Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 977: Đội nghiên cứu khoa học

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu, nói với Tương Bạch Miên:

"Tôi cảm thấy cô nên tín ngưỡng Chân Lý."

Người thực sự có đầu óc căn bản sẽ không tín ngưỡng loại ngụy thần mọc ra từ xó xỉnh nào như thế này... Tương Bạch Miên bất giác thầm trả lời một câu.

Cô chợt nhớ ra lão Hà tín ngưỡng "Chân Lý", nghi là người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", chưa biết chừng có thể lặng lẽ xem trí nhớ của mình, lại cố gắng dìm suy nghĩ đang nổi lên trong đầu xuống.

Thương Kiến Diệu không nhận được câu trả lời, lại đưa ánh mắt về phía lão Hà, dùng giọng điệu tán dương để nói:

"Giáo lý của các ông quả thực không tệ, cũng có quan niệm đẹp giống chúng tôi coi trọng sinh mệnh, bảo vệ trẻ em."

"Anh là giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh"?" Lão Hà như hiểu ra.

"Giờ ông mới biết?" Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" thốt lên: "Thì ra ông không xem ký ức của chúng tôi!"

Anh nói quá nhanh, Tương Bạch Miên muốn ngăn lại cũng không kịp.

Cảnh tượng nhất thời trở nên vô cùng xấu hổ.

Qua vài giây, lão Hà mới ho khan hai tiếng, nói:

"Xem kí ức của người khác là hành vi không đạo đức, cũng vô cùng nguy hiểm, anh không bao giờ biết được người đối diện anh đã từng trải qua điều gì, nếu tôi gặp một người, lập tức xem ký ức của người ta, sớm muộn gì cũng sẽ vì các nội dung liên quan đến sự tồn tại có địa vị cao mà phát điên ngay tại chỗ, hoặc chết bất đắc kỳ tử."

"Chân Lý dạy chúng tôi, người nhìn chằm chằm xuống vực sâu, cũng sẽ bị vực sâu nhìn lại, cho nên phải biết cách kiềm chế, không cần thiết thì đừng lạm dụng năng lực."

"Trong tình huống bình thường, tôi chỉ phân biệt đơn giản xem người đối diện có ác ý hay không."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay:

"Chân Lý không hổ là chân lý."

"Thực ra, ông có thể dùng một câu tục ngữ của người Đất Xám để giải thích: người đi bên cạnh bờ sông, làm sao không ướt giày."

Phong cách này quả thực không giống với "Giáo dục phản tri thức" lắm, nếu ông thực sự muốn lật xem ký ức của chúng tôi, xác suất xảy ra vấn đề là vô cùng lớn... Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm.

Lúc đối diện với lão Hà, cô luôn dặn các tổ viên thường xuyên nhớ lại ánh nhìn của "U Cô" và giấc mơ của "Trang Sinh"...

Mặc khác, còn chuẩn bị sẵn phương án bảo đảo là Gnawa.

Lão Hà cười nói:

"Tôi đã quen với sự giáo dục của "Chân Lý"."

"Người tín ngưỡng "Chân Lý" như các ông ở chung với tín đồ của "Tư Mệnh" có hòa hợp không?" Tương Bạch Miên thuận thế hỏi.

Lão Hà nhìn cấp dưới cách đó không xa, khẽ mỉm cười nói:

"Lúc thành Tuế Mạt được xây dựng, tín đồ "Chân Lý" chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, Chấp tuế "Tư Mệnh" cũng rất thân thiết với chúng tôi.

Lúc thành Tuế Mạt xây dựng đã có "Chân Lý" rồi? Ngài ấy xuất hiện còn rất sớm... Long Duyệt Hồng nắm bắt được thông tin mấu chốt nhất từ mấy câu nói vừa rồi.

Lúc trước trao đổi với người của thành Tuế Mạt, họ đã hỏi ra được điểm tụ cư này chính thức xây dựng vào giai đoạn giữa của thời kỳ hỗn loạn, không muộn hơn "Sinh vật Bàn Cổ" bao nhiêu.

Trọng điểm chú ý của Thương Kiến Diệu từ trước đến này đều khác biệt, anh tròn mắt nói:

"Các ông có thể cảm ứng được sự thân thiết của Chấp tuế?"

Là tín đồ của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ", cũng chỉ có lần xâm nhập vào tầng dưới cùng của tòa nhà ngầm anh mới cảm ứng được cái nhìn của sếp tổng.

Lão Hà thiếu chút nữa không hiểu được tên này đang nói gì, một lúc lâu mới hiểu ra:

"Sự thân thiết của Chấp tuế "Tư Mệnh" được thể hiện qua thái độ của các trưởng lão trong giáo đoàn Tuế Mạt."

"Vậy à... Họ có tổng cộng bao nhiêu vị trưởng lão?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ như muốn làm quen.

Lão Hà liếc nhìn anh một cái, ậm ừ đáp:

"Không ít."

Tương Bạch Miên nói như tùy ý đổi đề tài:

"Trong thành Tuế Mạt, tín ngưỡng "Tư Mệnh" là chính đúng không?"

"Đúng vậy." Lão Hà không phủ nhận, thậm chí còn cho ra tỷ lệ đại khái: "Khoảng tám phần mười."

Ông ta lập tức chỉ vào đám cấp dưới ở cạnh những chiếc xe xung quanh:

"Nếu không tin có thể đi hỏi một lượt."

"Được!" Thương Kiến Diệu lập tức đồng ý.

"Tổ điều tra cũ" vốn định tiếp xúc nhiều với người của thành Tuế Mạt, thu thập thông tin tương ứng, vậy mà giờ lại có cái cớ thích hợp.

Đến trưa, họ đã hỏi xong một vòng, quay về làng Huyền Nhai.

Cùng đến gọi bữa trưa, còn có trưởng thôn.

"Đội nghiên cứu khoa học đến Băng Nguyên lúc trước sắp về rồi, sẩm tối sẽ về đến nơi, lúc đó các cô có muốn tới chào hỏi một tiếng không?" Trưởng thôn đến chủ yếu để thông báo chuyện này.

Long Duyệt Hồng ngạc nhiên thốt lên:

"Nhanh vậy sao?"

"Tổ điều tra cũ" dự tính còn khoảng một tuần nữa, lúc này mới qua bao lâu chứ?

Trưởng thôn mỉm cười giải thích:

"Họ gửi điện báo nói gặp phải chút biến cố, cho nên phải quay về sớm, bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn vật tư."

"Biến cố?" Tương Bạch Miên không che giấu ý hỏi trong ánh mắt.

"Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, đến chiều các cô tự mình đi hỏi đi." Trưởng thôn bày tỏ bản thân nào có quyền gặng hỏi chuyện của nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ".

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Được rồi."

Để chờ đội nghiên cứu khoa học trở về, buổi chiều "Tổ điều tra cũ" ở lại trong làng Huyền Nhai, không đến thị trấn Sơn Ao tìm người thành Tuế Mạt nói chuyện phiếm nữa.

Đến chạng vạng, quả nhiên có năm sáu chiếc xe từ đường núi phía bắc lái tới.

Trên xe rất nhiều vết bẩn, dường như do trời mưa gây ra, lại không kịp rửa sạch.

Đến khi đội xe đến gần, Bạch Thần nhạy bén chú ý thấy bên ngoài xe còn có chỗ lưu lại một ít băng dày do tuyết đọng nén thành.

Ở khu vực làng Huyền Nhai, nhiệt độ mùa này được tính là rất cao, tốc độ tan của băng có vẻ khá chậm.

Chẳng mấy chốc, đội xe này thông qua kiểm tra, đi vào làng Huyền Nhai, dừng lại trước khoảng sân bên cạnh ủy ban.

"Đi thôi, xuống dưới đó chào hỏi các đồng nghiệp." Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, mỉm cười nói với đám người Long Duyệt Hồng.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng."

Nói cứ như thật sự gặp đồng hương vậy... Long Duyệt Hồng thầm châm chọc một câu.

Cân nhắc đến vấn đề lập trường của bản thân, hắn không nói ra.

Gnawa ở lại trong phòng, bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" đi xuống đại sảnh của ủy ban.

Gần hai mươi người mặc quần áo dày túm năm tụm ba, tự chiếm lấy một khu vực, đang ở đó tán gẫu đợi trưởng thôn sắp xếp chỗ nghỉ.

Trong số họ có khoảng năm sáu người có địa vị thấp hơn rõ ràng, đứng ở vị trí sát mép và trong góc, không nói gì, rất lặng lẽ,

"Trưởng thôn, mau lên chút, mọi người đều đang chờ nắm nước nóng đây. Không phải sáng nay tôi đã gửi điện báo cho ông, dặn ông chuẩn bị trước rồi sao?" Một người đàn ông tuổi tác chừng bốn mươi, tóc đã hoa râm thúc giục.

Ông ta đã làm cải tạo gien, nhưng hiệu quả không tốt lắm, tướng mạo vốn không tệ, nhưng khi thịt trên má ngày càng ít, trông càng có vẻ cay nghiệt.

Trưởng thôn cười lấy lòng:

"Nghiên cứu viên Từ, không phải tôi đang chia chìa khóa cho các ông, sau đó dẫn các ông lên sao?"

"A, đội trưởng Tương, đây chính là nghiên cứu viên Từ mà tôi đã nhắc đến lúc trước."

"Nghiên cứu viên Từ, đây là đội trưởng Tương mới từ công ty tới, họ cũng sắp đến Băng Nguyên làm nhiệm vụ."

Tương Bạch Miên mỉm cười chào hỏi:

"Nghiên cứu viên Từ, tôi là Tương Bạch Miên."

Nghiên cứu viên Từ ngẩn ra, sau đó dần nở nụ cười:

"Con gái nhà lão Tương?"

Trong đám nhân viên nghiên cứu khoa học ở "Sinh vật Bàn Cổ", tiếng tăm của Tương Văn Phong còn lớn hơn Tương Bạch Miên nhiều.

Họ nhắc tới Tương Bạch Miên, đại thể đều là "cô con gái cao ráo, thành tích xuất sắc của lão Tương", sau đó, lại tăng thêm một cụm bổ ngữ "tai có chút vấn đề", hôm nay thì thêm một đoạn "mới hai lăm hai sáu tuổi đã sắp thăng lên cấp quản lý rồi".

Tương Bạch Miên đánh rắn tùy gậy, mỉm cười gật đầu nói:

"Đúng vậy, chú Từ, trước khi cháu đi, cha cháu còn bảo lần này đến Băng Nguyên chưa biết chừng sẽ gặp người quen của ông ấy."

"Thật là trùng hợp." Nghiên cứu viên Từ được tâng bốc có chút mở cờ trong bụng.

Dù sao ông ta còn chưa phải là cấp quản lý, lại được Tương Bạch Miên đặt địa vị ngang hàng với cha mình.

Ông ta lập tức lệnh cho đội viên trong đội nghiên cứu khoa học của mình và nhóm người tình nguyện:

"Mấy người theo trưởng thôn lên trước đi."

Đến khi người trong đại sảnh đã đi gần hết, Tương Bạch Miên tò mò hỏi:

"Chú Từ, cháu nghe nói lần này các chú gặp phải biến cố?"

Nghiên cứu viên Từ thở dài nói:

"Đúng vậy, gặp phải thời tiết cực đoan, đây là chuyện khá thường gặp ở Băng Nguyên, các cháu cũng phải chú ý."

"Lúc đó đột nhiên nổi lên một trận bão tuyết lớn, mấy người tình nguyện ở ngoài xe muốn cứu cũng không cứu được."

"Sợ tổn thất vật tư và số lượng người tình nguyện, các chú chỉ đành quay về sớm."

Tương Bạch Miên đồng cảm, nói như cảm thán:

"Băng Nguyên thực sự rất nguy hiểm."

"Chú Từ, lần này các chú đi làm thí nghiệm gì vậy? Ha ha, nếu liên quan đến điều lệ bảo mật thì coi như cháu chưa hỏi."

Nghiên cứu viên Từ không cảm thấy có gì đáng lo ngại:

"Vẫn là thí nghiệm hoàn cảnh lạnh giá có ảnh hưởng thế nào đến thể trạng và tinh thần của nhân loại."

"Nghiên cứu cái này có ý nghĩa gì?" Thương Kiến Diệu cố tình nói xen vào.

Nghiên cứu viên Từ nói:

"Tại sao lại không ý nghĩa? Tương lai chưa biết chừng chúng ta có thể cải tạo gien để chống lại lạnh giá."

"Công ty vẫn luôn thăm dò hạng mục sự tiến hóa của nhân loại."

"Nhưng nó cũng không liên quan gì đến gien chịu lạnh." Tương Bạch Miên tỏ ý không hiểu được.

Cũng không phải sàng lọc nhân loại có tính chịu lạnh cao, tìm kiếm gien chịu lạnh.

"Việc này phải hỏi ban giám đốc, chú chỉ phụ trách nghiên cứu cụ thể thôi." Nghiên cứu viên Từ nhún vai nói.

Ông ta lại gật đầu:

"Chú về phòng nghỉ ngơi trước, lát ăn cơm tối rồi trò chuyện tiếp nhé."

Tương Bạch Miên vừa định nói "vâng", Thương Kiến Diệu đã đột nhiên xen miệng vào:

"Là nhân viên nghiên cứu, chú không có suy đoán của bản thân về thí nghiệm này sao?"

Thấy nghiên cứu viên Từ dùng ánh mắt "cậu là ai, sao tôi phải trả lời cậu" để nhìn về phía mình, Thương Kiến Diệu mỉm cười bổ sung:

"Cháu cũng là nhân viên của "Sinh vật Bàn Cổ", là cấp dưới của tổ trưởng Tương, cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu khoa học."

Ánh mắt của nghiên cứu viên Từ hơi ngẩn ra một chút rồi nói:

"Từ trước đến nay, cảm nhận cá nhân của chú là, điều công ty muốn không phải chỉ là nhân loại mới có thể chất biến đổi, mà còn hi vọng tinh thần của nhân loại mới đủ cứng cỏi, điều này có liên quan nhất định đến hoàn cảnh lớn lên, những gì đã trải qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận