Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 924: Cách nói chuyện

Tầng 417, tòa nhà ngầm.

Long Duyệt Hồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận thời gian, không đến nhà ông bà nội mà đi thẳng đến trung tâm hoạt động.

Quả nhiên hắn liếc mắt nhìn đã thấy ông nội Long Dật Hiên tay cầm cốc giữ nhiệt ngồi cùng một đám nhân viên trung lão niên nói chuyện trời đất, còn bà nội Chung Tử Ninh ở chỗ gần bên trong hơn, đang chơi bài với hàng xóm.

Lúc học đại học, Long Duyệt Hồng rất hâm mộ cuộc sống của ông bà nội.

Đời con cháu đều đã trưởng thành gần hết, bản thân cũng đến tuổi về hưu, sức khỏe được giữ gìn khá tốt, ngoại trừ không thể lên mặt đất thì có thể tự do tự tại sống mỗi ngày ở đây.

Hơn nữa qua nhiều năm công tác như vậy, mỗi người họ đều có cấp bậc chức vụ nhất định, tuy không cao lắm, nhưng được cái không cần phải hỗ trợ con cái nữa, ngày thường cũng tích lũy đủ tiêu pha, thỉnh thoảng còn có thể cải thiện bữa ăn.

Long Duyệt Hồng xách theo túi hoa quả, ngồi xuống bên cạnh bà nội Chung Tử Ninh, mỉm cười nói:

"Bà thắng rồi à?"

Các nhân viên về hưu, nửa về hưu chơi bài với tiền cược rất nhỏ, chủ yếu là để giải trí, thậm chí một điểm cống hiến họ còn chia ra làm mười phần, ghi vào sổ trước, cuối cùng mới kết toán.

Chung Tử Ninh phàn nàn:

"Chưa thắng được mấy ván."

Tuy kêu ca, nhưng bà cụ có mái tóc đã bạc nhiều này vẫn tươi cười, lải nhải:

"Sao lại mang hoa quả tới? Cháu sắp kết hôn, cũng sắp sinh con, phải tiết kiệm một chút, biết chưa?"

Tục ngữ nói rất hay, con trai nhỏ, cháu trai lớn là báu vật của bà, là đứa cháu sinh sớm nhất đời thứ ba nhà họ Long, Long Duyệt Hồng luôn được ông bà nội chiều chuộng, tình cảm giữa họ cũng khá tốt.

Long Duyệt Hồng mỉm cười giải thích:

"Đây là đồ Tiểu Bạch nhờ cháu biếu ông bà."

Hắn đã nói cho ông bà nội biết cô vợ còn chưa đăng ký của nhà mình tên là Bạch Thần.

Đương nhiên, Bạch Thần có cha mẹ mất sớm, từng là dân du cư hoang dã thực ra không có tự giác về phương diện này, Long Duyệt Hồng đến nhà ông bà nội mình thường hay ăn chạc, cũng không có thói quen tặng quà, cũng may trong "Tổ điều tra cũ" có Tương Bạch Miên là kiểu nhân viên nghiên cứu phong tục tập quán của thế giới cũ, hình tượng con gái điển hình trong "Sinh vật Bàn Cổ", thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho hai người họ mấy câu.

Long Duyệt Hồng đã được gợi ý, đem chuyện này và một câu mà Thương Kiến Diệu hay hát kết hợp lại với nhau: Nhiều quà người ta không trách!

Chung Tử Ninh kêu lên một tiếng: "Cô bé Tiểu Bạch này khách sáo quá."

Tuy bà nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Cùng lúc đó bà lấy mấy quả ra chia cho các bạn chơi bài:

"Nếm thử đi, nếm thử đi, cháu dâu của tôi biếu tôi đấy."

Trong giọng nói của bà không che giấu được sự đắc ý.

Cháu trai cháu gái của mấy người đến tuổi này được phân phối đối tượng thì đã làm sao? Cháu trai cả của tôi lấy vợ có chức vụ cao, điểm cống hiến nhiều, còn biết hiếu thảo với người lớn!

Hôm nay bà nội thật là hào phóng... Long Duyệt Hồng nói thầm trong lòng.

Trong "Sinh vật Bàn Cổ", hoa quả là thứ mà nhà bình thường hiếm khi được ăn, Long Duyệt Hồng nhớ mỗi lần đổi hoa quả ông bà nội đều giấu rất kỹ, đừng nói là người ngoài, ngay cả cha mẹ mình cũng rất ít khi được cho, chỉ có đám trẻ con tuổi mình tới ông bà mới lục ra, nói mấy câu như "mau ăn đi, nếu không ăn sẽ bị hỏng".

Thấy hàng xóm xung quanh bàn chơi bài đều ngưng lại ăn hoa quả, Long Duyệt Hồng lên tiếng như nói chuyện phiếm: "Hôm trước lúc tan làm, cháu nói chuyện với Tiểu Bạch về tên của bà nội và ông nội, cô ấy cảm thấy không hề giống với cha mẹ và em gái em trai cháu."

Chung Tử Ninh cười nói:

"Việc này con phải hỏi các cụ nội, cụ ngoại, họ đều nhận được sự giáo dục từ thế giới cũ, có lẽ thích đặt tên như vậy."

"Ôi, trước khi cha con sinh ra con, hai cụ đều đã qua đời, ông bà chỉ đành cùng nhau kết hợp đặt tên."

Tuy đã biết cụ nội sớm qua đời, nhưng mỗi lần nghe thấy chuyện này Long Duyệt Hồng không khỏi cảm khái, cho dù đã chuyển xuống dưới lòng đất, nhưng vào thời đại hỗn loạn và thời kỳ đầu lịch mới, cuộc sống ở "Sinh vật Bàn Cổ" cũng không dễ dàng gì.

Nói đến chuyện đặt tên, Long Duyệt Hồng dựa vào sách được đã bàn bạc với Bạch Thần, Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên, thuận thế triển khai chủ đề.

Ngay trước mặt mọi người đang chơi bài, hắn lấy bùa đông con nhiều cháu ra, hỏi với vẻ mặt mong đợi:

"Thứ này thực sự có tác dụng ạ? Cháu thấy nó khá mới, không giống như được cầu từ thời của bà."

Chung Tử Ninh đáp lại với vẻ không để ý lắm:

"Lá bùa lúc trước bà mang theo đã rách nát không còn ra hình dạng nữa, đây là lá bùa cha cháu nói muốn có sau khi kết hôn, bà mới tìm người đến vẽ lại."

"Linh nghiệm lắm đấy, lúc trước vì mang theo nó mà bà mới sinh được năm đứa con, không chết non đứa nào, mẹ cháu không cầm nên chỉ đẻ được ba đứa."

Lúc này Long Duyệt Hồng lại hỏi:

"Tìm ai vẽ ạ?"

Thấy bà nội nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, hắn theo phương án đã định, vừa cười vừa nói:

"Cháu có một đồng nghiệp nói nếu lá bùa này linh nghiệm thì anh ta cũng muốn có một cái."

Chung Tử Ninh như hiểu ra, bày tỏ mình hiểu được, thậm chí còn hơi đắc ý:

"Nhà họ Mục ở khu B cùng tầng với ông bà."

"Tổ tiên của họ là đạo sĩ gì đó, biết vẽ các loại bùa chú."

Nghe có vẻ không có vấn đề gì... Long Duyệt Hồng thở phào một hơi.

Hắn lại chợt nhớ ra một việc: Giáo phái "Năm Tháng Vĩnh Hằng" cũng là đạo sĩ!

Chung Tử Ninh tiếp tục nói:

"Nếu đồng nghiệp kia của cháu thực sự muốn có, ngày mai cháu dẫn cậu ta đến tầng này, bà dẫn cậu ta đi xin."

"Bản thân và người có quan hệ máu mủ đi cầu sẽ có hiệu quả tốt nhất."

"Vâng vâng!" Long Duyệt Hồng cố gắng để mình giữ bình tĩnh.

Cuộc nói chuyện vừa rồi thực ra là một chiến thuật do Tương Bạch Miên tự mình thiết kế, mục đích chính là đẩy Thương Kiến Diệu ra, để anh dùng thân phận đồng nghiệp của Long Duyệt Hồng, quang minh chính đại đi gặp người vẽ bức tranh đông con nhiều cháu kia, "trao đổi" một chút.

Nếu bà nội của Long Duyệt Hồng thực sự có điều kỳ lạ, lá mùa đông con nhiều cháu bắt nguồn từ bà chứ không phải người ngoài, có lời nói làm nền như vậy, Thương Kiến Diệu cũng có thể quang minh chính đại đến thăm hai cụ già, dễ dàng giải quyết vấn đề trong vô hình.

Lợi ích lớn nhất của phương pháp xử lý này là mọi hành động của Long Duyệt Hồng đều rất bình thường, không có chỗ nào đáng để nghi ngờ, sau đó sẽ để cho Thương Kiến Diệu tiếp nhận, giúp hắn rời xa rắc rối.

Số 196, khu B, tầng 495.

Thương Kiến Diệu nằm dài trên giường, day hai huyệt thái dương, tiến vào "Hành lang tâm linh".

Trong căn phòng "506", "Hành lang tâm linh".

Thương Kiến Diệu xuất hiện trước cửa một tòa nhà.

Xung quanh là từng tòa kiến trúc tương tự, chúng hợp thành một khu chung cư không nhỏ.

Người qua lại ăn mặc quần áo có màu sắc khác nhau, đủ loại kiểu dáng, nhưng đều khá cũ kỹ, thậm chí có người còn mặc đồ nhiều mảnh vá.

Khác với những người mặc áo blouse trắng trong bóng ma tâm lý đầu tiên, những người ở đây một khi gặp gỡ sẽ lên tiếng chào hỏi, dường như họ quen biết nhau, giống như tình huống ở mỗi tầng trong khu sinh hoạt của tòa nhà ngầm "Sinh vật Bàn Cổ".

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" quan sát một hồi, đi về phía một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng.

"Hôm nay được nghỉ à?" Anh bắt chuyện như quen biết.

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một chút rồi lắc đầu cười nói:

"Về nhà ăn một bữa cơm thôi."

"Cậu là?"

Thương Kiến Diệu không hề chột dạ:

"Tôi vừa từ vùng ngoài trở về, chịu gió táp mưa sa, cả người sắp thay hình đổi dạng rồi."

"Ồ." Người đàn ông đeo kính gọng vàng tỏ vẻ ngượng ngùng, cảm thấy không nhận ra đối phương là vấn đề của bản thân.

Cấy ghép tư duy xong, Thương Kiến Diệu thuận miệng trò chuyện:

"Tôi được phái đến viện nghiên cứu Số 3."

"Vậy không phải ở tít phía nam sao?" Người đàn ông đeo kính gọng vàng vô cùng kinh ngạc.

Hiển nhiên ông ta từng nghe đến viện nghiên cứu Số 3.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Đúng vậy, ở gần biển."

"Lại nói, có khi anh không tin, viện nghiên cứu Số 3 bây giờ đổi tên thành "Thiên đường máy móc" rồi, tôi gặp toàn là người máy thông minh."

"Bình thường, chỗ họ vốn nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo." Người đàn ông đeo kính gọng vàng cảm thấy không có vấn đề gì.

Thương Kiến Diệu che đi ánh mắt lạnh lùng, hơi nhếch miệng cười:

"Tôi nghe người ở chỗ họ nói viện nghiên cứu đánh số càng cao thì hạng mục nghiên cứu càng cao cấp, càng có giá trị."

"Suy đoán chẳng có ý nghĩa gì cả, thứ mà chúng ta và viện nghiên cứu Số 2 nghiên cứu cũng gần giống nhau, chỉ là về phương hướng có sự khác biệt nhất định, ai có thể khẳng định bên nào cao cấp hơn, có giá trị hơn?" Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng cười nhạt đối với lời bàn luận này.

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu dùng giọng rất tán đồng để đáp lại.

Trò chuyện thêm một hồi nữa, anh lại đi về phía một bà cụ đang hóng gió bên ngoài tòa nhà.

Tuy bà cụ đã nhiều tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn còn sáng láng, lúc này bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế băng dưới tán cây, quan sát người đi đường xung quanh.

"Cậu là?" Bà cụ chú ý thấy Thương Kiến Diệu tới gần.

Thương Kiến Diệu cười tươi rói:

"Cháu là người của Viện nghiên cứu Số 3 phái tới để đến thăm viện nghiên cứu của các bà. Cháu muốn biết viện nghiên cứu Số 1 được các bà xây dựng từ thời thế giới cũ sao?"

Bà cụ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để quan sát tên này một lượt:

"Có phải cậu nhớ nhầm rồi không?"

"Chỗ chúng tôi là viện nghiên cứu Số 4!"

"Sao lại có chuyện đó? Lẽ nào cấp trên đưa nhầm tài liệu?" Thương Kiến Diệu lập tức dùng đủ loại biểu cảm để diễn kịch.

Trong quá trình này Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" thầm cười một tiếng:

"Thì ra là viện nghiên cứu Số 4."

Anh ta lập tức nhíu mày:

"Nguy hiểm chỗ này nằm ở đâu?"

"Trong tài liệu tấn công chiếm đóng miêu tả bóng ma tâm lý thứ hai hình như không phải thế này..."

"Lẽ nào mình dùng cách thức bất thường trong bóng ma tâm lý thứ nhất, chủ động bị tiêm thuốc mê, cho nên trực tiếp nhảy đến bóng ma tâm lý thứ ba?"

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" nghiêm túc quan sát xung quanh, tìm kiếm nơi có khả năng cất giấu nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận