Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1078: Bản gốc

Long Duyệt Hồng nghe nội dung trong bút ghi âm xong, tắt nó đi, tiện tay nhét vào trong túi áo.

Hắn và Bạch Thần cứ thế bận rộn việc khác cho đến buổi tối cách đó ba ngày sau.

Sau khi xem xong một chương trình trong tư liệu giải trí của thế giới cũ, Long Duyệt Hồng ngồi trước máy tính, sửa các văn bản khác nhau.

Trong quá trình này, hắn lấy ra bút ghi âm, xử lý nội dung lưu trữ trong nó.

Ban đầu, Long Duyệt Hồng nhanh chóng xóa đi phần nói chuyện của mình, Tiểu Bạch và tổ trưởng trong đoạn ghi âm, chỉ để lại giọng của Thương Kiến Diệu.

Thế là nội dung trong đoạn ghi âm biến thành một đống những lời nói lung tung không liên quan đến nhau:

"Tôi có một chuyện vô cùng nghiêm túc muốn nói với mọi người về, ừm, sếp tổng."

"Tôi đang nghĩ sếp tổng có tham gia vào việc cưỡng chế kết hôn không."

"Ai là người may mắn trở thành phu nhân của sếp tổng?"

"Nghe thấy thì đã sao? Cho dù, à, sếp tổng vốn là, là Chấp tuế, bình thường chúng ta khinh nhờn Chấp tuế còn ít sao?"

"Người đầu tiên gặp phải là "Tư Mệnh", sau đó có "U Cô", "Gương Vỡ", "Bồ Đề", "Trang Sinh"..."

"Ban giám đốc lại không phải là người chăn thả nghe lệnh của Chấp tuế, tôi sợ cái gì?"

"Trong truyền thuyết cổ đại của thế giới cũ, có một vị thần linh, nhân viên thần chức của ngài được gọi là người chăn thả, mà chúng ta là bầy dê mà ngài nuôi nhốt."

"Lúc trước Chấp tuế có truyền thuyết, ừm, bây giờ nhìn lại, tiến vào đó chính là, ý thức nhân loại, không phải là cơ thể."

"Tôi đang suy nghĩ, cư dân của "Thế giới mới" dùng cái gì làm thức ăn?"

"Rất nhiều đầu mối đều chỉ về phía "Thế giới mới", đây chính là căn nguyên của "Bệnh vô tâm"."

"Tác dụng của chúng ta chính là hoàn thành chuyện này."

"Không, làm người phải tự tin, chưa biết chừng tương lai tôi còn có thể, trở thành sếp tổng, cũng không thể nói, có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở thành thức ăn cho các "Vô tâm giả"."

"Các vị, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng tựa núi Thái Sơn..."

"Đây là vấn đề cần nghiêm túc cân nhắc."

"Chúng ta càng điều tra gần đến "Thế giới mới", thì càng nguy hiểm, phía trước nguy cơ trùng trùng, tai họa có lẽ sắp xảy ra."

"Tôi có rất nhiều suy đoán, ví dụ như, "Bệnh vô tâm" một lần nữa bùng phát, ví dụ như, "Thế giới mới" tan vỡ, khiến cho Đất Xám cũng bị hủy diệt theo..."

"Mọi người phải nhân cơ hội lúc này, cố gắng nâng cao thực lực của mình."

"Đến lúc đó, nếu thật sự phải nguy hiểm, không thể chống chọi, mọi người đừng do dự, lập tức trốn thoát, quay về công ty."

"Đương nhiên tôi phải cứu vớt toàn bộ nhân loại, sau đó mới quay về, tòa nhà ngầm."

"Đợi đến lúc đó, chúng ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của "Bệnh vô tâm", sau đó Ban giám đốc chắc hẳn sẽ tiến cử tôi kế thừa vị trí, của sếp tổng."

"Đây là một trong những mục tiêu về hưu của tôi, làm người, phải biết cách khống chế bản thân."

"Mọi người cùng nhau cố gắng lên, chạy về phía, ánh bình minh, và hy vọng! Cuộc sống tốt đẹp đang ở ngay trước mắt!"

"Mau mau, tìm cơ hội chạy trốn!"

Sau đó, Long Duyệt Hồng cắt bỏ một vài lời trước và sau có sự ngăn cách rõ ràng.

Sau khi làm vậy, ý tứ của đoạn ghi âm đã có sự thay đổi rất lớn:

"Tôi có một chuyện vô cùng nghiêm túc muốn nói cho mọi người biết, sếp tổng, chính là Chấp tuế, "Tư Mệnh", Ban giám đốc lại không phải là người chăn thả của các Chấp tuế, được gọi là người chăn thả, mà chúng ta là bầy dê được nuôi nhốt."

"Lúc trước các Chấp tuế có truyền thuyết, ý thức nhân loại, dùng cái gì làm thức ăn, đây chính là căn nguyên của "Bệnh vô tâm". Tác dụng chính của chúng ta chính là, trở thành thức ăn của sếp tổng, "Vô tâm giả"."

"Các vị, phía trước nguy cơ trùng trùng, tai họa có lẽ sắp xảy ra, "Bệnh vô tâm" một lần nữa sẽ bùng phát, mọi người phải nhân lúc có cơ hội, gắng sức nâng cao thực lực của mình, lập tức trốn thoát khỏi, tòa nhà ngầm. Chúng ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp của "Bệnh vô tâm", sếp tổng, khống chế bản thân."

"Cố gắng lên, ánh bình minh, cuộc sống tốt đẹp đang ở phía trước!"

"Mau mau chạy trốn đi!"

Đợi hoàn thành xong bước này, Long Duyệt Hồng đeo tai nghe, vừa nghe vừa xóa đi một vài chi tiết, nhưng không làm mất đi nội dung trọng tâm.

Sau khi hắn chỉnh sửa, nội dung gốc của bản ghi âm chậm rãi hiện ra:

"Tôi có một việc vô cùng nghiêm túc muốn nói cho mọi người, sếp tổng, là Chấp tuế, "Tư Mệnh", Ban giám đốc được gọi là người chăn thả, mà chúng ta chính là bầy dê được Chấp tuế nuôi nhốt."

"Các Chấp tuế lấy ý thức nhân loại làm thức ăn, đây là căn nguyên của "Bệnh vô tâm", tác dụng chính của chúng ta là, trở thành thức ăn, cho sếp tổng."

"Các vị, nguy cơ sắp xảy ra, "Bệnh vô tâm" sắp bùng phát một lần nữa, mọi người phải nhân lúc bây giờ có cơ hội, lập tức trốn thoát, khỏi tòa nhà ngầm, thoát khỏi sự khống chế của sếp tổng."

"Cố gắng lên, bình minh đang ở trước mắt!"

"Mau chạy đi!"

Tiếng ghi âm vang vọng trong tai Long Duyệt Hồng, mặc dù có chút ngắt nghỉ không giống với thói quen của người bình thường, nhưng giống như một người nào đó vừa nghĩ vừa nói, thỉnh thoảng sẽ bị ngập ngừng, không ảnh hưởng đến tổng thể ý nghĩa muốn truyền tải.

Sức mạnh mà Thương Kiến Diệu ẩn giấu trong đó tiến vào đầu Long Duyệt Hồng, hoàn thành cấy ghép tư duy tương ứng.

Long Duyệt Hồng không quan tâm đến việc này, bởi vì bản thân nội dung là sự thật, là chuyện hắn đã biết, hơn nữa hắn và Bạch Thần sớm bị cấy ghép tư duy "cơ hội sẽ xuất hiện sau khi nhận được gợi ý".

Lúc đó, Tương Bạch Miên đã thiết kế một phương án qua mắt như vậy, căn cứ vào tính cách của từng người biên soạn ra một tiết mục đối thoại.

Qua nhiều lần chỉnh sửa, cô đã chỉnh sửa ra những câu nói mà Thương Kiến Diệu cần cho thêm sức mạnh vào đó, cũng đánh dấu chỗ nào nên ngắt nghỉ.

Thương Kiến Diệu cầm bản thảo, hoàn thành việc ghi âm.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của Gnawa, bốn người họ đem những lời nói thừa thãi còn lại điền vào những chỗ ngắt nghỉ tương ứng, chính là cuộc thảo luận mà nhân viên thẩm tra của "Sinh vật Bàn Cổ" đã nghe được kia.

Trong lúc thảo luận, bộ phận cắt nối giữa trước và sau khá trôi chảy, hoàn toàn không nghe ra có sự ngắt nghỉ dư thừa, những chỗ cắt nối không tốt chỉ hơi dừng lại một chút, nhưng người bình thường cũng thường xuyên nói chuyện như vậy.

Mà bởi vì phần ngôn ngữ có thêm sức mạnh không đủ tính hoàn chỉnh, chỉ một câu nói hoặc một hai từ ngữ tách rời không có ý nghĩa thực tế, cho nên nhân viên thẩm tra nghe đoạn ghi âm đã cắt nối, mỗi lần vừa có dấu hiệu bị cấy ghét tư duy, sau đó sẽ bị cắt ngang, cho nên không hề bị ảnh hưởng gì.

Đây là cách để chiếc bút ghi âm thuận lợi "nhập cư trái phép" vào tòa nhà ngầm "Sinh vật Bàn Cổ".

Kế hoạch này của Tương Bạch Miên sở dĩ có hiệu quả, bởi vì cô biết công việc thẩm tra chủ yếu là để tìm ra sự bất thường trong đó, chứ không phải kiểm tra đoạn ghi âm có bị làm giả hay không.

Sau khi nghe lại một lần, xác nhận không có sai sót, Long Duyệt Hồng tháo tai nghe xuống, cất bút ghi âm đi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thần.

Hai người không thảo luận chuyện này, cũng không nở nụ cười.

Họ biết tiếp theo còn rất nhiều khó khăn.

Điểm rõ rệt nhất là, cho dù là Thương Kiến Diệu tiến vào "Thế giới mới", đưa ra sự phù hộ tương ứng, bản ghi âm của anh một lần cũng có thể ảnh hưởng đến nhiều người hơn, nhưng cũng không vượt quá con số mười ngàn, mà số nhân viên trong "Sinh vật Bàn Cổ" lên đến hơn một trăm ngàn.

Đằng sau cánh cửa của đường hầm, viện nghiên cứu Số 8.

Gần đây Tương Bạch Miên lợi dụng "Vô tâm giả" ở vòng ngoài của thành phố nhỏ để thử năng lực của mình, đại thể nắm giữ được phạm vi bao phủ và nhân số ảnh hưởng.

Trong đó, "Ảo giác không gian" thăng cấp lên "Thế giới trong gương", phạm vi bao phủ là 240 mét, đây cũng là cực hạn cảm ứng của Tương Bạch Miên.

Nhân số ảnh hưởng là ba mươi mốt.

Phạm vi hữu hiệu lớn nhất của "Mất nhận thức vật phẩm" là 160 mét, một lần có thể ảnh hưởng đến mười lăm người.

"Mất phối hợp kích thích" có thể ảnh đến mười mục tiêu trong phạm vi 120 mét, đồng thời thay đổi một loại phản ứng liên quan của họ, mà nếu chỉ nhắm vào một mục tiêu đơn lẻ, hiện giờ có thể thay đổi ba phản ứng liên quan.

Phạm vi lớn nhất của "Mù đường" tương đương với "Mất phối hợp kích thích", nhân số ảnh hưởng tương đương với "Mất nhận thức vật phẩm".

Mà người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Gương Vỡ" nắm giữ năng lực cơ sở là "Nhiễu sóng điện từ".

Đợi đến khi trong quán cà phê chỉ còn một ngọn đèn phát sáng, Thương Kiến Diệu đang yên vị bên đường đối diện bèn đi vào.

Anh đi thẳng đến chỗ chủ quán Lưu Xuyên, hô lên:

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Lưu Xuyên giơ tay lên sờ mặt một cái, nói:

"Tôi sẽ nói một cách ngắn gọn."

"Nói đi." Thương Kiến Diệu gật đầu.

Lưu Xuyên thở hắt ra nói:

"Căn cứ vào kinh nghiệm của chúng tôi, cứ mỗi một khoảng thời gian "Thế giới mới" sẽ xảy ra một trận bạo động, từ tòa tháp cao lan ra ngoài."

"Lúc bạo động, lá chắn giữa "Thế giới mới" và Đất Xám sẽ yếu nhất, chúng ta chỉ cần đi vào tòa tháp cao là có thể rời khỏi nơi này mà không cần mượn vào sức mạnh của các Chấp tuế để quay về hiện thực, ừm, bất kể anh còn cơ thể hay không."

"Mà muốn xông vào tòa tháp cao không phải là chuyện dễ dàng, điều này cần rất nhiều người giống tôi và anh hợp sức lại, anh hiểu chưa?"

"Vậy à!" Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái nói.

Giây tiếp theo, anh tò mò hỏi:

"Không thể rời đi theo đường cũ, từ cánh cửa kia quay về Đất Xám sao?"

Lưu Xuyên nghiêm mặt nói:

"Nếu như sự việc đơn giản như vậy, vì sao chúng ta còn bị nhốt ở nơi này?"

"Tôi nghĩ các Chấp tuế đang ngăn cản mọi người quay về Đất Xám, đợi đến khi cuộc bạo động bắt đầu, họ không có sức để phân tâm, chúng ta có thể theo đường cũ trở về." Thương Kiến Diệu nói đầy lý lẽ.

"Cánh cửa kia đã biến mất rồi." Lưu Xuyên dường như có chút hối hận vì đã kéo đề tài đi quá xa, lời ít ý nhiều nhanh chóng giải quyết vấn đề.

Thương Kiến Diệu không tiếp tục tranh cãi, lại hỏi:

"Cuộc bạo động tiếp theo còn bao lâu nữa?"

Lưu Xuyên cẩn thận đáp:

"Trong mấy ngày này, anh nói chỗ ở của anh cho tôi biết, tôi sẽ thông báo cho anh trước một khoảng thời gian."

"Tôi đang ở..." Thương Kiến Diệu có phần khó xử.

Trong khoảng thời gian này anh đều "đi dạo", đến đâu mệt thì nghỉ luôn ở đó.

Suy nghĩ một chút, anh tìm ra một tòa nhà có chút đặc điểm:

"Hướng kia có một tòa nhà hợp viện phong cách Đất Xám, tôi sẽ ở..."

Nghe tiếng đó, sắc mặt Lưu Xuyên chợt thay đổi, có chút sợ hãi.

Thương Kiến Diệu vội vàng bổ sung:

"Ở sát vách nó."

Vẻ mặt của Lưu Xuyên trở lại bình thường: "Tôi biết rồi."

Thương Kiến Diệu tò mò hỏi:

"Tòa hợp viện kia có chỗ nào kỳ dị?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận