Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 548: Cái giá nho nhỏ

"Có lẽ không phải mỗi một vật phẩm siêu phàm đều kèm theo cái giá phải trả?" Long Duyệt Hồng suy đoán nguyên nhân.

Đương nhiên, hắn còn nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là Thương Kiến Diệu lúc đó cố tình không nói.

Tương Bạch Miên lắc đầu:

"Trên lý thuyết thì không thẻ."

"Vật phẩm tương tự nếu có cách thức sinh ra giống nhau, hẳn là sẽ khớp với quy luật giống nhau."

Cô cũng không chắc chắn lắm về chuyện này, dù sao vẫn còn chưa biết rõ bản chất của các sự vật như "Hành lang tâm linh", khí tức người thức tỉnh.

"Cũng có thể là cái giá phải trả của "Đồ nhát gan" và "Ngọc số mệnh" quá nhỏ, bị Thương Kiến Diệu bỏ qua." Gnawa đưa ra kết quả phân tích của mình.

Nghe thấy câu này, Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, dùng giọng điệu như hiểu ra nói:

"Tôi hiểu tại sao rồi, cái giá phải trả của "Đồ nhát gan" và "Ngọc số mệnh" chẳng xi nhê gì với tôi, không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào."

Tương Bạch Miên lẳng lặng nghe xong, chợt có ý tưởng mới.

Cô vừa vén lọn tóc rũ xuống vào mang tai, vừa nói như có điều suy nghĩ:

"Ngọc số mệnh thuộc lĩnh vực "Bồ Đề", Thương Kiến Diệu cơ bản có thể xác định thuộc lĩnh vực "Trang Sinh", tôi nhớ hình thức biểu hiện của hai lĩnh vực này gần như tương tự."

Cô lập tức đưa ra một ví dụ:

"Ví dụ như vấn đề về phương diện tinh thần."

Long Duyệt Hồng lờ mờ hiểu được gì đó, Bạch Thần cũng khẽ gật đầu một cái:

"Dimarco vô cùng tàn bạo, trạng thái cảm xúc rất không ổn định, có lẽ chính là cái giá phải trả của ông ta, việc này khiến ông ta có vấn đề nghiêm trọng về tinh thần."

"Ngọc số mệnh do khí tức còn lại của ông ta cố định hóa mà thành, năng lực không bằng bản gốc, cho nên cái giá phải trả cũng giảm đi rất nhiều. Mà Thương Kiến Diệu lại là bệnh nhân chính thức được bác sĩ chứng nhận." Tương Bạch Miên nghe phân tích của Bạch Thần về Dimarco, lập tức đưa ra phán đoán của mình: "Về cái giá phải trả nho nhỏ này đối với Thương Kiến Diệu mà nói, có lẽ giống một người bảy tám chục cân nặng thêm hai ba cân mà thôi, không phải là người đặc biệt chú trọng đến thể trọng thì rất khó nhận ra."

Long Duyệt Hồng rụt rè giơ tay:

"Đồ nhát gan thì sao?"

"Có lẽ cái giá phải trả của loại khí tức này cũng liên quan đến vấn đề tinh thần." Tương Bạch Miên cân nhắc nói.

Quan điểm trọng tâm của cô lúc này chính là Thương Kiến Diệu nợ nhiều không lo, nên bỏ qua cái giá phải trả.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhớ lại rồi nói:

"Lúc dùng "Đồ nhát gan", tôi cảm thấy trạng thái tinh thần rất tốt, đám người chúng tôi tư duy nhảy cóc, ai nấy đều phát huy đặc điểm này đến cực hạn, thành công lừa được Dimarco."

Tương Bạch Miên ngây ra một giây, sau đó buồn cười nói: "Xem ra không cần suy nghĩ đến khả năng khác."

Cái giá phải trả của "Đồ nhát gan" có lẽ là nhân cách phân liệt, điều này khiến chín Thương Kiến Diệu như cá gặp nước, không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì.

Thương Kiến Diệu lại nhìn "Vòng gây mù" đặt ở bên cạnh, nói với vẻ mặt sợ hãi:

"Không ngờ nó lại khiến tôi không thấy đói."

Tác dụng của vật phẩm này là khiến người ta mất đi thị lực trong thời gian nhất định, biến thành người mù, mà phạm vi ảnh hưởng đạt tới một trăm ba mươi mét.

So với bản gốc, chỗ trở nên yếu hơn của nó có lẽ là không thể đồng thời tác dụng lên nhiều mục tiêu.

"Miêu tả chính xác hẳn là thèm ăn..." Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc đối mặt với người thức tỉnh lĩnh vực "Cà Độc Dược", chưa biết chừng sẽ có hiệu quả."

Ăn, hay là không ăn, đây vĩnh viễn là một câu đố khó.

Kết thúc đề tài này, Thương Kiến Diệu lấy "Ngọc số mệnh" đã tối đi khá nhiều, chỉ vào nó nói:

"Chắc là không dùng được mấy lần nữa, không quá mười lần."

"Cố gắng giữ lại hai đến ba lần, dùng ở mục tiêu chính." Tương Bạch Miên cảm thấy rất đáng tiếc, "Ngọc số mệnh" quả thực quá tốt.

Mục tiêu chính của họ là cháu nội của Orey - Avia và cháu ngoại của ông ta - Marcus.

Điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và căn nguyên của "Bệnh vô tâm" mới là nhiệm vụ chính của tiểu đội họ, diệt trừ "cha xứ" chẳng qua là loại trừ tai họa ngầm và bị phục thù.

Nhắc đến mục tiêu chính, Tương Bạch Miên nhìn về phía Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa:

"Chuyện "cha xứ" đã giải quyết xong, tiếp theo, chúng ta phải sống trong nhà một thời gian."

"Ừm, làm vậy là để đề phòng "Giáo dục phản tri thức" điên cuồng trả thù."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên nói ra một vài tin tức mà Thương Kiến Diệu đã xem được trong trí nhớ của "cha xứ":

"Trong chuyện đối phó chúng ta, vì là thói quen của "Giáo dục phản tri thức", vẫn luôn chỉ do "cha xứ" phụ trách, điều này có thể coi như lãnh đạo của "Giáo dục phản tri thức" muốn thử thách hắn, nếu hắn có thể trừ khử tai họa ngầm là chúng ta, thì "mục sư" Bố Vĩnh có lẽ sẽ cân nhắc giải trừ ám chỉ trên ngươi hắn, để ký ức bị bóp méo của hắn được khôi phục bình thường."

"Nếu vậy, hắn có hi vọng tiến vào "Hành lang tâm linh"."

"Trong những thông tin vừa nói, trọng điểm là khi "cha xứ" chết, những chuyện chúng ta đã để lộ lúc trước sẽ không bị "Giáo dục phản tri thức" nắm được, chúng ta không cần quá lo lắng họ lợi dụng "ổ sói", lợi dụng khách sạn Ugo, lợi dụng những người và nơi đó để triển khai kế hoạch trả thù chúng ta."

"Cha xứ không lưu lại ghi chép bằng giấy sao?" Long Duyệt Hồng cẩn thận hỏi.

"Có, nhưng hắn mang theo người, bị chúng ta lấy được rồi." Tương Bạch Miên chỉ vào cái túi bên cạnh "Vòng gây mù".

Bên trong đựng những vật phẩm mà "cha xứ" mang theo bên mình, gồm: 75 Orey 12 Drasser tiền giấy, 7 Cass tiền xu, một ví tiền được chế tác tinh xảo nhưng rất cũ, một chiếc máy tính bằng bàn tay, năm viên kẹo "Ralph", một bao thuốc lá hiệu Cờ Xí, một chiếc mặt nạ màu trắng không có ngũ quan, một khẩu súng lục "Hồng Hà", chín viên đạn.

Tương Bạch Miên bổ sung:

"Thương Kiến Diệu thông qua ký ức của "cha xứ" xác nhận, hắn không hề lưu lại ghi chép ở nơi khác."

"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt." Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Tương Bạch Miên mỉm cười, chợt đổi chủ đề:

"Nhưng "mục sư" Bố Vĩnh có thể xem ký ức của người khác ở quy mô lớn, hơn nữa còn không tạo thành động tĩnh gì."

Đây là tin tức họ lấy được từ "cha xứ" giả Quách Chính, một phần ký ức của "cha xứ" giả Sandel và "cha xứ" thật Alex đã chứng minh chuyện này.

"Nói cách khác, "mục sư" Bố Vĩnh thông qua việc xem ký ức của dân cư hai bên đường là có thể xác định được chúng ta chính là hung thủ." Tương Bạch Miên thấy vẻ mặt Long Duyệt Hồng trở nên nghiêm trọng, lại trấn an hắn: "Cũng may, tôi đã sớm cân nhắc đến việc này, lúc rút lui bảo các anh buộc phải đi qua những con ngõ nhỏ không người, có lối rẽ, chính là để cắt ngang việc lần theo dấu vết của "mục sư" Bố Vĩnh."

Mà những nơi có camera giám sát đều đã bị Gnawa xâm nhập.

Nói xong tình hình, Tương Bạch Miên tổng kết:

"Trọng tâm hiện giờ của "Giáo dục phản tri thức" chính là chia rẽ nội bộ thành phố Ban Sơ, mà họ lại không phải là tổ chức tôn giáo có thể hoạt động công khai, đối mặt với rất nhiều người theo dõi, cho nên, chúng ta chỉ cần giảm tần suất ra ngoài, thu nhỏ phạm vi hoạt động, không trực tiếp đụng vào họ thì không có vấn đề gì."

"Ngoài ra, chúng ta ngủ đông cũng là để đợi thế cục thành phố Ban Sơ bắt đầu hỗn loạn, đến lúc đó, có cơ hội tiếp cận Avia và Marcus."

Thấy các tổ viên đều lần lượt gật đầu, Tương Bạch Miên chập hai tay lại:

"Buổi trưa hoàn thành hành động, mọi người đã tốn nhiều công sức, chúng ta vẫn nên ăn chút gì đó rồi tiếp tục thảo luận những chuyện trong trí nhớ của "cha xứ"."

"Ha ha, coi như là tiệc mừng công nội bộ đi."

"Vâng, tổ trưởng!" Thương Kiến Diệu trả lời rất lớn tiếng.

Đợi đám người Long Duyệt Hồng cũng đáp lời xong, Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn tên này:

"Nếu tôi không cho các anh ăn thêm bữa, anh sẽ làm thế nào?"

"Tôi sẽ bật nhạc." Thương Kiến Diệu thành khẩn trả lời: "Đói quá, đói quá, đói quá. Tôi thực sự đói quá..."

Nói đến đây anh chợt hát lên.

Tương Bạch Miên nhanh chóng cắt ngang anh, nghiêng đầu hỏi Bạch Thần:

"Khu Thanh Cảm Lãm có đồ ăn gì đặc sắc?"

Lúc trước cô chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi việc này.

"Cá, cách nấu các loại cá, cá nướng, ca chiên, cá hấp, vân vân." Bạch Thần bình tĩnh đáp.

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì mờ mịt:

"Cư dân khu Thanh Cảm Lãm có thể thường xuyên ăn cá?"

Điều này không quá phù hợp với cuộc sống của công dân tầng lớp thấp nhất trong nhận thức của hắn.

Bạch Thần nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu:

"Có thể."

"Bởi vì họ ăn cá trong sông Hồng Hà."

Long Duyệt Hồng nhất thời trầm mặc, không biết nên nói gì.

Sông Hồng Hà ô nhiễm nghiêm trọng, trong đó có rất nhiều vật chất phóng xạ khi thế giới cũ bị hủy diệt, còn có nước thải từ các khu công xưởng trên thượng nguồn đổ ra, cá bên trong chắc chắn là có vấn đề, thường xuyên gây ra biến dị không tốt.

Nếu ăn loại cá này thời gian dài, chắc chắn sẽ dẫn đến bệnh tật.

Nhưng đôi khi con người ta không có quyền lựa chọn.

Sống mấy ngày rồi chết đói và sống mấy năm bệnh tật, dù sao cũng phải chọn một.

Bạch Thần phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi, nói:

"Tôi nhớ có bánh mỳ đen nướng của tiệm tên là bánh mỳ Michelle cũng không tệ lắm, tuy dùng lúa mạch đen nhưng không cứng với khô lắm, rất thơm và dai."

"Vậy thì bánh mỳ đen và cà phê!" Tương Bạch Miên dứt khoát quyết định.

Thương Kiến Diệu bật cười:

"Chúc mừng "cha xứ" đã chết được một tiếng hai mươi tám phút!"

"Chúc mừng "cha xứ" đã chết được một tiếng hai mươi tám phút!" Gnawa cũng rất có cảm giác nghi thức, học nói theo Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên đảo mắt, lặng lẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận