Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 810: Không nghe

Trên đường từ thành phố Ban Sơ đến dãy núi bờ bắc, Thương Kiến Diệu không hề lãng phí thời gian, lại một lần nữa tiến vào căn phòng "912", tìm kiếm chủ nhân căn phòng "522" trên du thuyền.

Thế nhưng, anh chia làm vài lần hỏi các hành khách trên du thuyền, cũng không phát hiện ra ai từng đi qua khu phế tích thành phố Thiết Sơn.

Nói cách khác, những người này chưa đủ điều kiện tương ứng, không có quá nhiều khả năng là chủ nhân của căn phòng "522".

Phải biết rằng, lúc Thương Kiến Diệu hỏi, anh đều sử dụng "Thằng hề suy luận", hoặc là "Cấy ghép tư duy", xác suất mục tiêu nói dối gần như bằng không.

Điều này khiến anh phải tin rằng có lẽ trên du thuyền thực sự không có chủ nhân căn phòng "522".

Vậy thì ý tưởng vượt qua bóng ma tâm lý này của anh ngay từ đầu đã sai rồi.

Nghe Thương Kiến Diệu nói xong, Long Duyệt Hồng mặc áo giáp thông minh sinh học, "vẫy" đuôi, cân nhắc rồi nói:

"Chiếc du thuyền mà chủ nhân căn phòng "522" có mặt kia lại không đại diện cho việc hắn và chủ nhân căn phòng "912" là cùng một nhóm."

"Tuy chiếc du thuyền này quái dị, nhưng cũng tồn tại khả năng bị trưng dụng nhiều lần."

Bạch Thần bày tỏ tán đồng:

"Có lẽ có người cố gắng che giấu sự bất thường của chiếc du thuyền, dùng nó để đạt được mục đích nào đó."

"Nghe thật khủng khiếp." Thương Kiến Diệu đã đổi nhân cách vứt bỏ vẻ uể oải, mỉm cười vỗ tay.

Điều mà Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nói sẽ khiến người ta không nhịn được tự hỏi một vấn đề: Hành khách trên chiếc du thuyền kia đến ngày cuối cùng, là thuận lợi tới được đích đến, không bị sự "hỗn loạn" ảnh hưởng, hay là lặng yên không tiếng động mà biến mất, chỉ còn một số ít chạy thoát, để lại bóng ma tâm lý tương đối nghiêm trọng?

Tương Bạch Miên chiếu đèn pin, nghe các tổ viên thảo luận, trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Nếu đúng là tình huống mà Tiểu Bạch và Tiểu Hồng nói, ý tưởng vượt qua bóng ma tâm lý này phải điều chỉnh rồi."

"Thực sự không được thì tạm thời bỏ qua, dùng mấy căn phòng trong "sổ tay hướng dẫn" để thăng cấp bản thân trước đã."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên dừng một chút:

"Có điều, tôi cho rằng vẫn tồn tại một khả năng khác."

Cô nghiêng đầu, đưa ánh mắt về phía Thương Kiến Diệu.

"Anh có xác định không bỏ sót ai không?"

"Nhiều người như vậy, anh thật sự có thể nhớ được người nào từng hỏi, người nào chưa từng hỏi sao?"

Long Duyệt Hồng vốn định nói Thương Kiến Diệu không phải kẻ ngốc, chuyện đơn giản như thế cũng có thể nhầm, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy đổi lại là mình, không có vi mạch phụ trợ trong cánh tay người máy trợ giúp, đối diện với hành khách của cả một chiếc du thuyền, cũng không thể thực sự nhớ được ai với ai, người nào từng hỏi qua, dù sao thời gian có hạn, nhiệm vụ lại nặng nề, là con người, khó tránh khỏi có sai sót.

Thương Kiến Diệu lắc đầu khá tự tin:

"Chúng tôi một người hỏi, chín người nhớ, còn dùng bút viết lại các đặc điểm đặc thù của các nhân vật khác nhau, trên lý thuyết mà nói thì không có khả năng nhận lầm, bỏ sót ai đó."

Anh vừa nói, vừa tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy một xấp giấy ở bên trong ra, trên đó viết chi chít những câu như "chỉ ngửi không hút", "đuôi mắt có nốt ruồi đen", "như một tên ngốc".

Tương Bạch Miên thấy vậy thì ngẩn ra:

"Tôi tưởng rằng mấy ngày hôm nay anh viết viết vẽ vẽ là muốn vẽ lại bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ..."

Sau khi "Tổ điều tra cũ" rời khỏi "Giáo phái Chân Ngã", cũng không lập tức chạy tới dãy núi bờ bắc, mà thay đổi vẻ ngoài của chiếc xe, tìm một nơi khác ở lại, để xác nhận xem đã thực sự thoát khỏi kẻ địch chưa.

Họ cố ý thuê một căn phòng trọ đơn, mọi người chen chúc vào giường tầng, giả vờ nguy hiểm đã đi xa, hoàn toàn buông lỏng, lần lượt rơi vào giấc ngủ say.

Mà trong lúc giả vờ ngủ, họ vừa không ngừng hồi tưởng lại ánh nhìn chăm chú của "U Cô", vừa đề phòng kẻ địch ám sát.

Sau ba lần như vậy vẫn vô sự, "Tổ điều tra cũ" mới thực sự thả lỏng, tốn mấy ngày thu thập vật tư, xử lý các việc vặt.

Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Tương Bạch Miên phát hiện đầu óc của mình có chút lạc quẻ, gần giống với phong cách suy nghĩ của Thương Kiến Diệu, vội vàng nói thêm một câu:

"Trí nhớ tốt không bằng đầu bút rách, làm không tệ."

Thương Kiến Diệu không quan tâm Tương Bạch Miên khen mình, tự nói:

"Hai lần tôi vẽ bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ đều có chút vội vàng, rất thô sơ và nguệch ngoạc, quả thực cần tìm cơ hội vẽ lại."

Anh còn tưởng là thật à... Tương Bạch Miên giữ tay phải của mình, không để ánh đèn pin rung lắc.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

"Như vậy có khả năng thế này không?"

"Sau sự "hỗn loạn" trong buổi đêm đầu tiên, chủ nhân căn phòng "522" chưa bị ảnh hưởng, nhìn thấy cảnh tượng tương ứng, cảm thấy sợ hãi, tìm một nơi nào đó trên du thuyền để ẩn nấp, cũng che giấu ý thức của bản thân, chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài kiếm đồ ăn."

"Mà trùng hợp một phần ba số người anh hỏi trong ngày đầu tiên không bao gồm hắn, ban ngày tiếp theo lại không tìm thấy hắn."

Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên:

"Đêm nay tôi thử lại lần nữa!"

Anh định quay trở về ngày đầu tiên của du thuyền, hỏi hai phần ba người còn lại.

Nếu hôm nay "Tổ điều tra cũ" thăm dò xong khu vực tương ứng, sẽ rời khỏi di tích Số 13 khu đất hoang trước khi trời tối, trở lại dãy núi bờ bắc để qua đêm, không trải nghiệm ban đêm ở khu phế tích rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào.

Trong lúc trao đổi, đám người Tương Bạch Miên đã đi hết hang động, tới trước cánh cửa kim loại lớn.

Đẩy cửa đi ra ngoài, họ một lần nữa nhìn thấy công viên mọc đầy cỏ dại, hồ nhân tạo có cảnh sắc không tệ và từng tòa nhà cao ốc ở phía xa xa.

Những thứ này đang chìm trong ánh nắng mặt trời ban trưa, vừa tĩnh mịch vừa rực rỡ.

"Đừng đi lung tung, ở đây không chỉ có Ngô Mông là nguy hiểm." Tương Bạch Miên tay trái sách ống phóng rocket tác chiến đơn binh, tay phải đổi đèn pin thành súng tự động, nhắc nhở một câu.

Long Duyệt Hồng bất giác hạ thấp âm thanh:

"Nhưng chúng ta cũng không rõ trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu ở vị trí nào, chỉ có thể thăm dò từng chút một, chậm rãi tìm kiếm."

Di tích Số 13 khu đất hoang đã bị thành phố Ban Sơ phong tỏa, tin tình báo tương ứng không được truyền đi nhiều.

"Tìm bản đồ!" Tâm trạng Thương Kiến Diệu khá tốt.

"Đi đâu tìm?" Long Duyệt Hồng hỏi ngược lại, không hề tỏ ra yếu kém.

Bạch Thần cân nhắc rồi nói:

"Tìm ở gần mấy khu phố?"

"Chú ý cách xa nơi phong ấn Ngô Mông là được."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Theo như tư liệu tôi đã đọc, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, mấy quốc gia ở lưu vực sông Hồng Hà, trong hiệu sách cỡ lớn đều có bán bản đồ thành phố."

"Chỗ này hẳn là dễ tìm." Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Một thành phố rộng lớn thế này, chắc chắn không chỉ có một hiệu sách, nhất định là dễ tìm hơn trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu rất nhiều.

Cứ thế, các thành viên của "Tổ điều tra cũ" duy trì khoảng cách nhất định, xếp theo đội hình chiến đấu, rời khỏi công viên theo hướng ngược lại với chỗ Ngô Mông bị phong ấn.

Sau khi tiến vào khu phố, họ không bị cảnh tượng xương trắng rơi vãi, máu tươi bị oxy hóa, xe cộ bị đâm vỡ nát khắp nơi và bầu không khí yên tĩnh dọa sợ, cũng không bị những thứ vàng óng mê hoặc, cứ nhắm mắt đi thẳng về phía nó để thu thập.

Trên đường, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều dốc toàn lực cảm ứng sóng điện từ, sự thay đổi của dòng điện ở xung quanh, tránh cho mình và đồng đội bất tri bất giác bị Ngô Mông ảnh hưởng.

Sau khi đi qua hai con phố, hai mắt Bạch Thần sáng lên, dùng cằm chỉ về phía trước:

"Chỗ đó có hiệu sách."

Xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh bẩn thỉu, cô nhìn thấy sách vở bên trong vẫn chưa bị người ta dọn đi, còn nguyên ở chỗ cũ.

Điều này chứng tỏ có rất ít người từng đến di tích Số 13 khu đất hoang.

Vòng qua vườn hoa trung tâm có cây cối tùy ý sinh trưởng, đám người Tương Bạch Miên đi đến một hiệu sách ở ven đường.

Quy mô của nó cũng không nhỏ, Long Duyệt Hồng đứng trước cửa, nhìn vào bên trong, liếc mắt không thấy tận cùng.

Sau khi thông qua cảm ứng, xác nhận bên trong không có quái vật, Tương Bạch Miên dẫn đầu cất bước đi vào.

Cô ngẩng đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng vẫn còn được bảo tồn khá nguyên vẹn phía trên quầy thu ngân, lẩm bẩm:

"Hiệu sách lắp thứ này làm gì?"

Bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" đang định chuyển ánh mắt đi, nhìn giá sách xung quanh, thì màn hình tinh thể lỏng đột nhiên sáng lên.

Trong tiếng xẹt xẹt, trên màn hình hiện lên bóng người vặn vẹo kèm theo những đường nhiễu sóng.

"Các vị, đã lâu không gặp!" Giọng của Ngô Mông mang theo vẻ thích thú vang lên.

Tạch tạch tạch!

Tương Bạch Miên lập tức giơ súng bắn, khiến màn hình tinh thể lỏng kia nát nhừ.

Hình ảnh trên đó cũng biến mất, giọng nói đang vang vọng cũng im bặt.

Đối diện với Ngô Mông, "Tổ điều tra cũ" có khá nhiều nhận thức chung, một trong số đó chính là: Không cho hắn có cơ hội nói hết câu!

Tiếng súng của Tương Bạch Miên vừa lắng xuống, mấy chiếc loa phát thanh trong hiệu sách lại lần lượt vang lên:

"Thượng Sỹ Văn nói..."

Pằng!

"Các vị không muốn biết về bí mật của thế giới mới..."

Pằng!

"Các vị đối với "Bệnh vô tâm"..."

Pằng!

"Tôi bảo "Bạch Kiêu" chuyển hóa thành sinh vật biến dị là có nguyên nhân..."

Tạch tạch tạch!

Lời nói của Ngô Mông bị cắt ngang từng câu một, Bạch Thần, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Tương Bạch Miên không cho hắn có cơ hội nói hết câu.

Đến khi tất cả thiết bị điện trong hiệu sách đều bị kỹ thuật bắn súng rất chuẩn xác của "Tổ điều tra cũ" phá hủy, nơi này một lần nữa lấy lại sự yên tĩnh.

Phù, Long Duyệt Hồng thở hắt ra nói:

"Có vẻ như Ngô Mông biết rất nhiều..."

Thương Kiến Diệu quay phắt lại nhìn hắn, hỏi với đôi mắt sáng ngời:

"Có phải anh bị hắn ảnh hưởng không?"

"Tôi chỉ tự hỏi một cách bình thường thôi!" Long Duyệt Hồng giận dữ đáp lại.

Tương Bạch Miên không ngăn cản hai người "cãi vã", hơi cau mày, lẩm bẩm:

"Ngô Mông có thể khiến sinh vật bình thường chuyển hóa thành sinh vật biến dị?"

Nếu đây là sự thật, chưa biết chừng hắn có năng lực khiến nhân loại thức tỉnh!

Không hổ là ung nhọt của thế giới này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận