Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 981: Chỗ đến

Với số lượng người thức tỉnh mà viện nghiên cứu Số 8 đang có, làm ra một cuộc giao dịch khoa trương như thế này, hoàn toàn hợp tình hợp lý... Có điều đây chỉ là suy đoán cá nhân của mình, căn cứ vào phạm vi thế lực của viện nghiên cứu Số 8 trên Băng Nguyên, có vấn đề gì đều sẽ đổ lên đầu bọn họ... Tương Bạch Miên đang rũ mí mắt, một lần nữa nhìn về phía đám người Smith, lên tiếng hỏi:

"Các ông đã xác nhận tình uống xung quanh quảng trường chưa?"

"Ví dụ như có thêm nhiều dấu vết của một lượng lớn xe cẩu không."

Xung quanh quảng trường, tuyết đọng bao phủ, một đội ngũ do mấy chục chiếc xe tạo thành không thể tự dưng xuất hiện, rồi lại tự dưng biến mất, nhất định sẽ để lại vết lốp xe đè lên mặt tuyết làm chứng cứ.

Smith cười khổ đáp:

"Nếu có, chúng tôi đã không phải ngây ra ở chỗ này, không biết nên làm gì."

"Chúng tôi lang thang ở phía bắc Đất Xám, cũng từng gặp người thức tỉnh, bản thân cũng có."

Ý của ông ta là, xung quanh quảng trường không có vết tích xe cộ lui tới, hàng hóa mà quần thể "Vô căn giả" bọn họ áp tải cứ thế biến mất như bị bốc hơi.

Thương Kiến Diệu nhảy dựng lên ngay tại chỗ, nhờ vào thiết bị khung xương quân dụng, anh có thể nhảy cao đến năm sáu mét.

Sau đó trong thời gian ngừng lại giữa không trung, dựa vào ưu thế từ trên cao nhìn xuống, anh nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh quảng trường.

Trên con đường, bên vỉa hè, mặt ngoài của những chiếc xe bỏ đi, tuyết trắng bao phủ, khiến tất cả đều chỉ là một màu trắng ngần.

Trên khu vực trắng ngần, ngoại trừ tuyến đường đội xe "Vô căn giả" tiến vào phế tích thành phố này, hoàn toàn không có vết bánh xe, chỉ có rất ít dấu chân của nhân loại.

Điều này rõ ràng cho thấy đám người Smith đã chia nhau ra tìm kiếm đầu mối để lại.

Mà dường như họ đã ở lại phế tích thành phố này mấy ngày, cho nên vết bánh xe vốn có đã bị trận tuyết rơi vài ngày trước đó che khuất hơn quá nửa.

Nói cách khác, khu vực xung quanh quả thực không có vết bánh xe chạy mới xuất hiện.

Keng! Thương Kiến Diệu đáp xuống mặt đất trong những đôi mắt lộ ra vẻ đờ đẫn.

Anh hỏi Smith:

"Xác định tối hôm qua mới không thấy vật tư? Liệu có sớm hơn chút không?"

Smith nhớ lại một hồi, sau đó trao đổi thêm với các "Vô căn giả" khác, cuối cùng lắc đầu nói:

"Trong trí nhớ của chúng tôi thì là như thế này."

Ông ta trả lời không chắc chắn lắm, bởi vì đã có chuyện bị xóa bỏ ký ức quy mô lớn, chưa biết chừng cũng bị bóp méo ký ức ở quy mô lớn.

"Dù là hôm đám người Smith đến, vật tư đã bị lấy đi, những gì xảy ra sau đó đều là ký ức ngụy tạo, xe cộ vận chuyển vật tư cũng không thể nào đạp tuyết vô ngân." Tương Bạch Miên phản bác suy đoán của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Ý của tôi là, những vết bánh xe kia không phải do đám người Smith lưu lại, mà là của đám người lấy vật tư kia lưu lại. Thực ra đám người Smith đã đến đây từ rất sớm, vết tích tương ứng đã bị một trận tuyết lớn hoàn toàn vùi lấp."

"Tuy việc này có tồn tại khả năng nhất định, nhưng làm vậy quá phức tạp, còn không bằng trực tiếp cắt bỏ ký ức quy mô lớn, như vậy vừa đơn giản, vừa tiện lợi, lại nhanh chóng, bớt việc." Tuy Tương Bạch Miên nói vậy, nhưng vẫn mở bộ đàm có sẵn trong thiết bị khung xương quân dụng, lệnh cho đồng đội ở phía xa: "Lão Gnawa, Tiểu Hồng, Tiểu Bạch, mọi người đi đến ngã tư phía trước, truy ngược theo dấu bánh xe, xem xe lái về đâu."

Điều cô không nói là, cho dù đám người kia không có năng lực xóa bỏ ký ức quy mô lớn, chỉ đủ điều kiện bóp méo ký ức, cũng sẽ không tự tăng độ khó, ngụy tạo ký ức mấy ngày liền, cùng lắm là sau khi hoàn thành "giao dịch", thay đổi các ký ức liên trong một hai tiếng đồng hồ gần nhất mà thôi.

Con người đều có khuynh hướng lười biếng, trong tình huống hai phương án không phân rõ ưu khuyết, không ai lại chọn dự giày vò mình cả.

Thương Kiến Diệu cũng chỉ thuận miệng nói vậy, quay đầu là quên luôn chuyện này, hăng hái trò chuyện với đám người Smith về những sự bất thường mà họ cảm thấy có khả năng tồn tại.

Thậm chí anh còn hỏi đối phương thích xăng số mấy làm nước hoa, có món ăn đặc biệt nào không.

Cuối cùng, Tương Bạch Miên cũng chờ được Gnawa đáp lại:

"Dấu bánh xe kéo dài đến phía nam, có muốn tiếp tục theo dấu không?"

"Tạm thời không cần." Tương Bạch Miên bình tĩnh ra lệnh.

Cô lại nói với đám người Smith:

"Dấu bánh xe này chắc hẳn là của chính các ông."

"Trong tình huống không có xe, họ làm sao có thể di chuyển nhiều vật tư như vậy..." Smith lại một lần nữa tỏ ra hoang mang.

Cho dù đối phương sử dụng trực thăng lên thẳng không cần sân bay, thì cũng không thể một lúc phái ra nhiều chiếc như vậy, không có lý nào không lưu lại chút dấu vết gì.

Mà với hoàn cảnh và thời tiết của Băng Nguyên, dùng trực thăng đưa người trong cự ly ngắn còn gắng gượng có thể, nếu vận chuyển vật tư đường xa, phải chăng ngại mình chết không đủ nhanh.

"Lẽ nào căn cứ của đám người kia ở ngay gần đây?" Tương Bạch Miên cũng suy nghĩ theo hướng này.

Không đợi đám "Vô căn giả" Smith đáp lại, Thương Kiến Diệu đã mỉm cười:

"Đáp án rất đơn giản, tôi biết chuyện như thế nào rồi."

"Nói nghe xem." Tương Bạch Miên ôm tâm thái "sẽ nghe được ý tưởng thần kỳ gì", thở hắt ra nói.

"Ý tưởng thần kỳ" chính là cách gọi tắt của mạch suy nghĩ lạ lùng của người bị bệnh tâm thần.

Thương Kiến Diệu tùy ý chỉ vào một con đường đầy tuyết đọng bên cạnh quảng trường:

"Nếu như là tôi, sau khi đội xe rời đi, vừa ngồi xe đi xa, vừa "Can thiệp vật chất", thao túng tuyết đọng, xóa sạch dấu vết."

Việc này... Tương Bạch Miên một mặt cảm thấy việc này rất hoang đường, giống như cảnh nhân vật chính trong tư liệu giải trí của thế giới cũ khi xuất hiện thường tóc tai tung bay, dáng đứng cực ngầu, chính là vì bên cạnh có người dùng quạt gió thổi, mặt khác, cô thông qua tự hỏi và cân nhắc cho rằng đây là trường hợp có tính khả thi nhất.

Ngoại trừ tiêu hao khá nhiều tinh thần, cách này đáng tin cậy hơn các suy đoán lúc trước.

Vấn đề duy nhất là, người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân" có năng lực "Nhiễu sóng điện từ".

Có điều, đối phương ít nhất là người thức tỉnh thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh", đồng thời có cả năng lực "Can thiệp vật chất" là chuyện rất bình thường.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên hỏi Thương Kiến Diệu:

"Anh có thể thao túng tuyết đọng như vậy trong bao lâu?"

Nếu như chỉ có thể duy trì trong vòng một tiếng, "Tổ điều tra cũ" hoàn toàn có thể dùng quảng trường này làm tâm, quay một vòng lớn ra phía ngoài, truy tìm vết tích của đội xe.

Thương Kiến Diệu quan sát xe tải và xe RV của các "Vô căn giả", tính toán rồi nói:

"Chắc khoảng hai ba tiếng."

Vậy thì khó làm... Tương Bạch Miên hơi nhíu mày.

Người thức tỉnh nghi là có năng lực xóa bỏ ký ức quy mô lớn kia rất có thể đã thăm dò "Hành lang tâm linh" sâu hơn Thương Kiến Diệu rất nhiều, thời gian kiên trì thao túng tuyết đọng đương nhiên càng lâu hơn, dù sao từ sau khi Thương Kiến Diệu tiến vào chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", vẫn luôn "đắm chìm" trong căn phòng "506", rình mò "102" và "205", không đi thăm dò căn phòng khác nữa.

Dùng khoảng cách đội xe chạy hai ba tiếng đồng hồ để vẽ vòng tròn, phạm vi bao phủ quá rộng lớn, cần tốn gấp đôi thời gian và điện năng tiêu hao.

Mà thời gian kéo dài, với tình hình thời tiết ở Băng Nguyên, chưa biết chừng lại có một trận tuyết lớn đổ xuống.

Hơn nữa, đối diện chưa chắc chỉ phái một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" tới "nhận" vật tư.

Nếu quả thực là viện nghiên cứu Số 8, với số lượng người thức tỉnh hùng hậu của họ, hoàn toàn có thể làm ra chuyện này.

Tương Bạch Miên kìm chế ý muốn bỏ thời gian đi tìm kiếm dấu vết, quyết định thu hoạch đầu mối từ một hướng khác.

Cô nhìn về phía đám người Smith, nói:

"Các ông nhận đơn hàng từ chỗ nào?"

Tuy rằng tướng mạo, tên tuổi, đặc điểm của chủ hàng đã bị xóa bỏ, nhưng Tương Bạch Miên cho rằng điểm tụ cư cỡ lớn nơi mà các "Vô tâm giả" xuất phát có liên quan đến việc vận chuyển một lượng lớn vật tư, và rất nhiều việc khác, muốn xóa bỏ hoàn toàn là một chuyện tốn khá nhiều công sức và cũng rất khó khăn, vị ra tay kia chưa chắc đã bằng lòng làm.

Việc này lại không ảnh hưởng gì.

Smith nhanh chóng đáp lại:

"Pháo đài Guest."

Đây là một điểm tụ cư cỡ lớn của "Đoàn bạch kỵ sĩ", gần khu vực Băng Nguyên.

"Ừm..." Tương Bạch Miên lặng lẽ nhớ cái tên này, định quay về đến đó đi lòng vòng, xem có thể phát hiện ra đầu mối gì không.

Lúc này, Thương Kiến Diệu an ủi các anh em:

"Mọi người cũng không cần phiền não nữa, dù sao cũng không nhớ được chủ hàng, có mất vật tư hay không cũng có gì khác nhau?"

"Cùng lắm là mất một nửa chi phí mà thôi, coi như chuyến này ra ngoài được đài thọ đi du lịch."

Tuy Smith không hiểu cụm từ "đài thọ đi du lịch" là gì, nhưng vẫn hiểu ý, gật đầu nói:

"Chỉ đành như vậy."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, thuận thế hỏi:

"Mọi người có biết một thành phố của nhân loại mới biến thành phế tích mười mấy năm trước không?"

Tương Bạch Miên miêu tả lại tình trạng của nơi mà cha Thương Kiến Diệu xuất hiện cuối cùng.

Smith lập tức cười nói:

"Biết chứ!"

"Lúc nơi đó còn chưa bị "Bệnh vô tâm" hủy diệt, chúng tôi còn thường xuyên chuyển vật tư đến đó giao dịch."

Nói đến đây, vẻ mặt Smith trở nên nghiêm túc:

"Các cô muốn đến đó?"

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu đáp không chút do dự: "Chúng ta cũng không phải là người ngoài, ông mau nói vị trí cụ thể đi."

Smith nhíu mày:

"Tôi khuyên các anh không nên đến đó."

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Smith lần lượt quan sát anh và Tương Bạch Miên:

"Rất nhiều thợ săn di tích cố gắng đến đó tìm đồ quý, nhưng rất ít người có thể sống sót trở về."

"Có người nói, nơi đó bị phát tán virus "Bệnh vô tâm", chỉ cần đi vào là bị nhiễm, vô cùng dễ lây nhiễm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận