Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1027: Tiên đoán

Mấy phút sau, Murray thở hắt ra, trầm giọng nói:

"Xem ra chúng ta đã bị khống chế."

"Nhưng bọn chúng không ngờ câu chuyện trong đài phát thanh hôm nay lại khiến chúng ta phát hiện ra điều bất thường." Benito đáp lại với sắc mặt nghiêm trọng.

Murray gật đầu:

"Vận may của chúng ta cũng không tệ lắm."

Phải biết rằng, ngày kia họ mới rời khỏi pháo đài Guest, tiến vào Băng Nguyên, đến địa điểm gặp mặt đã hẹn từ trước, nếu như câu chuyện trong đài phát thanh kia phát vào tối hai ngày nữa, thì chẳng khác nào mang theo bom hẹn giờ quay về viện nghiên cứu Số 8.

"Làm sao bây giờ?" Benito hỏi.

Murray liếc nhìn máy thu phát vô tuyến điện đặt trong góc phòng:

"Đương nhiên là lập tức báo cáo tình huống thật, xem viện nghiên cứu sắp xếp cho chúng ta như thế nào."

Hắn tìm giấy phút, nhanh chóng soạn nội dung báo cáo, nhặt ra trọng điểm của toàn bộ sự việc, gồm cả nguyên nhân tỉnh lại.

Gửi điện báo xong, Murray và Benito đợi gần nửa tiếng, viện nghiên cứu Số 8 gửi lại điện báo trả lời:

"Vẫn làm theo kế hoạch đã định, đừng biểu hiện ra mình đã nhận ra vấn đề..."

Murray liếc nhìn những từ này một lượt, khẽ cười nói:

"Viện nghiên cứu muốn đặt bẫy đám người kia..."

"Mục tiêu đã mắc câu, giữ nguyên kế hoạch hành sự."

Trong khách sạn "Lửa và thép", bên tai Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đồng thời vang lên giọng nói của Gittis.

Tuy đây là chuyện đã sớm biết sẽ xảy ra, Long Duyệt Hồng vẫn không nhịn được nhìn về phía các đồng đội:

"Nghe thấy không? Sao lại làm được? Lĩnh vực "Bồ Đề" có năng lực truyền âm qua không gian?"

Cách dùng từ của hắn càng ngày càng giống trong tư liệu giải trí của thế giới cũ.

"Nghe thấy." Bạch Thần là người đầu tiên trả lời.

"Chắc là lợi dụng pho tượng, để chúng ta nắm giữ "Thiên nhĩ thông", sau đó có thể nói chuyện với chúng ta. Anh nhớ kỹ lại mà xem, sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều tạp âm, đến từ những phòng khác." Tương Bạch Miên mỉm cười, nói: "Giống như những gì chúng ta từng gặp phải trong miếu Sikhara."

Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, quả thực nhớ ra khá nhiều âm thanh, chỉ có điều chúng đều bị giọng nói của Gittis át đi.

"Trí tưởng tượng của anh còn chưa đủ phong phú đâu." Thương Kiến Diệu chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Tiếp đó, anh lại thở dài:

"Pho tượng Bồ Đề kia quả là thần khí."

Lúc này, Gnawa mới lên tiếng hỏi:

"Gittis nói gì đó?"

Ông ta không bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng không nghe thấy âm thanh.

"Nói cá cắn câu rồi." Tương Bạch Miên đứng lên nói: "Bây giờ chúng ta đi tìm Gittis, có vài chuyện vẫn phải trao đổi trực diện mới an toàn, hiệu quả."

"Tổ điều tra cũ" đã biết chỗ ở của Gittis, đi thẳng đến nhà, gặp người buôn bán tin tình báo này.

"Cô chú đâu?" Thương Kiến Diệu lịch sự hỏi.

Vẻ mặt Gittis hơi ngẩn ra một hồi, sau đó vuốt lại mái tóc màu mật, nói:

"Tôi bảo họ đến nhà đồng nghiệp cũ làm khách rồi, có vài chuyện họ không nên biết thì tốt hơn."

Sau kho dùng thuốc sinh học đặc thù của "Tổ điều tra cũ", sức khỏe của mẹ Gittis được cải thiện rõ ràng, tuy vẫn chưa nói tới khỏe hẳn, nhưng so với tình huống lên xuống cầu thang cũng mất sức lúc trước, thì thật sự khác biệt.

Đương nhiên, theo phán đoán chung của Tương Bạch Miên và Gnawa, tối đa cũng chỉ được mức độ này, dù sao cũng không phải là thuốc đặc trị.

Sau này nếu mẹ của Gittis không làm các công việc chân tay khá nặng nữa, duy trì giấc ngủ đầy đủ, thì chắc hẳn có thể giữ được trạng thái hiện giờ, cho đến khi bước vào tuổi già, sức khỏe không tránh khỏi suy giảm.

Về phần cha của Gittis, chủ yếu là ho khan, lúc trời lạnh sẽ khó thở, thở hổn hển theo thói quen, hiện giờ thời tiết coi như ôn hòa, tình trạng của ông ta không kém lắm, có thể cùng ra ngoài với mẹ Gittis.

Tương Bạch Miên nhặt ra những điểm có thể nói trong chuyện hôm qua, chỉnh sửa thành một bức điện báo, gửi cho công ty, trọng điểm nói về bệnh tình của cha mẹ Gittis, hiện giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời.

"Có thể nói lại chi tiết tình huống không?" Tương Bạch Miên đưa ra yêu cầu.

Ánh mắt Gittis tìm lại tiêu cự, miêu tả lại từ đầu đến cuối những gì mình "nhìn được" một cách chi tiết.

"Có bẫy!" Thương Kiến Diệu không những không sợ hãi, còn vô cùng phấn khích.

Bạch Thần mím môi rồi nói:

"Vấn đề bây giờ là, bẫy được đặt ở địa điểm gặp mặt, hay là trên đường đi đến địa điểm gặp mặt, hoặc là sẽ phát động trong hai ngày này ở pháo đài Guest?"

Khả năng cuối cùng mà cô nói ý chỉ viện nghiên cứu Số 8 lệnh cho Murray và Benito hành sự dựa theo kế hoạch đã định chỉ là một cách ngụy trang, muốn dùng việc này để khiến "Tổ điều tra cũ" lơ là, trên thực tế đã âm thầm phái cường giả ra, vào lúc đám người Tương Bạch Miên thả lỏng nhất, thiếu đề phòng nhất, bất ngờ nhất, đột nhiên tập kích trong pháo đài Guest, đánh úp họ.

"Thâm hiểm!" Thương Kiến Diệu đánh giá một cách thiếu tự giác.

Dù sao hiện giờ anh cũng không phải là vị thâm hiểm độc ác kia.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Cho nên tôi dẫn theo mọi người tới gặp Gittis, định mượn pho tượng Bồ Đề của cô ấy dùng, tiên đoán cát hung trong mấy ngày sắp tới."

Cô mượn lời nói chuyện với tổ viên để truyền đạt lời nhờ vả đến Gittis.

Hiện giờ pho tượng Bồ Đề chỉ có thể tiên đoán về tương lai trong thời gian ngắn của người cầm nó, điểm này khá cứng nhắc, "Tổ điều tra cũ" không thể nào để Gittis làm thay được.

Gittis im lặng một chút rồi nói:

"Chỉ có thể dùng trong phòng này."

Như vậy, cô ta còn có quyền điều khiển nhất định.

"Không thành vấn đề." Tương Bạch Miên lập tức đồng ý.

Gittis theo đó mở ba lô, lấy pho tượng Bồ Đề có gương mặt khắc khổ ra.

Thương Kiến Diệu đưa tay nhận lấy, đột nhiên "ôi" một tiếng:

"Không có ảnh hưởng tiêu cực?"

"Có." Gittis im lặng vài giây rồi nói.

"Là gì, sao tôi không cảm giác được?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Là không thể nói dối." Gittis thành thật trả lời: "Cho nên, đối diện với câu hỏi không muốn trả lời, tôi hoặc là im lặng, hoặc là nói ra lời thật trên ý nghĩa nào đó, như thế có thể hình thành sự dẫn dắt lệch lạc nhất định."

Tương Bạch Miên chợt hiểu ra:

"Trong chuyện pho tượng Bồ Đề, cô vẫn luôn nói không thu thập được tin tình báo liên quan nào khác với nghiệp đoàn thợ săn, đó cũng là lời nói thật, bởi vì đây là chuyện của bản thân cô, không cần phải đi thu thập thêm."

"Với cả, cô nói, phải trả cái giá đủ lớn mới có thể cạy miệng họ, nhận được câu trả lời tương ứng, "họ" ở đây thực ra là chỉ More và Smith, không gồm Esther, Iman và Franz."

"Đúng là như thế." Gittis gật đầu.

Bốp, Thương Kiến Diệu dùng tay trái để không vỗ vào bắp đùi mình:

"Chẳng trách tôi không cảm giác được, tôi luôn thành thực!"

"Thậm chí tôi cũng không nói lời thật ở một ý nghĩa nào đó, mà toàn bộ đều là sự thật."

Nói xong, anh nhìn về phía Gittis, hăng hái bừng bừng hỏi:

"Như vậy, cái nhìn chân thực của cô về chúng tôi là gì?"

Gittis ngậm chặt miệng, không trả lời.

Thương Kiến Diệu tiếc nuối lắc đầu, đổi thành hai tay cầm pho tượng Bồ Đề.

Anh lập tức hơi khép mắt, thầm lẩm bẩm.

Mấy giây sau, anh mở mắt ra nói:

"Không đúng, vì sao không có kết quả tiên đoán?"

Gittis hít vào một hơi, nói:

"Anh tiên đoán chuyện xảy ra lúc nào?"

"Chuyện xảy ra sau hai mươi tám phút nữa." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "có vấn đề gì": "Tôi chỉ muốn thử nghiệm trước."

Vẻ mặt Gittis không hề ngẩn ra, ánh mắt cũng sắc bén hơi mấy phần.

Cô ta im lặng một chút rồi nói:

"Không thể dùng mốc thời gian chính xác như vậy."

"Phải miêu tả một cách khá mơ hồ, phạm vi rộng, ví dụ như, trong hôm nay, tương lai trong một tháng tới."

"Thế mà không nói sớm!" Thương Kiến Diệu hùng hồn nói lại.

Tương Bạch Miên ở bên cạnh nghe, cảm thấy huyết áp của mình lên hơi cao, liếc mắt nhìn Gittis với vẻ thông cảm.

Gittis lựa chọn im lặng.

Thương Kiến Diệu một lần nữa nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm mấy câu.

Qua một hồi, anh chợt mở mắt ra, vừa phấn khích vừa kích động, nói:

"Trong vòng ba ngày chúng ta sẽ gặp tai ương đổ máu!"

Việc này có gì mà vui chứ? Long Duyệt Hồng nghe vậy thì da đầu hơi tê dại.

Tuy "Tổ điều tra cũ" đã đoán trước được, nhưng "tai ương đổ máu" nghe vào tai vẫn không thể khiến người ta yên tâm được.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Có thể biết được đại khái khoảng thời gian nào không?"

"Thời điểm khá gần cuối, bước đầu phán đoán là ngày kia." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

"Nội dung của tai ương đổ máu cụ thể là gì?" Bạch Thần xen miệng hỏi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Chỉ thấy một mảng máu đỏ."

"Ừm, tôi tiên đoán thêm xem rốt cuộc là tai ương đổ máu kiểu gì."

"Cùng một việc chỉ có tiên đoán một lần." Gittis nhắc nhở bằng giọng hơi bất đắc dĩ.

Không để Thương Kiến Diệu có cơ hội lên tiếng, Tương Bạch Miên gật đầu nói:

"Hôm đó đúng vào ngày Murray và Benito sẽ rời khỏi pháo đài Guest, quay về viện nghiên cứu Số 8."

"Vậy coi như là khớp rồi." Long Duyệt Hồng thở hắt ra.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn về phía Gittis, nghi hoặc hỏi:

"Chúng tôi đều biết có tai ương đổ máu, đến lúc đó hẳn là có thể tránh thoát, vậy chẳng phải là tiên đoán sai sao?"

"Cho tới giờ, lời tiên đoán của tôi đều dùng cách thức nào đó để trở thành hiện thực." Gittis nhắc nhở.

Thương Kiến Diệu chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Long Duyệt Hồng, cười ha ha nói:

"Hay là trong thời gian tới tôi cho anh một dao trước, để thỏa mãn điều kiện tai ương đổ máu?"

Nếu không có người ngoài, Long Duyệt Hồng tuyệt đối sẽ bảo tên này tự đi mà đâm mình, chứ không lựa chọn im lặng.

Thương Kiến Diệu lập tức hăng hái bừng bừng:

"Nếu ngày kia mới có tai ương đổ máu, vậy hai ngày này chúng ta phải ăn uống no say, xả hơi một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận