Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 594: Khuynh hướng

Giọng của Phí Lâm Thông vang vọng trên đường, Long Duyệt Hồng nghe vào tai mà sởn cả da gà.

Hắn bất giác di chuyển nòng súng, chĩa vào thợ săn gì tích này, định cho đối phương ăn một băng đạn, ngăn anh ta nói ra câu tiếp theo.

Hắn nhanh, nhưng Thương Kiến Diệu còn nhanh hơn, anh sải bước đi tới, giơ nắm đấm lên giáng một cú thật mạnh vào gáy Phí Lâm Thông.

Bốp!

Phí Lâm Thông hai mắt trắng dã, ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tương Bạch Miên lập tức nghiêng đầu đi, nói với đám người Long Duyệt Hồng, Bạch Thần:

"Lập tức kiểm tra trạng thái của mình, xem có xúc động muốn ở lại lâu thêm một thời gian, muốn thường xuyên đến nơi này thu thập vật tư, muốn mạo hiểm giải đáp câu đố bí ẩn của kênh phát thanh kia không."

Long Duyệt Hồng căng thẳng trong lòng, vội vàng tự hỏi bản thân.

Hắn nhanh chóng lắc đầu:

"Không có."

Giờ phút này hắn chỉ hận trong giây kế tiếp không thể lập tức rời khỏi di tích Số 13 khu đất hoang.

"Không có."

Bạch Thần cũng trả lời.

"Tôi không những không muốn mạo hiểm nữa, mà còn định rút lui khỏi đây." Waite tỏ ý mình bị dọa sợ.

Vương Phú Quý, Fars và Grey không dám chậm trễ, cũng xét lại bản thân một phen, đều lắc đầu.

"Phù, xem ra Ngô Mông không thể thông qua lời lẽ của người bị ảnh hưởng để truyền bá." Tương Bạch Miên thở phào một hơi, lại nói với Thương Kiến Diệu: "Anh kiểm tra Phí Lâm Thông, xem trên người anh ta có vật phẩm gì."

Thương Kiến Diệu nhanh chóng ngồi xổm xuống, lục lọi các túi áo của Phí Lâm Thông ra một xấp tiền mặt, một đống tiền xu, một khẩu súng lục, bốn năm băng đạn, một cái bật lửa, một túi nhỏ đựng đạn, mấy miếng lương khô quá hạn sử dụng, một bình giữ nhiệt thời thế giới cũ còn khá nhiều nước, và một tờ báo được gấp ngay ngắn."

"Báo?" Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn, cảm thấy trong những vật phẩm này, thứ khác biệt nhất, có khả năng tồn tại vấn đề nhất chính là tập báo chỉ bé bằng miếng đậu hũ kia.

Dù sao Phí Lâm Thông hoàn toàn không giống loại người còn có thể đọc báo trong hoàn cảnh nguy hiểm này.

Cô đưa tay nhận lấy, xem kỹ vài giây, phát hiện bên ngoài cùng chính là đầu đề, có một phần là tên tờ báo:

"Bưu báo Fahey".

Giấy của tờ báo này đã ngả vàng, nhưng chưa đến mức động vào là rách.

Tương Bạch Miên nhanh chóng xem các tin tức ở mặt ngoài, chỉ xác định nó có từ thời thế giới cũ, không phát hiện điểm nào đáng để lưu tâm.

Lúc này không phải là thời cơ tốt để nghiên cứu kỹ càng, cô cầm tờ báo nói với Thương Kiến Diệu:

"Bỏ đồ trả lại cho anh ta, sau đó cứu cho anh ta tỉnh lại."

Không lâu sau, Phí Lâm Thông mở mắt ra, trong con ngươi là sự mờ mịt.

Dường như anh ta cũng không nhớ ai đã đánh lén mình.

Đến khi anh ta bò dậy, Tương Bạch Miên nghiêm túc nói:

"Vừa rồi anh xảy ra chút bất thường."

"Bất thường?" Phí Lâm Thông kinh hãi hỏi lại.

Tương Bạch Miên không trả lời, mà quơ quơ tờ báo trong tay:

"Anh còn nhớ nó không?"

Phí Lâm Thông nhíu mày nhìn kỹ mặt ngoài một hồi:

"Có chút ấn tượng, nhưng không rõ lắm, chắc là từng nhìn thấy ở đâu."

"Chúng tôi tìm thấy trên người anh." Thương Kiến Diệu nói ra sự thật bằng giọng điệu kể chuyện ma.

Con ngươi của Phí Lâm Thông chợt phóng to:

"Sao lại có chuyện đó được?"

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, đưa ra câu hỏi mới:

"Anh ở đây bao lâu rồi?"

"Khoảng hơn mười ngày đi..." Phí Lâm Thông nhớ lại rồi đáp.

"Mười mấy ngày, cho dù là đi bộ, cũng đủ để anh đi xuyên qua thành phố này, rời đi theo hướng ngược lại, nhưng vì sao anh vẫn ở nơi cách lối ra của hang động không xa?" Tương Bạch Miên nhìn chăm chăm vào mắt Phí Lâm Thông, hỏi.

Cả người Phí Lâm Thông chợt cứng đờ, vài giây sau anh ta nói bằng giọng run rẩy:

"Tôi nghĩ phế tích thành phố như thế này, chắc chắn có nhiều vật tư đáng giá, cứ thế rời đi quả thực có lỗi với cơ hội này, càng là nguy hiểm, càng phải mạo hiểm..."

Nói đến đây Phí Lâm Thông hoảng hốt dừng lại.

Tương Bạch Miên chợt có linh cảm, hỏi vấn đề khác:

"Trên người anh quả thực không có sản phẩm điện tử, nhưng trong thời gian này, anh có sử dụng sản phẩm điện tử không?"

Phí Lâm Thông khống chế tâm trạng hoảng hốt, nhớ lại rồi nói:

"Lúc tôi đi tìm thức ăn trong một khu thương mại, có phát hiện một chiếc đài radio nhìn có vẻ sử dụng được, sau đó bỏ pin loại hình thông dụng của thế giới cũ vào, trùng hợp là vừa vặn."

"Tôi nghịch một lúc, nó thật sự dùng được, bắt được một kênh phát thanh tên là "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" gì đó, người dẫn chương trình của đài phát thanh đang nói."

"Càng là nguy hiểm, càng phải mạo hiểm..."

Càng nói vẻ mặt Phí Lâm Thông càng biến đổi, dường như cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi một giấc mơ.

"Tôi, tôi lại ở đây lâu như vậy..."

Anh ta lầm bầm như một người bị tâm thần.

Sau khi mất vài giây bình tĩnh lại, Phí Lâm Thông bổ sung:

"Tờ báo kia, tôi có ấn tượng. Lúc, lúc đó tôi vừa chạy trốn vừa hô cứu mạng, đã tiện tay cầm tờ báo trong một chiếc xe hơi."

"Tôi cũng không biết tại sao mình muốn tiện tay..."

Phí Lâm Thông càng nói càng mờ mịt, vừa sợ hãi vừa khó hiểu.

"Ngô Mông bảo anh ta cầm tờ báo này là có ý gì?"

Vương Phú Quý nhìn vào tay phải của Tương Bạch Miên.

"Quay về rồi đọc từ đầu đến cuối một lần."

Tương Bạch Miên bỏ tờ báo vào trong ba lô chiến thuật.

Một mặt cô cảm thấy bây giờ quá lãng phí thời gian, trì hoãn việc rút lui, mặt khác là sợ đọc tờ báo xong sẽ xảy ra chuyện không hay gì, cho rằng tìm một nơi an toàn rồi làm tiếp việc này thì ổn hơn.

"Được." Vương Phú Quý hiển nhiên cũng cho là vậy.

Nhóm chín người không dừng lại nữa, cũng không đi đường vòng, men theo tuyến đường lúc tới đi về phía lối ra của hang động.

Trên đường, thấy những vật tư khá dễ lấy họ đều lấy đi cả, đám người Waite chuyển sự chú ý vào cửa hàng hai bên đường.

Họ hoặc trực tiếp đi vào, lấy đi những vật phẩm vừa ý, hoặc đập vỡ cửa kính thủy tinh, dùng tay lấy ra các vật phẩm lấp lánh.

Tất cả đều tốc chiến tốc thắng, không làm lỡ đường về.

Đi một lúc, Tương Bạch Miên đột nhiên đưa ánh mắt về phía bên cạnh.

Long Duyệt Hồng theo ánh mắt cô, nhìn thấy một khu thương mại có biển hiệu bị đổ xuống đất.

"Có chuyện gì à?" Bạch Thần lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên hơi cau mày:

"Loa phóng thanh ở cửa ra vào của khu thương mại, vừa rồi hình như có chút động tĩnh..."

Cô không nói là mình cảm ứng được dòng điện lóe lên.

Ngô Mông muốn dùng loa phóng thanh để nói về "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" cho chúng ta!" Thương Kiến Diệu dùng nắm tay phải gõ vào súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" trên tay trái, tỏ vẻ mình đã rõ chân tướng.

Waite lại một lần nữa cướp lời thoại của Long Duyệt Hồng: "Đi nhanh lên, tuyệt đối đừng nghe!"

Những gì Phí Lâm Thông gặp phải đã khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc, trong lòng chợt thấp thỏm.

"Đúng vậy, đúng vậy." Long Duyệt Hồng tỏ ý tán thành.

Tương Bạch Miên thu lại đường nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được mấy bước, cô lên tiếng như tự nói:

"Lần đầu tiên, Ngô Mông đã khống chế Gnawa, ừm, người máy của chúng tôi, cũng dùng cách phát thanh để nói rằng "càng là nguy hiểm, càng phải mạo hiểm, đây gọi là vật cực tất phản", vì sao chúng tôi lại không bị ảnh hưởng?"

Đám người Vương Phú Quý tập trung tinh thần suy tư vấn đề này, Thương Kiến Diệu bỗng mỉm cười:

"Từ khi nào cô lại sinh ra ảo giác chúng ta không bị ảnh hưởng?"

"Trong thời gian ngắn như vậy đã thăm dò thêm hai lần, đây là bình thường sao?"

Đám người Long Duyệt Hồng đều tỏ vẻ kinh hãi.

"Sao anh không nói sớm?" Tương Bạch Miên ngẩng đầu, trừng mắt với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp lại:

"Bởi vì tôi cũng bị ảnh hưởng."

"Loại ảnh hưởng này quá yếu, không giống như những gì Phí Lâm Thông gặp phải, chỉ hơi gia tăng một vài khuynh hướng của chúng ta, không xảy ra vấn đề thì rất khó tự mình xem xét, phát hiện."

Anh còn rất tự hào... Long Duyệt Hồng không nhịn được châm chọc một câu trong lòng.

Bạch Thần mím môi, không thể hiện ra sự yếu ớt trong tâm lý này.

Ngô Mông thực sự rất khó đề phòng!

"Ngô Mông thực sự là rất đáng sợ..." Vương Phú Quý cảm khái: "Lúc trước tôi còn thật sự nghĩ rằng phải làm rõ bí mật của khu phế tích thành phố này, biết rõ hắn rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào."

Hắn ta vừa dứt lời, Waite nói như chim sợ cành cong:

"Tôi nhớ hắn từng dùng phương thức dẫn theo điện nói hai lần "đạo ở trong mạch điện, bảng điện, thiết bị điện", việc này có tạo thành ảnh hưởng gì cho chúng ta không?"

"Những lời này không liên quan đến ngữ nghĩa khuynh hướng chủ quan, sẽ không có vấn đề gì." Tương Bạch Miên khá chắc chắn về điều này.

Grey bọc kín áo da vừa đi vừa nói ra sự nghi ngờ của mình:

"Hai cơ hội đó, vì sao Ngô Mông không nắm chắc lấy, cần phải nói ra những lời vô ích này?"

Không ai có thể giải thích, chỉ có Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp lại:

"Có lẽ hắn bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trước hết là truyền đạo cho mục tiêu. sau đó mới gây ảnh hưởng."

"Cũng đúng, việc này không phải là không có khả năng..." Vương Phú Quý suy nghĩ vài giây, lại tỏ ý tán thành.

Trong lúc họ trao đổi, tốc độ đi cũng không hề chậm lại, dường như đằng sau có một con quái vật sắp cắn người ta.

Không, không phải là dường như, mà là chắc chắn.

Vòng qua những tòa nhà có khả năng tồn tại loa phóng thanh, nhóm chín người rốt cuộc một lần nữa nhìn thấy công viên kia.

Bởi vì tiểu đội tinh anh của thành phố Ban Sơ còn chưa tới, "Tổ điều tra cũ" quay trở về doanh trại, định nghỉ ngơi một đêm ở đây rồi xuống núi.

Nhân lúc mặt trời còn chưa lặn, họ và đám người Vương Phú Quý đọc tờ báo tìm thấy trên người Phí Lâm Thông.

Đây là tờ báo địa phương, nội dung là các việc liên quan đến khu Fahey, cùng một vài tin tức chính trị giải trí quốc tế.

Lúc đọc lướt qua, Tương Bạch Miên nhìn thấy một tin tức:

"Triển lãm kĩ thuật sinh học quốc tế lần thứ 29 được tổ chức ở Fahey, công ty Phương Bắc triển lãm thành quả nghiên cứu gien mới nhất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận