Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 508: Kinh phí hoạt động

Bạch Thần lắc đầu:

"Ở nơi này, ông chủ sẽ không hỏi gì, chúng tôi cũng giống vậy."

Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn ra cửa sổ:

"Lúc tôi và Thương Kiến Diệu quay về, phát hiện quầy tiếp tân không có ai..."

Cô kể lại chuyện nghe thấy tiếng gầm khẽ của "dã thú" trong căn phòng của ông chủ, cuối cùng nhấn mạnh:

"Theo cảm ứng của tôi, bên trong chỉ có một tín hiệu điện có thể gọi là sinh vật cỡ lớn."

"Chỉ có một ý thức con người." Thương Kiến Diệu bổ sung.

"Rên rỉ, khẽ gầm, tái nhợt, túa mồ hôi..." Bạch Thần lặp lại những từ ngữ này, suy đoán: "Ông ta có bệnh tật nào đó? Hoặc là một người không hoàn chỉnh?"

Không đợi đám người Tương Bạch Miên đáp lại, cô lập tức đưa ra suy đoán nữa:

"Có lẽ là tín ngưỡng một tôn giáo kỳ lạ nào đó?"

"Ở thành phố Ban Sơ, có khá nhiều các tôn giáo lớn nhỏ."

Tương Bạch Miên nhớ lại một hồi:

"Thôi bỏ đi, không thảo luận vấn đề ông chủ nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta."

Nói đến đây, cô khẽ vỗ tay một cái:

"Nghỉ ngơi một lát, tối còn phải đi gặp nhân viên tình báo của công ty."

Bảy giờ bốn mươi phút tối, trời đã tối đen từ lâu.

Quán cà phê Nến Bạc, đường Bliss, khu Hồng Cự Lang.

Sau khi Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa đều tự tiến vào chỗ giám sát, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đẩy cánh cửa nặng nề có khảm thủy tinh ra, bước vào.

Bàn ghế nơi này hơi bóng dầu, hiển nhiên còn kiêm cả nhà hàng.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên mỗi người gọi một cốc cà phê, tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.

Không lâu sau, hai tách cà phê được người địa phương gọi là "bố hạ" bưng tới.

Tương Bạch Miên khẽ ngủi một cái, cầm tách lên, nhấp một ngụm.

"Không thơm lắm, mùi vị cũng rất bình thường, khá nhạt nhẽo..." Cô thấp giọng đánh giá một câu.

Vẫn là cà phê ở nhà Gnawa lúc trước ngon hơn.

Hơn nữa, đường và sữa ở đây khá đắt đỏ, muốn thêm thì phải trả tiền, đôi khi còn chưa chắc đã có.

Thương Kiến Diệu cũng cầm tách lên, uống ừng ực hai hớp.

"Cũng rất đã khát." Anh nói ra cảm giác của mình.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Đây hẳn là chuẩn bị cho công dân tầng lớp trung và thấp."

"Trên Đất Xám, những nơi có thể trồng được lương thực chắc chắn đều trồng lương thực, có thể có bao nhiêu hạt cà phê ngon, có thể làm được bao nhiêu cà phê hòa tan?"

Hai người giống như khách bình thường, vừa uống cà phê, vừa nói chuyện, lúc này có một người đi đến cái bàn phía sau họ, ngồi xuống, đưa lưng về phía hai người.

Vị trí sát đường kia là tường, người đi ngang qua không thể nhìn thấy.

Qua khoảng gần một phút, người đưa lưng về phía Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu kia bỗng thấp giọng nói: "Tôi là "Garibaldi"."

Anh ta dùng tiếng Đất Xám.

Tương Bạch Miên sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Hả, anh nói cái gì? Tai tôi không tốt."

Lúc nói chuyện, cô giơ tay lên sờ ốc tai bằng kim loại của mình.

Người tự xưng "Garibaldi" kia nhất thời ngây ra.

Anh ta không ngờ cuộc gặp mặt bí mật bản thân đã tỉ mỉ chuẩn bị lại gặp được trắc trở gần như không thể khắc phục.

Đưa lưng về phía đối phương, giả vờ không quen biết để trao đổi ít nhất phải có một tiền đề: Đối phương phải nghe rõ anh đang nói cái gì.

Cũng may, Thương Kiến Diệu khống chế âm lượng, bắt chước biểu hiện của anh ta:

"Tôi là "Garibaldi"."

Tương Bạch Miên nghe vậy, gật đầu một cái, chậm rãi thở hắt ra.

"Garibaldi" là danh hiệu của nhân viên tình báo trong công ty.

"Tôi là tổ trưởng của "Tổ điều tra cũ", thông tin liên quan đến mục tiêu đã thu thập xong chưa?" Trong tình huống lỗ tai không tốt, Tương Bạch Miên chỉ có thể liều mạng đè thấp giọng nói, tránh sơ sẩy để khách ở bàn khác nghe thấy.

Cô cùng đang dùng tiếng Đất Xám.

Lần này, đổi thành "Garibaldi" nghe không rõ.

Thương Kiến Diệu làm phiên dịch, dường như rất thích thú.

Sau khi "Garibaldi" hiểu Tương Bạch Miên đang hỏi cái gì, nhanh chóng trả lời:

"Tình hình của hai mục tiêu đại khá đã làm rõ, viết trong tài liệu, mặt khác, công ty còn chuẩn bị cho các cô 1000 Orey làm kinh phí nhiệm vụ, tiện để các cô mua chuộc người bên cạnh mục tiêu."

Lần này công ty hào phóng thật đấy... Mạng lưới tình báo ở thành phố Ban Sơ dường như cũng rất lắm tiền... Tương Bạch Miên nghe Thương Kiến Diệu thuật lại, thầm lẩm bẩm hai câu với sự ngạc nhiên.

Nhưng, số tiền này để giao dịch thiết bị khung xương quân dụng và cánh tay người máy thì còn thiếu nhiều lắm.

"Garibaldi" tiếp tục nói:

"Các cô còn cần gì nữa?"

Tương Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, im lặng vài giây rồi nói:

"Tôi muốn thông tin chi tiết về chuyện "Giáo dục phản tri thức" ám sát trưởng lão Sawers của Viện nguyên lão."

"Ơ, chúng tôi từng có xung đột với "Giáo dục phản tri thức" ở thành phố Cỏ Dại, vừa đến thành phố Ban Sơ không bao lâu thì phát hiện ra tung tích của họ, phải dự phòng trước một chút."

Cô nói rất đường hoàng, mỗi một chữ đều là thật.

"Được, cho chúng tôi một ít thời gian." "Garibaldi" không đùn đẩy.

Được Thương Kiến Diệu chuyển lời, Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, lại hỏi:

"Gần đây thành phố Ban Sơ có chuyện gì cần chú ý không?"

"Garibaldi" nhớ lại rồi nói:

"Không có chuyện gì đặc biệt, nếu muốn nói thì coi như có hai chuyện. Một là con sói trắng kỳ lạ trong dãy núi phía bắc bờ sông, cụ thể hai người có thể đến nghiệp đoàn thợ săn tìm hiểu. Hai là thành viên mới của Viện nguyên lão Gaius đã nhiều lần nêu lên quan điểm quá khích trong hội nghị công dân, dẫn đến rất nhiều vị nguyên lão bất mãn, trong đó gồm cả quan giám sát Alexander."

Thành viên Viện nguyên lão có thể được gọi là trưởng lão, nguyên lão, nghị sĩ và trưởng giả.

thành phố Ban Sơ trên danh nghĩa có ba người đứng đầu, theo thứ tự là quan chấp chính, quan giám sát và tổng trưởng an toàn lãnh thổ, người sau còn gọi là thống soái, nhưng hiện nay do quan chấp chính Beulius kiêm nhiệm.

Ba vị lãnh đạo đứng đầu đều do Viện nguyên lão lựa chọn, cứ bốn năm một lần.

Thương Kiến Diệu dựa vào trí nhớ kinh người, lặp lại lời "Garibaldi" một chữ cũng không sai.

Điều này khiến cho "Garibaldi" không hiểu sao có cảm giác đối phương đang giở giọng quái gở: Cách thuật lại này, biểu đạt rõ ràng ý tứ là được, đâu cần phải học thuộc lòng toàn văn, ngay cả ngữ điệu cũng không bỏ qua?

Tương Bạch Miên nghiêm túc nghe xong, suy đi tính lại một hồi rồi nói:

"Không còn chuyện nào khác, nếu như có chuyện xin các anh hãy hỗ trợ, tôi sẽ liên lạc với ah."

"Không cần nói ai giúp ai, đây là công việc của chúng ta, dùng hợp tác thì tốt hơn." "Garibaldi" nói khách sáo một câu, vừa đứng dậy vừa nói: "Đồ tôi đặt trên bàn, hai người đừng quên."

Vừa dứt lời, anh ta đã rời khỏi chỗ, đi về phía cửa chính của quán cà phê Nến Bạc.

Để không khiến người khác phát hiện, đưa ra nghi vấn, tìm người mất của, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên chỉ đợi một chút đã quay người lại, nhìn về phía bàn đằng sau.

Nơi đó đặt một cái túi màu xám không lớn lắm.

Thương Kiến Diệu ngồi bên ngoài, hoạt động dễ hơn, bèn cầm túi về trước, cất vào trong ngực.

Trong quá trình này, anh và Tương Bạch Miên thấy "Garibaldi" hơi nghiêng người.

Nhân viên tình báo này cao chưa đến một mét bảy lăm, mặc áo bành tô mỏng màu đen cũ kỹ, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp.

Trong lúc đi đường, tay trái của anh ta giữ mũ, che đi gương mặt.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không nhìn lâu, lập tức rời mắt, ngồi thẳng người, tiếp tục uống cà phê.

Đợi thêm mười phút nữa, họ mới chậm rãi đứng dậy, ra khỏi quán cà phê, đứng ở bên cạnh xe jeep.

Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa lại đợi thêm một hồi, đến khi xác nhận xung quanh không có ai theo dõi, mới lần lượt rời khỏi, quay về xe việt dã màu xám.

Trong phòng 202, khách sạn Ugo.

Tương Bạch Miên cầm lấy tư liệu, vừa lật xem vừa nói:

"Marcus rất thích xem giác đấu...'

Thành phố Ban Sơ thịnh thành một tiết mục giải trí, đó chính là chọn ra người cường tráng trong đám tù binh và nô lệ, để họ đánh nhau, tìm ra người chiến thắng cuối cùng.

Người thắng sẽ được tự do, trở thành một thành viên trong đội cận vệ Viện nguyên lão hoặc là một thành viên trong quân đội riêng của quý tộc.

"Avia vô cùng thích ngâm tắm, biến nửa nhà mình thành phòng tắm." Long Duyệt Hồng cũng chia sẻ nội dung mình đọc được.

Đây là chỉ số nhà 14 phố Viên Khâu, khu Kim Bình Quả.

"Thực sự khiến người ta hâm mộ." Tương Bạch Miên mỉm cười đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đến gần, cô cảm thấy ánh sáng tối xuống một chút, mà cửa gỗ khép hờ không biết đã đóng chặt từ bao giờ.

Sau đó, cô nghe thấy bên trong vang lên tiếng "hừ hừ".

Nó giống như dã thú đang thở dốc, đang rên rỉ, đang khẽ gầm, làm người ta dựng tóc gáy.

Tương Bạch Miên chợt liếc nhìn bốn phía, thấy trong phòng đen kịt.

Trong chớp mắt, cô mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa, hắt vào trong phòng.

Vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Cảnh tượng buổi tối "Tổ điều tra cũ" thảo luận và những gì họ gặp phải ban chiều bị lẫn vào trong giấc mơ.

Tương Bạch Miên như có điều cảm ứng, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thương Kiến Diệu đã ngồi dậy, không biết đang trầm tư gì trong bóng đêm.

"Cô cũng tỉnh rồi?" Thương Kiến Diệu lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nhớ lại:

"Tôi mơ thấy chuyện hồi chiều, chính là chuyện nghe thấy trong phòng của ông chủ có âm thanh kỳ lạ, sau đó thì tỉnh lại.

Thương Kiến Diệu nhìn cô, bình tĩnh nói:

"Tôi cũng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận