Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1075: Mật mưu

Quán cà phê này không lớn không nhỏ, tổng cộng có ba chiếc đèn treo, lúc này toàn bộ đều đang sáng lên.

Trong tiệm, ngoại trừ Thương Kiến Diệu, Flora, Barnard, còn có một người khác, chính là chủ quán đang chuyên tâm vẽ hoa cho một tách cà phê.

Anh ta là người Đất Xám, tóc hơi dài, rất có khí chất nghệ thuật gia.

Nhìn qua, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần bò xanh trông có vẻ khá trẻ trung, mặt mày sáng sủa, nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trán, khóe mắt, khóe miệng của anh ta đã có nếp nhăn mờ mờ.

Đối diện với phát ngôn của Thương Kiến Diệu, anh ta không ngẩng đầu, vẫn chú ý đến tách cà phê trước mặt.

Thấy vậy, Flora và Barnard lần lượt thu lại ánh mắt, Flora để lộ ra nụ cười hơi cứng với Thương Kiến Diệu:

"Anh muốn giải quyết vấn đề gì?"

Thương Kiến Diệu nói bằng giọng khỏe khoắn:

"Nơi này là nhà giam tinh thần, mà mọi người đang bị giam giữ phi pháp."

"Cho dù là Chấp tuế cũng không thể làm vậy!"

"Chúng ta phải nghĩ cách chấm dứt tình hình này, nơi đâu có áp bức, nơi đó có phản kháng!"

Flora và Barnard nghe vậy, trong lòng run sợ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ, sợ gặp phải tai bay vạ gió.

Nếu không phải cơ thể của họ bị cản trở một cách khá nghiêm trọng, hành động không tiện lắm, có lẽ họ sẽ lựa chọn kéo giãn khoảng cách với Thương Kiến Diệu.

Đến khi Thương Kiến Diệu nói xong, Flora và Barnard liếc mắt nhìn nhau, gượng cười nói:

"Anh hoàn toàn không cần tiến vào nhà giam cỡ lớn này, vì sao phải dấn thân vào nơi nguy hiểm, muốn giúp những người như chúng tôi thoát khỏi cảnh giam giữ?"

"À, xưng hô thế nào?"

Thương Kiến Diệu kéo một cái ghế ngồi xuống:

"Gọi Douglas là được, tên Đất Xám của tôi là Thương Kiến Diệu."

Ba chữ Thương Kiến Diệu anh trực tiếp dùng âm dịch.

Sau khi giới thiệu mình xong, anh ưỡn ngực, dùng tay phải ấn lên ngực trái, nói:

"Lý tưởng và mục tiêu của tôi là cứu vớt toàn bộ nhân loại!"

Flora và Barnard để lộ ra vẻ mặt đã hiểu ra.

Flora cười nói:

"Không phải anh là người của "Sinh vật Bàn Cổ" sao? Chẳng lẽ là gián điệp mà "Quân cứu thế" cài vào trong đó?"

"Tôi nhớ hình như anh còn là thân quyến "Tư Mệnh"." Barnard run rẩy bồi thêm một câu.

Thương Kiến Diệu ngại ngùng:

"Tôi đúng thật là nhân viên của "Sinh vật Bàn Cổ", nhưng tôi vẫn luôn muốn gia nhập "Quân cứu thế", có điều họ còn chưa đồng ý cho tôi gia nhập."

Chuyện gì thế này? Đây gọi là ăn cây táo rào cây sung! Barnard nghe vậy thì ngẩn ra.

"Liên minh Lâm Hải" hầu hết là người Đất Xám, ông ta là tổng thống người Hồng Hà đầu tiên, khá hiểu về văn hóa Đất Xám.

Tiếp đó, Thương Kiến Diệu còn nói thêm:

"Ngoại trừ "Tư Mệnh", còn có mấy vị Chấp tuế dành sự quan tâm cho tôi."

Anh nói với vẻ vô cùng tự hào, không hề có chút chột dạ nào.

Flora và Barnard nghe vậy không khỏi há hốc mồm.

Qua vài giây, Flora mới hỏi:

"Anh đã là quyến giả của mấy vị, mấy vị Chấp tuế, vì sao anh còn muốn giải quyết vấn đề "Thế giới mới", giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh giam giữ?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Tôi nhớ người Hồng Hà có một câu tục ngữ, "tôi yêu thầy tôi, nhưng tôi yêu chân lý hơn"."

"Vì mục tiêu cứu vớt toàn bộ nhân loại, tôi bằng lòng chấp nhận gánh chịu lửa giận của các Chấp tuế."

Sau đó anh bổ sung với giọng có phần thâm hiểm:

"Hơn nữa, làm sao hai người biết không có Chấp tuế nào muốn thay đổi hiện trạng của "Thế giới mới"?"

Flora và Barnard một lần nữa trao đổi ánh mắt.

"Vì sao anh lại có chấp niệm mãnh liệt như vậy đối với việc cứu vớt toàn bộ nhân loại?" Nửa người trái của Barnard kể cả môi và mặt đều đang run rẩy.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ một chút:

"Cha tôi từng kể cho tôi rất nhiều chuyện, khiến tôi bị ảnh hưởng từ nhỏ, sinh ra ý nghĩ như vậy, sau đó, tôi phát điên, nó trở thành lý tưởng và mục tiêu cuối cùng cho hành động của tôi."

"Anh phát điên?" Flora thốt lên.

Thương Kiến Diệu thành khẩn gật đầu:

"Tôi có giấy chứng nhận của bác sĩ."

Flora quan sát anh một hồi, nhớ lại từng động tác, từng lời nói của anh.

Sau khi xác nhận, chị ta tin rằng người này bị điên thật rồi.

"Thảo nào..." Flora thở phào một hơi rất rõ ràng.

Chị ta suy nghĩ một chút, cầm giấy nhớ đặt ở trên bàn, cũng cụ thể hóa ra một chiếc bút máy.

Chị ta viết soàn soạt lên tờ giấy đầu tiên một đoạn chữ.

Sau đó chị ta xé tờ giấy nhớ này, đưa cho Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nhận lấy xem, phát hiện bên trên viết:

"Không có ai không muốn thoát khỏi cảnh giam giữ này, chúng tôi đã ở nơi này rất nhiều năm, tổng kết ra được một ít quy luật, thành lập được một liên minh không nhỏ."

"Anh muốn gia nhập không?"

"Đương nhiên!" Thương Kiến Diệu lớn tiếng đáp lại.

Flora lấy lại tờ giấy ghi chép, biến nó trở lại thành sức mạnh tinh thần thuần túy nhất, hút vào trong cơ thể.

Làm xong chuyện này, chị ta mới nói với Thương Kiến Diệu:

"Việc anh cần làm là nói chuyện với chủ quán, tên Hồng Hà là Juville, tên Đất Xám là Lưu Xuyên."

"Được." Thương Kiến Diệu lập tức đứng dậy, đi về phía chủ quán đang bắt đầu uống cà phê.

"Chào buổi trưa." Anh nhiệt tình chào hỏi.

"Làm sao anh biết bây giờ là buổi trưa?" Lưu Xuyên thuận miệng hỏi một câu.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ khá đắc ý:

"Tôi có đồng hồ nhân tạo."

Đồng hồ nhân tạo này có tên là Tương Bạch Miên.

Tuy Lưu Xuyên không hiểu lắm, nhưng cũng không gặng hỏi, anh ta nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Vừa rồi anh có nói muốn thay đổi hiện trạng của "Thế giới mới"?"

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu gật mạnh đầu.

Đôi mắt Lưu Xuyên trở nên sâu hơn:

"Anh phải biết rằng, một khi hành động thất bại, chúng ta sẽ trở thành thức ăn hoặc pin cho Chấp tuế."

"Mà nếu thỏa hiệp, ngoại trừ anh không thể tự do rời khỏi nơi đây, thỉnh thoảng sẽ bị tấn công, nhưng vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống của mình, thậm chí có thể giáng xuống Đất Xám phù hộ cho người mà anh muốn, qua một khoảng thời gian là có thể quay về Đất Xám thư giãn một chút."

"Anh xác định muốn làm chuyện châu chấu đá xe này sao?"

Thương Kiến Diệu chợt giơ tay phải ấn lên ngực trái, đáp lại chắc như đinh đóng cột:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

"Đây là lý tưởng và mục tiêu của tôi, mà việc mọi người bị giam giữ ở nơi gọi là "Thế giới mới" này vô cùng bất công."

"Đợi thay đổi "Thế giới mới", chúng ta nên thành lập một trật tự nhân tính hơn, hợp lý hơn, để những kẻ rút ý thức nhân loại một cách trắng trợn kia phải chịu phán quyết, để những người tốt như Flora và Barnard được tự do..."

Anh không những trả lời có đồng ý hay không, mà còn mặc sức tưởng tượng về quy hoạch sau khi thành công.

Lưu Xuyên đưa mắt nhìn Thương Kiến Diệu một hồi, chậm rãi gật đầu:

"Anh phải nhớ những gì anh đã nói."

"Hợp tác vui vẻ." Thương Kiến Diệu mỉm cười đưa tay ra.

Lưu Xuyên vốn định nói cái gì đó cũng phải giơ tay ra bắt tay với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Các anh định phản kháng lại các Chấp tuế như thế nào?"

Lưu Xuyên Trần biến sắc, thiếu chút nữa thì làm đổ tách cà phê trên tay.

Anh ta lấy lại bình tĩnh, nói:

"Không phải là phản kháng."

"Chúng tôi tổng kết ra một vài quy luật, biết gần đây sẽ có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này."

Nói đến đây, Lưu Xuyên dừng một chút:

"Ừm, anh cứ đi trước đi, đợi ở gần đây."

"Khi nào quán cà phê chỉ còn lại một ngọn đèn sáng, anh hãy tới tìm tôi, chúng ta sẽ trò chuyện kỹ càng về vấn đề này."

"Không thành vấn đề." Thương Kiến Diệu rất biết nghe lời phải, dùng tiếng Đất Xám trả lời một câu.

Sau khi nhìn theo anh ra khỏi quán cà phê, Lưu Xuyên nhìn về phía Barnard và Flora, gặp đầu với họ, tỏ ý tai họa ngầm đã được giải quyết.

Cùng lúc đó, trong đầu Barnard và Flora đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức:

"Tôi đã "thôi miên" anh ta, cường hóa nhận thức anh ta phải thay đổi hiện trạng "Thế giới mới", là đồng đội của chúng ta."

"Cho dù anh ta từng bị người khác cấy ghép tư duy, thay đổi ký ức, tới nằm vùng, sau này cũng sẽ không bán đứng chúng ta."

Phù, Flora và Barnard thở phào một hơi.

Bên ngoài quán cà phê, Thương Kiến Diệu vừa đi về một tòa nhà gần đấy, vừa mỉm cười lẩm bẩm:

"Có "cấy ghép tư duy" vừa rồi, chắc hẳn họ sẽ hoàn toàn tín nhiệm mình."

Bên trong đường hầm của viện nghiên cứu Số 8.

Tương Bạch Miên kết thúc một lần tra xét mới.

Sau nhiều lần xác nhận, cô đã chỉnh sửa phán đoán lúc trước của mình.

Cô vốn cho rằng viện nghiên cứu Số 8 cung cấp điện cho "Thế giới mới" ngoài hiện thực kia, duy trì sự vận hành của một vài vật phẩm quan trọng trong đó, nhưng sau khi kiểm tra hướng đi của đường dây, tình hình mạch điện, cảm thấy có lẽ sự thực ngược lại với những gì cô suy đoán: Là "Thế giới mới" trong hiện thực kia đang cung cấp điện cho viện nghiên cứu Số 8!

Nói cách khác, nhà máy điện nguyên tử mà cô suy đoán nằm ở sâu trong "Thế giới mới" ngoài hiện thực.

Mà công tác trung tâm của những "Vô tâm giả" này là duy trì vận hành nhà máy điện nguyên tử, thứ nữa là đảm bảo bản thân sinh tồn, cuối cùng mới là bảo trì đường dây cung cấp điện cho viện nghiên cứu Số 8 và đường ray để viện nghiên cứu Số 8 cung cấp nguyên vật liệu cho họ.

Chính vì vậy chỉ có khoảng một phần mười "Vô tâm giả" hoạt động ở bên ngoài.

"Ừm, trạm phát điện kia chắc chắn là ở khu vực xung quanh tòa tháp cao, được ảo ảnh bảo vệ, mà bản thân trạm phát điện lại tồn tại vì một vài sự vật quan trọng nào đó..." Tương Bạch Miên thầm nói một câu.

Cô đã xác định việc những "Vô tâm giả" này đi đến một nơi thì biến mất chính là tiến vào ảo ảnh.

Mà nếu cô muốn tiếp xúc với ảo ảnh kia thì cần mau chóng nâng cao thực lực của mình.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên thu lại các suy nghĩ trong đầu, tiến vào "Biển khởi nguồn".

Cô lại một lần nữa đi tới hòn đảo có buồng thang máy màu vàng kim, đối diện với một bản thân khác đang mặc áo ngủ bằng bông.

"Tương Bạch Miên" kia nhìn thấy cô tới, cười hỏi:

"Đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận