Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 913: Di thư

Lúc Thương Kiến Diệu đọc lá thư của Lư Phục Hưng, Tương Bạch Miên vừa để phòng chuyện ngoài ý muốn, vừa tiện tay lật xem tư liệu và văn kiện trong ba lô.

Một phần giấy trong đó đã ố vàng, có vết tích bị khô giòn dễ gãy, còn một phần được bảo tồn khá nguyên vẹn, chỉ là hơi có mùi mốc.

Phần trước là văn kiện mà đám người Lư Phục Hưng lấy ra từ trung tâm hồi phục người thực vật bệnh viện Nhân Huệ, phần sau là di thư của những người còn sống sót để lại.

Di thư của những người này đều không có phong thư, nhưng được gấp rất gọn gàng, bên trên viết tên người nhận thư.

Trong lúc lật xem, khóe mắt Tương Bạch Miên thấy một cái tên quen thuộc:

"Đinh Linh."

Cô lập tức chuyển hơn nửa sự chú ý vào trong ba lô, một hàng chữ theo đó đập vào tầm mắt cô:

"Người nhận Đinh Linh, điểm định cư biên cảnh Ô Bắc."

Đây là di thư do Quý Cường để lại? Tương Bạch Miên nhất thời không biết nên vui hay nên thở dài.

Cô vốn tưởng rằng chồng của Đinh Linh - Quý Cường có xác suất cao đã chết trong trung tâm hồi phục người thực vật bệnh viện Nhân Huệ, bởi vì anh ta chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học, lại không phải người thức tỉnh, cũng không phải là chiến sĩ có thực lực xuất chúng, cùng lắm thì từng tiếp nhận huấn luyện bắn súng và chiến đấu tay đôi do "Quân cứu thế" cưỡng chế tất cả những thành viên từ mười hai đến sáu mươi tuổi đều phải tham gia mà thôi.

Cho dù vận may của Quý Cường không tệ, không bị lây nhiễm triệu chứng kỳ quặc, cũng không bị ép tiến vào căn phòng nào, hoặc là căn phòng tiến vào có mức độ nguy hiểm không cao, trong lúc đội nghiên cứu khoa học chia phe phái và trong trận chiến đấu ác liệt sau đó, anh ta cũng không có hy vọng sống sót, chạy ra khỏi trung tâm hồi phục người thực vật bệnh viện Nhân Huệ.

Nào ngờ anh ta có thể kiên trì đến cuối cùng, để lại di thư.

Tương Bạch Miên không khỏi cảm khái lúc đó anh ta thực sự được ngôi sao may mắn phù hộ

Nhưng dù được ngôi sao may mắn phù hộ, cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh bị nhốt trong thành phố Đài, mắc "Bệnh vô tâm", chỉ có một bức di thư chứng minh anh ta từng tới đây.

Tương Bạch Miên mang theo lòng hiếu kỳ, vừa dựa vào năng lực của bản thân và "hệ thống cảnh báo tổng hợp" của thiết bị khung xương quân dụng cảm ứng bốn phía, dùng khóe mắt quan sát tình huống xung quanh, vừa đưa tay trái ra, cầm lá thư của Quý Cường lên, rung cổ tay để nó mở ra.

Chỉ có vài trang.

Tương Bạch Miên nhanh chóng đọc qua:

"Linh Linh."

"Có lẽ đây là lần cuối cùng anh gọi em, anh đã mắc "Bệnh vô tâm", đầu từ từ trở nên hỗn loạn."

"Tuy đến giờ anh chưa từng gặp phải "Bệnh vô tâm" có triệu chứng giai đoạn đầu, từ từ trở nên nghiêm trọng, nhưng từ biểu hiện của các đồng nghiệp, anh có thể xác định đây thực sự là "Bệnh vô tâm", lúc anh viết bức thư này, đã có ba người phát bệnh, bị bọn anh bắn chết ngay tại chỗ, nếu như anh không thể gắng gượng trở thành người cuối cùng, thì điều đó chắc chắn cũng là kết cục của anh."

"Khó khăn anh vốn nói với em chỉ là phải ở mấy tháng trong Băng Nguyên, thăm dò tình hình của một khu vực rộng lớn, như vậy có khả năng phải đối diện với bão tuyết, đối diện với mùa đông lạnh gấp mấy lần Ô Bắc."

"Trong thời tiết như vậy, với nhiệm vụ như vậy, mỗi lần đều sẽ có nhân viên hi sinh, lúc đầu anh lo lắng chủ yếu là việc này."

"Nhưng sự việc diễn biến nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, đây là một cảnh ngộ vô cùng kỳ dị, đẫm máu, điên cuồng và tuyệt vọng."

"Bọn anh phát hiện ra một thành phố kỳ lạ, hai lần trước đi qua hoàn toàn không chú ý thấy, bọn anh đi vào một tòa nhà giống như không thuộc về thế giới này."

"Quá trình cụ thể anh không thể nói cho em biết, một là có ràng buộc về thủ tục bảo mật, hai là anh không muốn em mơ thấy ác mộng vì nó, cũng không muốn em đến cuối đời vẫn còn canh cánh trong lòng, muốn điều tra rõ chân tướng, báo thù cho anh."

"Anh có thể nói cho em biết người đầu sỏ gây ra chuyện này đã chết trong tòa nhà đấy, chết trong cuộc chiến đấu ác liệt khi đội ngũ chia phe phái, điều duy nhất anh hoang mang chính là vì sao anh ta và nhóm người đó lại làm ra chuyện này, yên tâm, tổ chức sẽ điều tra, chúng ta có năng lực này."

"Lúc còn bé, anh nghe ông bà nội kể về câu chuyện giai đoạn đầu mới thành lập "Quân cứu thế", thực ra anh không hiểu lắm vì sao thời đại đó một đôi vợ chồng ân ái sau khi gặp phải chiến loạn, thiên tai, vì mệnh lệnh của tổ chức mà ly tán lại không thể tiếp tục kiên trì đợi đến lúc gặp lại nhau, mà có người yêu của riêng mình."

"Hiện giờ anh đã lờ mờ hiểu ra."

"Linh Linh, để anh gọi em thêm một tiếng như vậy, phía sau bức di thư anh đã viết riêng một đơn xin, xin điều em về Ô Bắc, là người có công hi sinh, anh có tư cách này."

"Đợi em trở về Ô Bắc, nhớ đến thăm cha mẹ anh, anh không để di thư lại cho họ, cũng không muốn để tổ chức thông báo cho họ, sợ họ đã có tuổi, không chịu nổi kích thích."

"Lúc em đến thăm họ, có thể từ từ dẫn dắt họ về chuyện anh hy sinh, để họ chuẩn bị tâm lý đầy đủ, sau đó mới nói cho họ biết."

"Linh Linh, khi em quay về Ô Bắc, nhớ tìm thêm một đối tượng, em thích trẻ con như vậy, lúc trò chuyện với anh về tương lai, đôi mắt như tỏa sáng lấp lánh, anh còn nhớ em nói em sẽ thích anh, là vì lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đã kiên nhẫn sửa xong một món đồ chơi cho một cô bé, đến nay anh vẫn còn nhớ lúc đó em cười rộ lên rất xinh đẹp."

"Linh Linh, lúc em tìm đối tượng, nhất định phải chọn người có công việc ở Ô Bắc, không bị phái ra ngoài làm việc, cho dù phiếu định mức mỗi tháng của người ấy ít một chút cũng không sao."

"Linh Linh, thà làm chó thời thái bình, còn hơn làm người thời loạn lạc."

Thà làm chó thời thái bình, còn hơn làm người thời loạn lạc... Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra.

Lúc này, Thương Kiến Diệu cũng đã xem xong lá thư là Lư Phục Hưng để lại.

Anh giơ tay phải được bao phủ khung xương kim loại lên, cầm theo lá thư đặt lên ngực trái, trang nghiêm thực hiện nghi lễ với bộ hài cốt:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Đợi anh hoàn thành nghi thức xong, Tương Bạch Miên mới lên tiếng nói:

"Gấp thư lại, đợi lát nữa bỏ vào ba lô, chúng ta sẽ giao cho "Quân cứu thế" trên đường về."

"Bức thư chỗ cô là?" Thương Kiến Diệu vừa gật đầu, vừa tò mò hỏi.

"Quý Cường để lại, Quý Cường - chồng Đinh Linh để lại." Tương Bạch Miên im lặng một giây rồi nói.

Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" lập tức đưa tay ra:

"Cho tôi xem một chút."

Tương Bạch Miên đưa thư của Quý Cường cho anh, định nhân lúc này xem lướt qua văn kiện, tránh sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đánh mất tài liệu.

Lúc này cô phát hiện trong số di thư có một tờ khá mỏng.

Cô tò mò rũ ra xem:

"Con trai à."

"Cha con, sắp chết rồi!"

Chỉ nhìn hai dòng chữ này, Tương Bạch Miên lập tức cảm thấy bầu không khí đau thương thiếu chút nữa bị phá vỡ.

Cô ổn định tâm trạng, lại đọc tiếp:

"Cũng may con đã trưởng thành, được phân công việc, cha con không còn phải lo lắng cho con nữa, về phần đối tượng, tổ chức sẽ giới thiệu cho con."

"Không phải con vẫn luôn nói cha là người bảo thủ, không chịu châm chước, ngày ngày đều mắng những người họ hàng cấp cao đầu cơ trục lợi vật liệu, ở đơn vị đều bị cho ra rìa, vì sao còn tích cực tham gia nhiệm vụ một lần đi là mất mấy tháng, đến nơi xa xôi nhất, khí hậu ác liệt nhất để thăm dò? Bây giờ cha sẽ trả lời con."

"Lúc ông nội con còn sống, bình thường hay nói với cha một câu từ thời thế giới cũ, nói là có một luồng ánh sáng thì sẽ phát ra một luồng nhiệt, những người đó học không giỏi, những người đó tự nguyện sa ngã, lấy việc công làm việc tư, không chịu chăm chỉ làm việc là chuyện của họ, cha không thể vừa mắng họ, vừa qua loa lấy lệ trốn tránh khó nhọc."

"Cha sẽ phụ lời thề của mình lúc trước."

"Về phần con, cha cũng chưa từng nghĩ con còn có thể giữ lí tưởng cứu vớt toàn bộ nhân loại, cha chỉ hy vọng con có thể làm người thành thật, cần mẫn làm việc, đừng thông đồng làm bậy với những người đó, đừng tự mình sa đọa."

"Cứ để những người đó tiếp tục làm đi, ánh mắt của mọi người sáng như tuyết, người tư lợi chỉ được nhất thời, người vì mọi người mới lưu thiên cổ, các thanh niên sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh ngộ, sẽ hiểu ra."

"Đến lúc đó tương lai tốt đẹp của nhân loại chắc chắn sẽ trở thành hiện thực!"

Tương Bạch Miên lại một lần nữa gấp bức thư này lại, bỏ nó trở lại vào ba lô.

Cô cầm tệp văn kiện lên, lật xem bằng động tác nhẹ nhàng, sợ gây ra hư hại.

Những văn kiện này đại thể chia làm bốn loại, theo thứ tự là công hàm qua lại, ghi chép thí nghiệm, mệnh lệnh cấp trên và bút ký bác sĩ.

Trong đó, quan trọng nhất có ba phần, Lư Phục Hưng đã đánh dấu tương ứng, cực kỳ tiết kiệm thời gian cho Tương Bạch Miên: Một phần là mệnh lệnh đưa một phần ba bệnh nhân trong trung tâm hồi phục người thực vật bệnh viện Nhân Huệ chuyển đến căn cứ Số 2, người ra lệnh ký tên là viện nghiên cứu Số 8, ngày viết là một tuần trước khi thế giới cũ bị hủy diệt;

Một phần là ghi chép liên quan đến tình hình não bộ, phản ứng cơ thể của rất nhiều bệnh nhân trong thí nghiệm, bên trên nhiều lần nhắc đến việc sử dụng kích thích nào đó, nhưng không nói là kích thích gì;

Một phần là bút ký của bác sĩ, trong đó có một tờ viết "chúng ta đã dựng được cầu thang nối đến vùng cấm của thần linh, đã có thể lờ mờ nhìn thấy cái gọi là thế giới mới".

Căn cứ Số 2... Tương Bạch Miên lầm bầm một câu, bỏ văn kiện trong tay trở lại ba lô vải bạt màu xanh lục.

Cô lại nói với Thương Kiến Diệu: "Đi xuống thôi, rời khỏi thành phố Đài rồi xem kỹ càng lại."

Thương Kiến Diệu vẫn đang đọc di thư của Quý Cường ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới kính an toàn của mũ giáp đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Phản ứng đầu tiên của Tương Bạch Miên là kinh ngạc và hoảng hốt.

Tiếp đó cô lờ mờ hiểu ra nguyên do: Trước mặt là Thương Kiến Diệu coi trọng tình cảm, tuổi tâm lý rất nhỏ kia, chắc hẳn anh ta liên tưởng đến cha mình từ trong di thư của Quý Cường, nghĩ rằng trước khi chết phải chăng ông ấy cũng sẽ lưu lại đôi câu cho mình và mẹ.

Tương Bạch Miên thở dài, vỗ vai Thương Kiến Diệu:

"Cất di thư đi, chúng ta đi xuống phía dưới."

"Thi thể trong các căn phòng xung quanh chờ người của "Quân cứu thế" đến thu nhận. Sau một trận tập kích bằng đạn đạo, thành phố Đài giả chắc hẳn sẽ không xuất hiện nữa, người của "Quân cứu thế" có thể đi vào thành phố Đài thật."

Thương Kiến Diệu nhanh chóng thay đổi nhân cách, vừa cười vừa nói:

"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận