Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 877: Ánh sáng chính đạo

Lúc Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều trầm tư không nói, trong đầu có hàng vạn suy nghĩ, Thương Kiến Diệu bỗng nhiên ngửa đầu bật cười ha ha:

"Anh cười cái gì?" Gnawa hỏi rất phối hợp.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Liên quan đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và bí mật của "Thế giới mới", không gặp phải chút ít "sắp đặt", chỉ có thể chứng tỏ chúng ta đã đi chệch khỏi con đường chính xác."

Anh đổi căn nguyên "Bệnh vô tâm" trong cách nói thường dùng thành bí mật "Thế giới mới", bởi vì hiện nay "Tổ điều tra cũ" đã bước đầu xác định "Bệnh vô tâm" bắt nguồn từ "Thế giới mới", chỉ là không rõ nó nằm ở vị trí nào của "Thế giới mới", bản chất là gì.

Nghe xong lời Thương Kiến Diệu nói, Tương Bạch Miên không phản bác, khẽ gật đầu nói:

"Công ty hiển nhiên là muốn thực hiện mục đích nào đó ở phương diện này, nếu không thì đã không phái ra các "Tổ điều tra cũ"."

"Hiện giờ nghi vấn của tôi là mục đích thực sự của công ty là điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và bí mật "Thế giới mới", từ đó có các chuẩn bị nhắm vào các nguy cơ tương tự trong tương lai, hay là muốn chọc thêm một cây gậy vào vũng nước đục "Thế giới mới" này, tranh thủ kiếm chút lợi ích nào đó?"

Long Duyệt Hồng suy nghĩ hồi lâu, chỉ đưa ra được một kết luận:

"Đều có khả năng."

Nếu như nói cường giả "Thế giới mới" có thể gửi bí mật của "Thế giới mới" đến Đất Xám mà không hề bị hạn chế, vậy thì công ty chắc chắn là khả năng thứ hai, nhưng hiển nhiên cường giả tiến vào "Thế giới mới" đều bị sự ràng buộc nào đó, hoặc là căn cứ vào quy tắc nào đó, hoặc bị uy hiếp.

"Cũng có lẽ là cả hai trường hợp đều có." Bạch Thần bày tỏ suy nghĩ của mình.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay:

"Đúng vậy!"

"Sau khi điều tra ra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, biết rõ bí mật của "Thế giới mới", có lẽ công ty có thể mở ra một giang sơn ở "Thế giới mới", kiếm được nhiều lợi ích hơn, mà việc này cũng để chuẩn bị ứng phó với các nguy cơ tương tự."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Bất kể thế nào, tiếp tục điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và bí mật của "Thế giới mới" chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm ngày một lớn hơn, tình cảnh hiện giờ của chúng ta giống như lúc đi ngang qua sông Hồng Hà, rốt cuộc nhìn thấy vùng trung du, nhưng phát hiện thuyền bắt đầu rò nước, các phương diện đều chuẩn bị không đủ, tỉnh tỉnh mê mê, hệt như máy dò mìn."

Cô lập tức nhìn về phía Thương Kiến Diệu, nghiêm túc nói:

"Tôi định sau khi thăm dò xong thánh địa Phật môn ở thành phố Đài, sẽ quay về công ty, xem với thu hoạch hiện giờ có thể moi ra được nhiều thông tin hơn từ ban giám đốc hay không."

"Đợi hiểu biết nhiều thêm về "Thế giới mới", chuẩn bị đầy đủ hơn, chúng ta sẽ xuất phát lần nữa, trước tiên tìm những thánh địa Phật môn còn lại, sau đó đến thành phố nơi cha anh xuất hiện lần cuối cùng kia."

Thành phố bị "Bệnh vô tâm" hủy diệt.

Thương Kiến Diệu im lặng một hồi, giọng nói thoáng trầm hơn:

"Được."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, đưa ánh mắt về phía Long Duyệt Hồng và Bạch Thần.

Có thể về nhà sớm, đương nhiên là Long Duyệt Hồng giơ hai tay hai chân tán thành, Bạch Thần chỉ hi vọng được hành động cùng đội ngũ, đi đến đâu cũng không quan tâm lắm.

Sau khi rời ánh mắt khỏi người họ, Tương Bạch Miên ra lệnh:

"Mọi người đi nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đợi đến lúc sơ tán."

Thực ra trong lòng cô nghĩ nhiều hơn mọi người, định lần này sau khi quay về "Sinh vật Bàn Cổ", sẽ để Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ở lại công ty.

Theo Tương Bạch Miên thấy, họ không phải là người thức tỉnh, khi điều tra sâu hơn, liên quan nhiều đến "Thế giới mới" hơn, mức độ nguy hiểm chắc chắn sẽ ngày càng cao hơn, nếu tiếp tục chưa biết chừng tự bảo vệ bản thân cũng trở thành một vấn đề.

Sau khi mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" tìm chỗ ngồi xuống, Thương Kiến Diệu đột nhiên lại nhảy dựng lên.

Anh nhìn về phía Bạch Thần, nói với vẻ vội vã:

"Lát nữa cô lái xe, hay là tôi lái xe, hay để cho Tiểu Hồng lái xe?"

Nói chung không có phần của Tương Bạch Miên.

Về phần Gnawa, nên gắng sức để ông ta tiết kiệm điện một chút.

"Để tôi đi, anh chuyên tâm đề phòng chuyện ngoài ý muốn." Bạch Thần không bao giờ phàn nàn về việc phân công trong nội bộ tiểu đội, cũng không cảm thấy tự ti.

"Tôi cũng được." Long Duyệt Hồng không rõ lắm vì sao Thương Kiến Diệu cần phải xác định chuyện này.

"Vậy thì để Tiểu Bạch." Thương Kiến Diệu phớt lờ câu trả lời của Long Duyệt Hồng, sau đó tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy ra chiếc loa màu đen nền xanh, đưa cho Bạch Thần.

Bạch Thần nhi ngờ nhìn anh, mặc dù không lên tiếng nhưng hơn cả đặt câu hỏi.

Thẳng thắn mà nói, lần này Tương Bạch Miên cũng không đoán ra được rốt cuộc tên này có ý định gì, chỉ đại khái hiểu ý đồ của anh là bảo Tiểu Bạch lúc lái xe tiện thể bật nhạc.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu cười toét miệng: Lúc lái xe cô nhớ bật nhạc, tôi đã bật âm lượng đến mức lớn nhất rồi."

"Anh muốn có nhạc nền trong lúc chiến đấu?" Bạch Thần cố gắng lý giải việc này từ góc độ của một người bị bệnh tâm thần.

Có lẽ... Long Duyệt Hồng cho rằng bản thân vẫn có sự hiểu biết nhất định về Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Tôi muốn thu hút sự chú ý của "Tiến sĩ", nếu như hắn quả thực đuổi kịp, thì cho hắn biết chúng ta ở bên này, đang men theo sông Nguyệt Lân rút lui về phía tây nam."

"Như vậy hắn không đến mức vì không tìm thấy chúng ta là đổi sang tấn công người dân sơ tán bình thường."

Có một giây đồng hồ, Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm nhận được ánh mặt trời chói chang, không nhịn được mà nghiêng đầu đi.

Keng keng keng, Gnawa không hề keo kiệt việc vỗ tay.

Là người máy thông minh, bảo hộ nhân loại là một trong những chức trách của ông ta.

Tương Bạch Miên cũng cảm nhận được sâu sắc được cái gì gọi là cao thượng, chính trực, đơn thuần, nhất thời cảm thấy bị chiếu ra "sự bé nhỏ" dưới lớp quần áo của mình.

Cô thầm lầu bầu trong bụng: Vấn đề duy nhất là tên này là một kẻ tâm thần...

Lúc này Thương Kiến Diệu lại đề nghị:

"Hay là tôi mượn "Quân cứu thế" một chiếc xe? Đến lúc đó tôi tự mình lái, tự mình bật nhạc, thu hút sự chú ý của "Tiến sĩ"?

"Không cần." Bạch Thần trả lời khá kiên định.

Tương Bạch Miên cũng lắc đầu, lẩm bẩm:

"Anh muốn đẩy chúng tôi vào thế bất nghĩa sao?"

Thương Kiến Diệu tỏ ra vô cùng kinh ngạc:

"Đây không phải là một mưu kế đơn giản sao? Tôi phụ trách thu hút sự chú ý, các cô phụ trách mai phục."

Việc này... Đây lại là Thương Kiến Diệu nào? Tương Bạch Miên hít sâu một hơi, nói:

"Không cần, nếu "Tiến sĩ" thật sự đến đây, mục tiêu đầu tiên mà hắn ra tay chắc chắn cũng không phải là chúng ta, mà là vị đang ngủ say ở Ô Bắc kia."

"Không hạn chế người này, vòng qua người này, thì "Tiến sĩ" không thể nào trực tiếp đối phó với chúng ta."

"Một vị cường giả "Thế giới mới" có thể chủ động lan truyền phát tán "Bệnh vô tâm", xác suất cao cũng có khả năng lợi dụng tiếp điểm thu nạp virút tương ứng, làm giảm phạm vi ảnh hưởng hoặc nhân số, nếu không thì ủy viên Hoàng cũng không đề nghị chúng ta đi theo vị kia."

Thương Kiến Diệu không có ý kiến nào khác về chuyện này.

"Tổ điều tra cũ" tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, qua một hồi Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đồng thời đưa ánh mắt ra cửa.

Không lâu sau có tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai đấy?" Thương Kiến Diệu đi về phía cửa.

"Lão, lão Trương tìm các anh." Giọng nói hơi run dậy của quản lý khách sạn Thẩm Khang truyền vào trong phòng.

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ vui mừng, kéo cửa phòng ra, nhìn thấy lão Trương đội nồi nhôm đế sâu màu xám trắng.

Ông ta vẫn mặc bộ đồng phục màu đen đã giặt đến bạc phếch của "Quân cứu thế".

"Lão Trương, họ đang ở trong phòng, tôi có thể đi được chưa?" Thẩm Khang nghiêng người nói với lão Trương.

Lão Trương phất tay nói:

"Quay về kiểm điểm lại đi, tự suy xét kỹ càng vấn đề của mình."

"Hừ, đừng nói là tôi không biết. Lúc trước vì sao tên trộm kia có thể ra tay được, là vì anh và thuộc hạ của anh luôn nhắm một mắt mở một mắt, không hề kiểm tra với người rời đi, thậm chí còn nhận quà, lúc không nên mở cửa lại mở cửa giúp bọn chúng, thả bọn chúng ra ngoài."

Mồ hôi túa ra đầy trán Thẩm Khang:

"Tôi chỉ quán triệt tôn chỉ khách hàng là thượng đế, phục vụ chu đáo thôi."

"Tôi, tôi..."

"Về đi." Lão Trương không muốn nghe ông ta giải thích thêm nữa.

Đợi Thẩm Khang rời khỏi tầng ba, lão Trương mới cúi đầu, xuyên qua khe phía dưới của chiếc nồi nhôm vừa nhìn đường dưới chân, vừa đi vào căn phòng.

Sau đó ông ta dùng giày để phân biệt, quay về phía Tương Bạch Miên, nói:

"Cô bé, lợi hại lắm, lúc đó giả vờ như không phát hiện ra điều gì, quay về lại tìm ra được tên kia!"

"Lúc đó tôi lo lắng biểu hiện quá bất thường sẽ khiến mục tiêu cảnh giác." Tương Bạch Miên thản nhiên thừa nhận.

Lão Trương hài lòng gật đầu, thông qua việc động đậy chiếc nồi nhôm lên xuống để bày tỏ.

Ông ta nói:

"Không cần giải thích, tuy "Quân cứu thế" chúng tôi đối xử với mọi người bằng sự chân thành, nhưng cũng biết về các cách thức, sách lược đối phó với kẻ địch."

Giọng nói của ông ta dần trở nên to hơn:

"Tôi hỏi các cô cậu, chuyện này đã xảy ra biến cố gì sao, vì sao người của Ủy ban quản lý trị an lại thay đổi phương án giữa chừng, để dân chúng tập trung đi về phía đông bắc?"

Thương Kiến Diệu không hề do dự, cũng không lắp bắp chút nào, đem suy đoán của Tương Bạch Miên về "Tiến sĩ" nói hết ra.

Hồi lâu lão Trương không lên tiếng.

"Thì ra là như vậy..." Cuối cùng ông ta cũng cảm khái: "Đám nhóc con các cậu trải qua nhiều chuyện nhỉ, mới có tí tuổi đã tiếp xúc với vấn đề của "Thế giới mới"."

Ông ta không nghi ngờ về cách xử trí của ủy viên Hoàng.

Lão Trương lập tức phất tay nói:

"Tôi quay về thông báo cho các chiến sĩ già chỗ tôi biết, bảo họ cũng chuẩn bị rời đi."

Ông ta vừa dứt lời, chỗ cửa cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân rầm rập.

Thương Kiến Diệu thò đầu ra nhìn, thấy ủy viên Hoàng và nhân viênc cùng cảnh vệ bên cạnh ông ta, Đinh Linh cũng ở trong đó.

Ủy viên Hoàng liếc nhìn lão Trương, không nói gì, đi vào căn phòng.

Lão Trương dường như cũng đoán ra được đó là ai, không hề nhúc nhích, đứng ở bên trong cửa, mà Đinh Linh thì chủ động đóng cửa lại, chặn đám người còn lại ở bên ngoài.

"Nhanh vậy sao"? Tương Bạch Miên nhìn ủy viên Hoàng, trực giác cho cô thấy có điều không bình thường.

Không phải đã nói mấy tiếng đồng hồ sao?

Giờ này các dân chúng bình thường có lẽ còn chưa tập trung xong, chứ đừng nói đến việc sơ tán quy mô lớn.

Ủy viên Hoàng đảo mắt qua đám người Tương Bạch Miên và lão Trương, thấp giọng nói:

"Không liên lạc được với vị đang ngủ say ở Ô Bắc."

Cái gì gọi là không liên lạc được? Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên suy nghĩ đầu tiên là như vậy, sau đó cô nhớ tới chuyện Thương Kiến Diệu lợi dụng quá trình phóng thích năng lực người thức tỉnh, kết nối với ý thức của Diêm Hổ, nghe thấy hắn kêu cứu.

Trong chớp mắt, Tương Bạch Miên đã có suy đoán rõ ràng với lời nói của ủy viên Hoàng: Sau khi ông ta lợi dụng năng lực người thức tỉnh, kết nối với ý thức của vị cường giả "Thế giới mới" ở Ô Bắc kia, lại phát hiện đối phương không hề có phản hồi nào?

Vị kia xảy ra biến cố ở "Thế giới mới"?

"Tiến sĩ" giở trò?
Bạn cần đăng nhập để bình luận