiệp nghị hợp tác, hai bên cùng có lợi.

Thấy Avia vẫn không nói gì, Tương Bạch Miên lại bồi thêm một câu:

"Hẳn cô cũng rõ, làm gì không tốt với cô không hề có ý nghĩa nào đối với chúng tôi."

Avia rốt cuộc có động tác, cô ta dùng bàn tay không cầm đồ vén mái tóc vàng ướt nhẹp ra sau, cười nói với vẻ châm chọc:

"Các cô có thể đưa tôi ra khỏi thành phố Ban Sơ sao?"

Tương Bạch Miên mỉm cười, hỏi ngược lại:

"Cô thực sự muốn như vậy sao?"

Avia im lặng.

Cô ta tin chắc rằng thành phố Ban Sơ sẽ phái người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" tới bảo vệ mình, nhưng lại không thể khẳng định "Sinh vật Bàn Cổ" có lãng phí tài nguyên như thế không, đồng thời, cô ta nghi ngờ sau khi giá trị của mình bị ép sạch, đối phương sẽ vứt bỏ mình.

Hơn nữa cô ta sinh ra, lớn lên và sống ở thành phố Ban Sơ hai ba mươi năm rồi, đã quen với mọi thứ ở đây.

So với em họ Marcus của mình, cô ta lại không phải là người có dã tâm như thế.

Không cho Avia cơ hội suy tính, Tương Bạch Miên nói nhanh:

"Cô cũng biết đấy, cục diện bên ngoài thay đổi trong chớp mắt, nếu không nắm chắc thời gian, thì không thể trao đổi cái gì."

Avia im lặng vài giây:

"Các cô muốn biết gì?"

"Ông nội của cô - Orey, cũng chính là ngài Maximianus, trước khi lâm chung có nói cho các cô biết điều gì không?" Tương Bạch Miên hỏi khá chung chung.

Avia mỉm cười:

"Các cô biết không ít nhỉ, đến trước khi ông ấy chết, tôi mới biết tên thật của ông ấy là gì."

Cô ta dừng một chút, sau đó nói nhanh, không để lỡ thời gian nói:

"Tôi tạm thời chưa nghĩ ra cần các cô làm gì, cứ nói những gì nên nói trước, tôi tin các cô sẽ tuân thủ cam kết."

"Ha ha, không cần nghi ngờ gì cả, việc này tôi đã sớm muốn nói cho các cô biết, vẫn luôn giấu ở trong lòng, không những khó chịu mà còn nguy hiểm."

"Trong phạm vi khả năng, cho dù công ty không đồng ý với cô, cá nhân tôi cũng sẽ giúp cô." Tương Bạch Miên trịnh trọng nói.

Avia liếc nhìn hầu gái đã chết, sắp xếp lời lẽ rồi nói:

"Trước khi chết, ông nội tôi nói cho chúng tôi biết tên thật của ông ấy là Maximianus Ubinos Brutus, là một nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu Số 3."

"Ông ấy là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo và người máy, trước khi thế giới cũ hủy diệt, đang tham gia vào một hạng mục bí mật."

"Hạng mục kia chia làm hai hướng, một là kết hợp trí tuệ nhân tạo với vận hành thành phố, hai là vi mạch silicon mô phỏng ý thức nhân loại, gia tăng trí tuệ nhân tạo."

"Cái sau trùng hợp tương phản với kế hoạch "người bất tử" của giáo đoàn tăng lữ, một là xác minh ý thức nhân loại tồn tại, thông qua thiết kế cụm vi mạch đặc thù, để ý thức truyền lên đó, một là lợi dụng những vi mạch lĩnh vực người máy, tìm tổ hợp sắp xếp có điều kiện tốt nhất, xem có thể sử dụng tín hiệu điện phức tạp của vi mạch mô phỏng ra module tiếp cận với ý thức nhân loại nhất không."

Tương Bạch Miên nghe vậy, gật đầu nói:

"Nhìn từ góc độ này, tiền thân của giáo đoàn tăng lữ hẳn cũng là mấy viện nghiên cứu của thế giới cũ đúng không?"

Chi nhánh phụ trách "người bất tử".

"Các cô quả thực biết rất nhiều." Avia thở hắt ra: "Nhưng tôi cũng không rõ tiền thân của giáo đoàn tăng lữ rốt cuộc là viện nghiên cứu số mấy."

Cô ta vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đột nhiên kéo ống tay áo Tương Bạch Miên, ý bảo cô cúi người qua, mình có lời muốn nói thầm với cô.

Điều này khiến Avia chợt căng thẳng.

Lén lút, khiến người ta nghi ngờ!

"Anh có gì muốn hỏi?" Tương Bạch Miên thấp gọng hỏi.

Thương Kiến Diệu thấp giọng đáp:

"Hỏi vì sao Orey lại muốn rời khỏi "Thiên đường máy móc"? Đây là điều lão Gnawa muốn biết."

"..." Tương Bạch Miên im lặng một giây: "Việc này anh có thể trực tiếp hỏi."

"Không được." Thương Kiến Diệu tỏ thái độ vô cùng kiên định: "Đã hứa phải nói trước với cô rồi, để cô hỏi."

Tương Bạch Miên đột nhiên có cảm giác gieo gió gặt bão.

Cô quay người lại, bất giác nở nụ cười, hỏi thăm Avia:

"Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, viện nghiên cứu Số 3 hẳn là không bị phá hoại mấy, vì sao ông nội cô lại muốn rời khỏi nơi đó, đến lưu vực sông Hồng Hà xây dựng thành phố Ban Sơ?"

Avia liếc mắt nhìn xung quanh theo bản năng:

"Bởi vì ông ấy phát hiện ra tác phẩm kiệt xuất nhất của mình, trí tuệ nhân tạo mạnh nhất được ông ấy đặt tên là "Não nguồn" kia thực sự sinh ra ý thức nhất định, ý thức gần với nhân loại."

"Hơn nữa, nó có suy nghĩ của chính mình, đang bí mật mưu đồ một vài chuyện."

"Điều này khiến ông nội tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nhân lúc "Não nguồn" mưu sự chưa thành, vội vàng trốn khỏi viện nghiên cứu Số 3, cũng chính là "Thiên đường máy móc" bây giờ."

"Dường như các cô không kinh ngạc lắm, xem ra đã biết chuyện này."

"Ông nội tôi nói, lúc ông ấy trốn ra đã cố gắng liên lạc với các nghiên cứu viên chống chọi qua thời điểm thế giới cũ bị hủy diệt của viện nghiên cứu Số 3, phát hiện họ hoàn toàn mất liên lạc..."

Tương Bạch Miên nghe thấy câu cuối cùng, có chút rợn tóc gáy.

Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Orey lại căn dặn Marcus và mẹ hắn phải cảnh giác "Thiên đường máy móc", không nên tin vào "Não nguồn".

Đợi hai nhân loại đối diện tiêu hóa xong số tin tức này, Avia mới tiếp tục nói:

"Ông nội tôi bảo chúng tôi cẩn thận khách đến từ "Thiên đường máy móc", bởi vì người đó nắm giữ phương pháp format "Não nguồn". Đây là đường lui họ đã chuẩn bị sẵn khi thiết kế và chế tạo, là thứ mà "Não nguồn" không thể dựa vào bản thân để thay đổi."

Tương Bạch Miên như có điều hiểu ra, gật đầu, sau đó nhíu mày hỏi:

"Nếu là vậy, sau khi Orey phát hiện ra "Não nguồn" có vấn đề, vì sao không trực tiếp thử format nó?"

"Ông nội tôi cũng không nói về điều này." Avia lắc đầu.

Tương Bạch Miên lại hỏi:

"Ông ấy có từng đề cập đến viện nghiên cứu Số 8 không?"

"Đương nhiên." Vẻ mặt Avia chợt nghiêm trọng: "Trước khi ông nội tôi thử làm hoàng đế, đã giấu toàn bộ tài liệu liên quan đến "Não nguồn" và một phần thông tin được ông chỉnh lý vào trong phòng thí nghiệm nguy hiểm bên trong di tích Số 13 kia, trong đó có nội dung nghiên cứu của viện nghiên cứu Số 8."

"Trừ cái đó ra, ông ấy không nói quá nhiều về nó trước mặt chúng tôi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ chửi "đều là họa do đám kia gây ra", cho rằng một số người trong số họ rất có khả năng còn sống, nhưng đã xảy ra biến hóa đáng sợ nào đó, trở thành chó săn cho bóng tối, cần phải đề phòng."

Là nhà hoa học đứng đầu viện nghiên cứu Số 3, Orey quả thực biết không ít... Tương Bạch Miên rất vui mừng.

Cô suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi:

"Ông nội cô có nói đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy điệt hoặc là căn nguyên của "Bệnh vô tâm" không?"

Avia để lộ vẻ mặt hồi tưởng:

"Chưa từng nói, chỉ là có một lần, trong gia tộc của chúng tôi có một quản gia bị mắc "Bệnh vô tâm", biểu hiện của ông nội tôi rất kỳ quặc, ông ấy không có cảm giác đau thương, cũng không hoảng hốt và sợ hãi, mà nhiều hơn là nghi ngờ và giận dữ."

Nhất thời không phân tích ra được rốt cuộc nó đại diện cho điều gì, Tương Bạch Miên đưa ánh mắt về phía chiếc điện thoại di động cũ nát trong tay Avia:

"Đây là vật phẩm nguy hiểm mà ông nội để lại cho cô?"

"Đúng vậy." Avia gật đầu.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại kéo ống tay áo Tương Bạch Miên.

Phù, Tương Bạch Miên thở hắt ra nói:

"Anh cứ trực tiếp hỏi đi?"

Nếu hai bên đã trao đổi thẳng thắn, thì không cần lo một câu nói sai lập tức trở mặt thành thù.

Thương Kiến Diệu nhìn Avia, tò mò hỏi:

"Điện thoại này của cô có thể trò chuyện với ông nội đã chết của cô à?"

Avia chợt ngây ra.

"Đó là chuyện ma rồi!" Sau khi lấy lại tinh thần, cô ta giận dữ nói.

Sau đó, cô ta lại đổi giọng:

"Có điều, trong chiếc điện thoại này quả thực có lưu một số điện thoại bí ẩn."

"Bí ẩn đến mức nào?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Avia im lặng vài giây rồi nói:

"Lúc đầu tôi tưởng đó là số điện thoại của một nhân vật lớn nào, hoặc là kết nối với một số điện thoại của địa phương nào đó trong thế giới cũ, nhưng sau đó phát hiện ra, nó do chữ số, ký hiệu và một ít mật mã linh tinh tạo thành, bề ngoài thoạt nhìn không có bất cứ ý nghĩa nào."

"Có lẽ là mã hóa rồi." Tương Bạch Miên bình tĩnh chỉ ra.

Avia khẽ gật đầu:

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nói chung, có thể loại trừ khả năng liên quan đến thế giới cũ, bởi vì mạng thông tin tương ứng đã sớm bị phá hỏng gần như không còn."

"Không." Giọng điệu của Thương Kiến Diệu chợt trở nên âm u: "Có lẽ là dùng cách thức đặt thù, thần bí để kết nối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận