Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 645: Số mệnh

"Giác quan thứ sáu"... Linh cảm được nguy hiểm, nên nhảy qua cửa sổ chạy rồi? Mà nguy hiểm này là do Thiện Na Già đi theo bọn mình? Tương Bạch Miên lập tức hiểu ra.

Không thể không nói, người thức tỉnh chủ trì mai phục kia thật sự là quyết đoán vô cùng, khiến lão K ở trong căn phòng cho đến giờ vẫn không kịp phản ứng.

Tương Bạch Miên cũng bởi vậy mà hiểu ra ý tứ thật sự trong "lời tiên đoán" vừa rồi của Thiện Na Già: Cái gọi là không có gì bất trắc, không gặp nguy hiểm kia, điều kiện tiên quyết là có một vị cường giả như thế đi theo.

Bất kể hắn có giúp "Tổ điều tra cũ" không, hay chỉ sự tồn tại của chính hắn cũng có thể dọa chạy kẻ địch nắm giữ "Giác quan thứ sáu".

Mà người mai phục của giáo phái "Dục Vọng Chí Thánh" kia nếu không có "Giác quan thứ sáu", bất kể Thiện Na Già có ở đây hay không, đều sẽ gây ra xung đột.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nghiêm túc hỏi lão K:

"Cho nên đây đúng là một cái bẫy?"

Vẻ mặt lão K Correnza dần trở lại bình thường, nói với ý cười nhạo:

"Hắn trốn vào nhà tôi, đúng là tôi không ngờ tới, nếu như trên thế giới này đều là người bình thường, có lẽ hắn cứ thế mà qua mắt được."

"Không may là, sự thực không phải như vậy, hắn chỉ có thể chịu đựng cơn giận của tôi, sau đó nói ra tất cả dưới sự theo dõi của "Cà Độc Dược"."

Nói cách khác, "Garibaldi" bên này đã sớm bị bại lộ, sau đó người sau đó cầu cứu công ty chính là lão K nắm giữ bản mật mã và giáo phái "Dục Vọng Chí Thánh" đằng sau ông ta... Cũng may, mật mã mà bọn mình dùng để liên lạc với công ty không giống với mật mã của hệ thống tình báo... Công ty cũng đã sớm sắp xếp xong các nhân viên tình báo khác... Tương Bạch Miên nhìn lão K, nghi ngờ hỏi:

"Các ông thiết lập một cái bẫy như vậy để làm gì?"

Cô cho rằng lão K và giáo phái "Dục Vọng Chí Thánh" không phải nhắm vào tiểu đội của mình, bởi vì lúc "Garibaldi" bị phát hiện, khai ra toàn bộ tình hình, "Tổ điều tra cũ" đã ra khỏi thành phố rồi.

Khi đó, bản thân họ còn không biết có trở về thành phố Ban Sơ hay không.

"Để làm gì?" Lão K lặp lại câu hỏi này.

Ông ta cười nói:

"Bắt được một, đương nhiên là muốn bắt ra cả chuỗi."

"Đương nhiên, chúng ta không phải là người giữ gìn trật tự của thành phố Ban Sơ, làm như vậy là để xem có thể đạt được giao dịch gì. Mà nếu muốn giao dịch, lợi thế càng nhiều, thu hoạch càng tốt."

Muốn lợi dụng lực lượng của công ty trong lúc thành phố Ban Sơ hỗn loạn? Tương Bạch Miên khẽ đảo mắt, nhìn lão K, khẽ cười một tiếng:

"Tôi còn tưởng rằng các ông với quý tộc thành phố Ban Sơ tuy hai mà một, tạo thành một thể chung lợi ích."

"Quý tộc chưa bao giờ là khối bền chắc." Đối diện với kẻ địch dọa chạy cường giả của giáo phái, lão K vẫn giữ được sự bình tĩnh cơ bản nhất: "Thậm chí có thể nói, phần lớn căn nguyên của cuộc hỗn loạn đến từ chính mâu thuẫn của bọn họ."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Điều này khiến lão K không hiểu, càng thêm mờ mịt.

Thương Kiến Diệu đã cướp lời trước Tương Bạch Miên, hỏi ra vấn đề mình tò mò nhất:

"Vì sao ông và anh ta trở thành kẻ thù?"

Anh chỉ vào "Garibaldi" trên giường.

Lão K liếc nhìn "Garibaldi", thở dài nói:

"Tôi là tín đồ của "Cà Độc Dược", chỉ tin tưởng dục vọng có linh, cho rằng tất cả tình cảm chỉ có thể nhận được thăng hoa, được kéo dài trong dục vọng."

"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn đắm chìm vào bể dục vọng, cố gắng tìm thấy tất cả linh tính siêu việt, sau đó, tôi gặp cô ấy, đột nhiên phát hiện ra, tình cảm không cường điệu hóa dục vọng dường như cũng có sức hút của mình, không cần phải lăn lộn ở trên giường, chỉ nói chuyện về văn học thế giới cũ, tâm sự về những dị giáo nắm giữ thói quen kỳ quặc, cũng có thể khiến nội tâm của tôi được bình tĩnh."

Nói đến đây, lão K bật cười, cười đến run cả người:

"Kết quả, cô ấy bị tên này quyến rũ, trao đổi tâm linh đúng là vẫn thua dục vọng, thua bởi khát vọng đối với bên ngoài, đối với vui sướng."

"Với tôi mà nói, đúng là một chuyện vô cùng trào phúng."

Lão K thuận thế đứng dậy, vỗ vào háng mình, vô cùng thành kính nói:

"Cà Độc Dược ở trong lòng ta và anh."

"Qua chuyện này, tôi mới hiểu giáo huấn của Chấp tuế vô cùng chính xác, lúc trước tôi lung lay khỏi chính đạo, nhận được kết cục như vậy là do số mệnh đã định trước." Lão K nhìn quanh một vòng, cười như tự giễu.

Ông ta dường như đã thoát ra, không còn bị chuyện kia ảnh hưởng nữa, nhưng Bạch Thần lờ mờ nhận thấy ông ta vẫn còn chút lưu ý.

Mà Long Duyệt Hồng nghe vậy thì cảm khái về cảm giác số mệnh này, chính vì không có kinh nghiệm, cảm thấy lão K chỉ là bình thường quen ăn thịt cá, đột nhiên được nếm cháo trắng, cảm thấy có mùi vị khác.

Sở dĩ ông ta vẫn chưa buông bỏ được, là vì trước khi ông ta ăn ngán loại đồ ăn này, cháo trắng được người ta chế biến thành cháo trứng muối thịt nạc ăn kèm cá muối, khiến mỹ vị trong lòng ông ta bị ô uế.

Ừm, còn rất có cảm giác truyện ngôn tình trong tư liệu giải trí của thế giới cũ... Long Duyệt Hồng thầm nói trong lòng.

Những lời này, hắn hoàn toàn không sợ bị Thiện Na Già nghe thấy, nếu có thể bởi vậy mà khiến hòa thượng kia đắm chìm vào tư liệu giải trí của thế giới cũ, thì coi như hắn đã lập được đại công cho tiểu đội của mình.

"Thì ra câu chuyện là như thế..." Thương Kiến Diệu nói với chút tiếc nuối.

Dường như anh cảm thấy nó không phức tạp, đặc sắc như mình nghĩ.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, liếc nhìn "Garibaldi" không biết đang ngủ say hay đã hôn mê nhưng vẫn có dấu hiệu sinh tồn ổn định, nói với lão K:

"Cho nên, ông phái người bắt chết anh ta?"

"Bây giờ, lại làm gì anh ta rồi?"

Lão K chỉnh lại áo:

"Lúc đó tôi quá giận dữ, tìm tay súng đến làm chuyện này."

"Hiện giờ sao? Ha ha, tôi và vị trước kia chỉ là khiến hắn trải nghiệm dục vọng thực sự là như thế nào, trải nghiệm cảm giác linh tính vượt qua tất cả tốt đẹp đến nhường nào, tôi cảm thấy hắn nên cảm ơn tôi, để hắn nhận thức được ý nghĩa cuộc sống..."

"Các ông ép khô anh ta rồi?" Bạch Thần cắt ngang lời lão K: "Còn cho anh ta hút ma túy hoặc thứ tương tự?"

"Đây chỉ là vật phẩm phụ trợ nghi thức thôi." Lão K nhún vai.

Ông ta cũng theo đó nhìn về phía đám người Tương Bạch Miên:

"Thù hận giữa tôi và hắn đã kết thúc, các cô muốn mang hắn đi thì cứ việc."

Đem những lời đáng sợ như thế nói thật thoát tục... Long Duyệt Hồng xuyên qua hiện tượng nắm được bản chất.

"Được." Tương Bạch Miên ý bảo Long Duyệt Hồng đi qua khiêng "Garibaldi".

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại hỏi lão K một câu:

"Giữa ông và cô kia, bây giờ thế nào?"

Vẻ mặt lão K thay đổi vài lần:

"Lúc đó tôi chỉ hận không thể giết chết cô ấy, nhưng lại cảm thấy như thế không đủ để trút giận, tôi muốn cô ấy phải hối hận, nhìn thấy cô ấy phải khóc lóc sám hối với tôi, cho nên, tôi chỉ lấy đi tất cả những gì của cô ấy, đợi cô ấy khổ sở ngày này qua ngày khác."

Ông bao nhiêu tuổi rồi, còn ấu trĩ như thế... Long Duyệt Hồng đã được tư liệu giải trí của thế giới cũ hun đúc, không nhịn được phỉ nhổ một câu trong lòng.

Nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất không xảy ra án mạng.

Vừa nghĩ vậy, Long Duyệt Hồng vừa đỡ "Garibaldi" lên.

Tương Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu hỏi thêm nữa, liếc anh một cái, ý bảo anh mau tới trợ giúp Tiểu Hồng.

Còn cô thì cười nói với lão K:

"Đến lúc tạm biệt rồi, tôi cảm thấy ông cũng không muốn làm cho quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng đúng chứ?"

Lúc nói chuyện, cô cố ý liếc nhìn cửa sổ đang mở rộng, ý là ngay cả người mai phục của các ông còn cảm thấy nguy hiểm, mà chúng tôi lại không có ác ý với các ông, hai bên tốt nhất là không làm hại lẫn nhau.

Ý tứ ẩn giấu bên trong khiến Tương Bạch Miên cảm thấy mình có chút cáo mượn oai hùm.

Để bày tỏ sự "thân thiện", cô cố gắng không hỏi tình huống về người mai phục lúc trước.

"Có lẽ còn có cơ hội hợp tác." Lão K lại vỗ háng một cái, dùng cách thức của giáo phái "Dục Vọng Chí Thánh" để chào hỏi.

Dẫn theo "Garibaldi" hôn mê, bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" ra khỏi nhà lão K, quay trở lại xe của mình.

"Cảm ơn, thiền sư." Tương Bạch Miên nhìn phía trước, thành khẩn nói câu cảm ơn.

"Tôi chưa làm gì cả." Thiện Na Già không biết ở nơi nào, bình thản đáp lại.

Tương Bạch Miên lại nói:

"Thiền sư, không bằng tiện đường để chúng tôi quay về mang đồ đi theo?"

"Được." Thiện Na Già không phản đối.

"Tổ điều tra cũ" lái xe, trở về căn phòng thuê lúc trước của Hàn Vọng Hoạch, mang tất cả đồ đạc lên chiếc xe jeep màu xanh ngọc.

Sau khi để lại phí sửa chữa ở trong chiếc xe thuê kia, họ lái xe jeep của mình, theo sau Thiện Na Già đi xe mô tô màu đen, một lần nữa đến ngôi miếu của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" phía cực đông khu Hồng Cự Lang.

Trong quá trình này, họ hoàn toàn không tìm cơ hội chạy trốn.

"Thiền sư, chúng tôi không muốn bị phần lớn tăng lữ nhìn thấy." Tương Bạch Miên đưa ra ý kiến mới.

Dù sao cô cũng phải cố gắng tìm kiếm đãi ngộ tốt hơn trong tình huống bị canh giữ.

Đương nhiên, cô chỉ cố gắng đưa ra yêu cầu, đối phương có thể đồng ý hay không cô cũng không nắm chắc lắm.

"Được." Thiện Na Già không hề làm khó họ.

Hắn đi mô tô, dẫn theo "Tổ điều tra cũ" đến bên cạnh ngôi miếu, đi vào từ một cánh cửa nhỏ, men theo cầu thang chật hẹp mờ tối, đi thẳng lên tầng sáu.

"Các cô ở nơi này mười ngày, tôi sẽ đúng giờ đưa đồ ăn tới." Thiện Na Già chỉ vào một căn phòng có cửa gỗ không sơn.

Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu gật đầu, đỡ "Garibaldi" đẩy cửa đi vào.

Đây là một căn phòng rất đơn giản, đặt ba chiếc giường không lớn không nhỏ, cạnh tường có một cái bàn dài, bên cạnh là một nhà vệ sinh.

Sau khi xác nhận ý thức nhân loại đại diện cho Thiện Na Già đã đi xa, Tương Bạch Miên nhìn về phía đám người Long Duyệt Hồng, nói với giọng nghiêm túc:

"Phải mau chóng báo cáo chuyện của "Garibaldi" lên trên."

Thiện Na Già lại không cấm họ sử dụng máy thu phát vô tuyến điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận