Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 773: Lấy ra main seac

Cả đại sảnh của giáo đường Cảnh Giác dường như bị bóng tối lặng lẽ bao phủ, từng ngọn đèn tường màu vàng vẫn le lói như trước, nhưng lại khiến người ta có cảm giác xa tít tận chân trời, chỉ có thể nhìn thấy rõ người ở bên cạnh.

Người Tương Bạch Miên bất giác run rẩy, tay chân lạnh ngắt, tim đập loạn.

Dường như cô đi tới trước một vách đá, thấy bên trên có treo một tảng đá rất lớn, lung lay sắp đổ, mà bản thân bất kể đi về phía nào cũng không thể né tránh được.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt ập tới, chuông cảnh báo điên cuồng vang lên trong đầu óc cô.

Tương Bạch Miên từng có kinh nghiệm trong tình huống này, không cần tự hỏi, tự nhiên biết được chuyện gì đang xảy ra:

"U Cô" Tháng Mười lại một lần nữa từ "Thế giới mới" chuyển ánh mắt đến đây, theo dõi nơi này!

Giờ phút này không chỉ có Tương Bạch Miên có cảm ứng, đám người Long Duyệt Hồng cũng giống như đi tới sát mép vực, đi lên trước nửa bước nữa là sẽ rơi xuống vực sâu không nhìn thấy đáy, chết tan xác.

Nỗi sợ hãi xuất phát từ sự di chuyển của con người ép chặt xuống tim của họ theo bản năng.

Các thành viên của giáo phái Cảnh Giác, giáo đoàn Sợ Hãi, "Bàn Tay Thân Thiện" đồng thời phủ phục xuống, để mặt dán sát vào nền nhà lạnh lẽo, không một ai có can đảm nhúc nhích.

Trong đó những người của giáo đoàn Sợ Hãi run lên như cầy sấy.

Ánh nhìn hờ hững uy nghiêm dường như đến từ nơi vô cùng cao, khiến mỗi một người đều cảm nhận được bản thân vô cùng nhỏ bé.

Tương Bạch Miên cũng cúi đầu xuống, trên trán túa mồ hôi lạnh như mưa.

Không biết tại sao cô cứ cảm thấy ánh nhìn của Chấp tuế "U Cô" tập trung vào nhóm người mình, chứ không phải là tín đồ của ngài.

Cạch cạch cạch, hàm răng của Long Duyệt Hồng đánh vào nhau, phát ra âm thanh.

Đúng lúc này, khóe mắt của Tương Bạch Miên liếc thấy Thương Kiến Diệu ở bên cạnh bỏ hạt dưa trong tay xuống, khó khăn ôm lấy chiếc ba lô chiến thuật vào trước người.

Anh thò tay vào trong ba lô, chậm rãi, run rẩy lục lọi nó để lấy một thứ đồ gì đó.

Cuối cùng, Thương Kiến Diệu rút tay phải về, mở lòng bàn tay ra.

Trong đó có một miếng ngọc phật xanh biếc như hồ nước.

Bóng tối nồng đậm chớp mắt tuôn ra, nuốt sống ngọc phật kia.

Ngọc phật dường như mất đi thực thể, trở nên vô cùng hư ảo, cứ thế bị xóa sạch từng tấc một, hoặc là tiến vào "Thế giới mới" hoàn toàn không kết nối với hiện thực.

Cũng chỉ hai ba giây sau, bóng tối rút đi như thủy triều, chậm rãi lùi về phía sau, mảnh ngọc phật lại dần dần xuất hiện trước mắt Thương Kiến Diệu, một lần nữa có cảm giác vật chất, có thể sờ vào.

Gần như đồng thời Tương Bạch Miên cảm thấy bóng dáng phụ nữ như ẩn như hiện bóng tối vô tận đằng sau cánh cửa khép hờ màu trắng kia đưa ánh mắt đến nơi khác.

Lại qua thêm vài giây nữa, bóng tối rốt cuộc tiêu tan, ánh sáng đèn tường một lần nữa lấp đầy đại sảnh.

Tất cả trở về bình thường.

Chấp tuế đến theo dõi nơi này một cách bất thình lình, đi cũng rất kỳ lạ.

Phù... Rốt cuộc Long Duyệt Hồng cũng dám há to miệng thở dốc.

Hắn liếc nhìn Bạch Thần bên cạnh, thấy cô vẫn còn hơi run sợ, bèn cố gắng lên tiếng nói:

"Đây là ánh nhìn của Chấp tuế?"

"Ừm." Tương Bạch Miên ở một bên khác từng có kinh nghiệm đưa ra câu trả lời khẳng định.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đã nắm bàn tay lại, một lần nữa cầm lấy mảnh ngọc phật kia, bắt đầu nhặt hạt dưa rơi dưới đất lên.

Tương Bạch Miên nhất thời không biết nên khen anh có tinh thần tiết kiệm, hay nên khen nội tâm anh thật là ghê gớm.

Long Duyệt Hồng quét mắt nhìn các thành viên còn đang phủ phục dưới đất của ba giáo phái, một lần nữa cảm khái với Bạch Thần:

""U Cô" trực tiếp theo dõi nơi này, đưa ra lời cảnh cáo, họ hẳn là sẽ không tiếp tục thảo luận mấy vấn đề có có không không này nữa."

Hắn vừa dứt lời, giáo chủ Antoniola đứng trước thánh huy của giáo đường Cảnh Giác, đeo chiếc mặt nạ màu trắng đơn giản, kích động nói:

"Chấp tuế đã nhìn đến bên này!"

"Điều này chứng tỏ việc biện giải của chúng ta có ý nghĩa, được Chấp tuế quan tâm!"

"Mọi người tiếp tục! "

Ơ... Trong lúc thu lại tầm mắt, Long Duyệt Hồng vừa vặn nhìn thấy Zug - bạn của Bạch Thần xoay người ngồi dậy.

Trên mặt hắn ta cũng hiện đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cũng có thể hiểu như vậy sao?

Đám người này thực sự là...

Toàn là thứ gì không!

Nhất thời, Long Duyệt Hồng cảm thấy mình và Zug có chút ăn ý, tâm linh tương thông.

Xí, vì sao mình lại muốn tâm linh tương thông với anh ta? Lúc trước anh ta còn có ý với Tiểu Bạch! Long Duyệt Hồng nhanh chóng tìm về lý trí.

Trong phần tranh luận tiếp theo, Tương Bạch Miên không còn chuyên tâm lắng nghe nữa, thường xuyên thất thần, Thương Kiến Diệu thì ngược lại, vừa cắn hạt dưa, vừa vỗ tay bốp bốp, vô cùng nhập tâm.

Đợi đến khi hội nghị phổ giáo hôm nay kết thúc, năm thành viên "Tổ điều tra cũ" quay trở lại phòng khách của tầng ngầm thứ hai, Tương Bạch Miên mới quay về phía Thương Kiến Diệu, lên tiếng hỏi:

"Ngọc phật kia có sự thay đổi gì?"

Hả? Lúc đó Long Duyệt Hồng và Bạch Thần quá sợ hãi, lớp quần áo trong cùng đều ướt đẫm, không chú ý thấy tình huống bên phía Thương Kiến Diệu.

Gnawa là một người máy thông minh, trên thực tế không có cảm xúc như sợ hãi, nhưng module trung tâm của ông ta phân tích số liệu xung quanh xong đã nói cho ông ta biết, lúc này phải dùng sách lược "rùa đen rút đầu", chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo được sự an toàn của bản thân và đồng đội ở mức độ cao nhất.

Mà trong trường hợp đó, biểu hiện ra sự sợ hãi sẽ khiến ông ta càng giống một con người.

Cho nên, rõ ràng ông ta đã làm khung kim loại rung lên, phát ra tiếng ma sát, nhưng vẫn không ngừng quan sát tình huống bốn phía, giống với Tương Bạch Miên từng có kinh nghiệm tương tự nên khá điềm tĩnh.

Thương Kiến Diệu lấy mảnh ngọc phật trong túi áo ra, nghiêm trang nói:

"Tính chất, màu sắc, độ trong suốt, xúc cảm đều không thay đổi."

"Cũng không có thêm năng lực gì."

Nói đến đây, anh chủ động dừng lại một chút:

"Nhưng tôi cứ cảm thấy nó có điểm gì đấy không giống lúc trước, một chút thôi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Long Duyệt Hồng chủ động hỏi.

Hắn nhìn ra được Bạch Thần cũng rất tò mò.

Thương Kiến Diệu nói liến thoắng một hồi, kể lại những gì xảy ra lúc đó một cách kỹ càng.

"Quà tặng của "U Cô"?" Bạch Thần đưa ra suy đoán.

"Đừng nói đến từ "quà tặng", sau này chưa biết chừng bắt người ta phải trả một cái giá vì nó." Gần đây Tương Bạch Miên mới đọc một quyển truyện ký của thế giới cũ, có bóng ma tâm lý đối với "quà tặng".

"Có lẽ là đánh dấu." Thương Kiến Diệu cố ý hạ thấp giọng, dọa dẫm đồng đội.

Hơi thở của Long Duyệt Hồng hơi bị kìm hãm, hắn bất giác thay đổi đề tài:

"Lúc đó anh nghĩ thế nào, sao lại lấy ngọc phật ra?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Tôi cảm thấy nó có chút dao động."

"..." Long Duyệt Hồng không biết Thương Kiến Diệu nói thật, hay là suy nghĩ đặc biệt của người bị bệnh tâm thần.

Lúc này Tương Bạch Miên đã thu lại cảm xúc, lật cổ tay xem đồng hồ:

"Nếu tạm thời không phát hiện ra ngọc phật có gì bất thường, thì giao cho lão Gnawa, bảo ông ấy dùng máy móc để kiểm tra toàn diện."

"Đợi kiểm tra xong, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát đến khu phế tích thành phố Thiết Sơn."

"Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi vừa nạp điện vừa kiểm tra, sẽ không mệt." Gnawa rất chu đáo với đồng đội.

"Không được, nếu như xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao?" Thương Kiến Diệu chân thành nói.

"Đúng vậy." Bạch Thần tỏ ý tán đồng.

Đến mười một giờ đêm, Gnawa hoàn thành việc kiểm tra toàn diện.

Ông ta cầm mảnh ngọc phật, nói:

"Ngoại trừ từ trường của nó có sự khác biệt so với các loại đá quý khác, thì những thứ khác đều rất bình thường."

Ông ta không có mô hình số liệu tương ứng, không thể tính toán ra rốt cuộc khác nhau bao nhiêu phần trăm.

"Quả nhiên có chỗ không giống." Tương Bạch Miên lại thở phào nhẹ nhõm.

"Đến một nơi nào đó, mảnh ngọc phật này sẽ mang đến sự biến dị?" Bạch Thần nghi ngờ nói theo.

Nơi nào đó mà cô nói chính là một trong những thánh địa Phật môn, gồm cả "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" - đích đến lần này của "Tổ điều tra cũ".

"Có lẽ." Long Duyệt Hồng có chút nghiêm trọng.

"Hi vọng là vậy!" Thương Kiến Diệu lại nói với vẻ phấn khởi: "Có sự thay đổi khác thường mới có đầu mối."

Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải đối phó được... Long Duyệt Hồng đang định đáp lại một câu như thế, Tương Bạch Miên đã vỗ tay một cái nói: Hiện giờ thảo luận cũng không ra được cái gì, được rồi, quay về phòng mình nghỉ ngơi thôi."

Lúc quay trở về căn phòng thuộc về hai người, Thương Kiến Diệu xin phép Tương Bạch Miên:

"Nếu đã hồi phục, tôi muốn đêm nay lên chiếc du thuyền xem một chút."

Tương Bạch Miên trầm ngâm một lát rồi đáp:

"Hôm nay chỉ xác định tình huống, đừng thử làm gì cả, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến tinh thần anh lại bị hư tổn, như vậy ngày mai chúng ta sẽ không thể đến khu phế tích thành phố Thiết Sơn."

"Tôi thề!" Thương Kiến Diệu giơ ba ngón tay lên, lập tức đồng ý.

Đây chính là Thương Kiến Diệu nhỏ tuổi nhất cũng trọng tình cảm nhất kia.

Trong căn phòng 912, "Hành lang tâm linh".

Thương Kiến Diệu lại một lần nữa tiến vào đây, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng dành cho khách trên du thuyền.

Lúc này bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng sủa, trời xanh mây trắng đan xen vào nhau.

Lúc mình không có mặt, thời gian không ngừng lại? Thương Kiến Diệu vuốt cằm, đẩy cửa phòng ra quay về hành lang nhỏ.

Sau đó, anh nhìn thấy một người đi qua trước mặt, ợ một cái.

Đuôi mắt phải của người này có một nốt ruồi đen.

Thương Kiến Diệu nhận ra hắn, hắn là một trong ba người mà lúc trước anh đã đụng phải, lần đầu tiên gặp nhau hắn còn bình thường, đến lần thứ hai hắn trở nên hỗn loạn điên cuồng.

Mà bây giờ, thần trí hắn tỉnh táo, hành động bình thường, không khác gì lần đầu tiên.

Không, vẫn còn một điểm khác, không biết hai người bạn đồng hành của hắn đi đâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận