Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 356: Nắm tay

Ác giả ác báo? Tương Bạch Miên đảo mắt, nở nụ cười:

"Xem ra ông ta đã làm rất nhiều chuyện xấu xa."

Lão Trần vừa cúi đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa trầm giọng nói:

"Hắn vì việc buôn bán vũ khí của mình mà đã hại chết không biết bao nhiêu người."

Lão Trần không hề tức giận khi thấy Tương Bạch Miên đứng ở cửa bếp nhìn mình nấu nướng, bởi vì việc này hoàn toàn phù hợp với giáo lý của giáo phái Cảnh Giác: Luôn giữ cảnh giác, không thể tin tưởng mù quáng.

Đồ ăn vào trong bụng, chắc chắn phải tự mình trông coi, không thể để đầu bếp có cơ hội giở trò.

Trong lúc tán gẫu, lão Trần lần lượt làm xong các món, mà mỗi khi làm xong ông ta đều gắp một miếng bỏ vào miệng ngay trước mặt đám người Thương Kiến Diệu.

Ông ta giải thích việc đó là:

"Tôi không thử đồ ăn, các người dám ăn sao?"

"Dám." Thương Kiến Diệu không chút do dự đáp lại.

Anh đã lấy ra mấy chiếc bình nhựa nhỏ.

Đây là thuốc được chia ra từ trong hộp cấp cứu, gồm "chất trung hòa", "giấy làm sạch hữu cơ", vân vân.

Lão Trần không còn lời nào để nói với vị khách đeo mặt nạ khỉ này.

Cũng may, Thương Kiến Diệu từ trước đến nay luôn tư duy nhảy cóc, lập tức đổi chủ đề:

"Việc này không tốt cho dạ dày."

Lão Trần mờ mịt không hiểu.

Tương Bạch Miên thở dài, giải thích giúp:

"Mỗi lần khách tới, ông đều phải thử món, ăn vừa nhiều vừa không ra bữa, lại còn quá giờ cơm, như thế không tốt cho dạ dày."

Lão Trần chỉ mặt mình:

"Cô nghĩ tôi làm sao mà mập thế này?"

Ở Đất Xám, người có tư cách mập không nhiều.

Bữa cơm này, đám người Tương Bạch Miên ăn khá hài lòng, tuy tay nghề của lão Trần chỉ coi là bình thường, hơn nữa còn do lạm dụng gia vị, nhưng sau nhiều ngày ăn đồ hộp, bánh quy và thanh năng lượng, đồ ăn chỉ cần đủ tiêu chuẩn thì đều là cao lương mỹ vị đối với "Tổ điều tra cũ".

"Món thịt dê hầm đậu hà lan này không tệ, có đặc trưng của đồ ăn ở Đất Xám và Hồng Hà, kết hợp với cơm quả là vô địch." Sau khi bỏ đũa xuống, Tương Bạch Miên cười khen một câu.

"Bí quyết độc nhất vô nhị." Lão Trần có chút đắc ý.

Trong tình huống có thể giữ nguyên khẩu vị không đổi, nước sốt nhiều hơn, cũng đậm đà hơn, đây là kỹ xảo ông ta đã tìm ra trong thời gian dài.

Ra khỏi "Nhà hàng không độc", "Tổ điều tra cũ" đi thang cuốn xuống tầng dưới cùng, vào sở trị an.

Hàn Vọng Hoạch đã quay trở về từ khu vực người Tiếng Xám ẩn nấp, đang ngồi đằng sau bàn làm việc trong góc, bật đèn huỳnh quang, lật xem một ít văn kiện.

Nếu không phải trên mặt anh ta có vết sẹo ngang dọc khá sâu, lông mày lộn xộn, thoạt nhìn khá hung dữ, thì Long Duyệt Hồng còn tưởng mình quay về "Sinh vật Bàn Cổ", vào chỗ làm việc của cha mẹ, gặp thủ trưởng lãnh đạo của họ.

"Chào buổi trưa." Tương Bạch Miên mỉm cười bắt chuyện.

Hàn Vọng Hoạch ngẩng đầu liếc nhìn họ.

"Ngồi đi."

Thương Kiến Diệu không hề khách sáo, lập tức lôi mấy cái ghế từ nơi khác đến.

Trước bàn làm việc của Hàn Vọng Hoạch chỉ có một cái ghế.

"Các cô muốn hỏi tôi tình hình điều tra sáng nay thế nào à?" Đợi toàn bộ "Tổ điều tra cũ" ngồi xuống, Hàn Vọng Hoạch "ừm" một tiếng, hỏi.

Anh ta đang nhìn vào Tương Bạch Miên.

Bởi vì lúc anh ta gặp "Tổ điều tra cũ" còn chưa đeo mặt nạ, trực giác đã nói cho anh ta biết, Tương Bạch Miên mới là thủ lĩnh của đội ngũ này.

Đương nhiên, anh ta cũng từng do dự định vị Thương Kiến Diệu, nhưng những gì đối phương biểu hiện ra khiến anh ta bỏ qua suy nghĩ này.

"Đúng. Đây là một trong những đề nghị." Tương Bạch Miên mỉm cười đáp lại.

Hàn Vọng Hoạch bỏ tài liệu trong tay xuống, dựa vào lưng ghế:

"Cơ bản không có thu hoạch gì, không ai thừa nhận, cũng không có đầu mối."

"Nếu tôi không phải là người tiếng Xám, chắc chắn tôi đã bị đuổi ra."

Anh ta lờ mờ nhắc đến mâu thuẫn trong nội bộ chợ Đá Đỏ.

"Anh thua rồi." Thương Kiến Diệu đột nhiên xen miệng.

"Hửm?" Hàn Vọng Hoạch hơi cau mày, tỏ ý không hiểu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Anh thừa nhận mình là người tiếng Xám coi như anh thua rồi."

"Mọi người đều là người, không nên tách ra thành đoàn thể nhỏ."

Hàn Vọng Hoạch nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, đành phải chuyển ánh mắt sang Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên trực tiếp nhảy qua đề tài này, đưa ra lời đề nghị thứ hai:

"Chúng tôi muốn mượn đọc một ít tư liệu, được không?"

Ánh mắt Hàn Vọng Hoạch đột nhiên sắc bén:

"Tư liệu gì?"

Tương Bạch Miên cười nói:

"Những tư liệu về vụ án người chết do sợ hãi quá độ trong mấy năm gần đây."

Đây là đang xem liệu có người thức tỉnh hoặc là hung thủ có thể tạo ra nguyên nhân tử vong tương ứng ẩn nấp bên trong hay không.

Hàn Vọng Hoạch đảo ánh mắt qua mặt nạ của bốn thành viên trong "Tổ điều tra cũ", cuối cùng nói:

"Các cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy."

"Việc này khiến tôi khó hiểu, các cô thông minh như thế sao còn nhận nhiệm vụ điều tra vũ khí bị cướp, lẽ nào không nhìn ra bên trong ẩn giấu nguy hiểm rất lớn sao?"

"Hay nên nói, các cô rất tự tin vào thực lực của chính mình?"

Cũng là một người thông minh... Long Duyệt Hồng nghe vậy thì hơi khâm phục.

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?" Tương Bạch Miên khéo léo đáp lại.

Thương Kiến Diệu nhân cơ hội bổ sung giúp cô:

"Là nhân vật phản diện, còn sợ nguy hiểm hay sao?"

Có phải tên này đầu óc có vấn đề? Đội ngũ của họ sở dĩ nhận nhiệm vụ điều tra vũ khí bị cướp cũng vì đầu óc không được bình thường cho lắm? Mình nghe nói càng điên thì càng thông minh...

Qua một hồi, anh ta mới nói với Bạch Thần mang mặt nạ đàn ông hung dữ:

"Thần kỳ là, trong đội ngũ của các cô lại chỉ có một "Thợ săn trung cấp", hơn nữa còn là cô."

"Cô ấy bị chúng tôi bắt cóc tới!" Thương Kiến Diệu giải thích.

Bạch Thần không quen với cách nói đùa này lắm, nhưng với tính cách của cô, cô không nói thêm gì.

"Anh có thể bịa ra một câu chuyện hợp lý hơn." Long Duyệt Hồng không nhịn được trêu ghẹo một câu.

Thương Kiến Diệu vỗ tay, dường như đang khen Long Duyệt Hồng phối hợp rất ăn ý.

Trong lúc Long Duyệt Hồng còn chưa hiểu gì, anh vừa cười vừa nói:

"Chúng tôi dùng tình bạn và sự tín nhiệm để bắt cóc về."

"Phụt..." Tương Bạch Miên cười thành tiếng.

Bạch Thần thì mím môi.

Hàn Vọng Hoạch càng không thể hiểu nổi đám người đối diện, đành phải thở dài, chỉ vào chồng văn kiện trước mặt nói:

"Đây là tư liệu mà các cô muốn."

"Trong hai năm trước, sở trị an chưa từng nhận vụ án tương tự, không có tin tức về ai chết vì sợ hãi quá độ."

"Còn lùi về thêm một năm nữa..."

Nói đến đây, Hàn Vọng Hoạch tỏ ra nghiêm túc:

"Có rất nhiều."

"Trước nữa thì sao?" Tương Bạch Miên hỏi.

Hàn Vọng Hoạch lắc đầu:

"Ba năm trước quản lý sở trị an rất hỗn loạn, nhiều vụ án không được ghi lại, rất nhiều tư liệu bị mất."

"Anh nhậm chức vào ba năm trước?" Tương Bạch Miên như hiểu ra.

"Đúng vậy." Hàn Vọng Hoạch khẽ gật đầu: "Nhưng tôi từng hỏi một vài đồng nghiệp, họ đều nói rằng ba năm trước chắc chắn có, cụ thể bao nhiêu thì không rõ lắm, trong đội ngũ từng tập kích chợ Đá Đỏ dường như cũng có người chết vì nguyên nhân tương tự."

Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn đám người Thương Kiến Diệu:

"Các cô còn vấn đề gì không?"

Bạch Thần không để Thương Kiến Diệu có cơ hội "nói bậy", lên tiếng hỏi:

"Những vụ án xảy ra hai năm trước có liên quan đến cái chết của Herwig không?'

"Khiến tôi kinh ngạc chính là điểm này." Hàn Vọng Hoạch đẩy tài liệu trong tay tới: "Những vụ án kia bản thân chúng tồn tại một vài điểm giống nhau, ví dụ, người chết đều là người tiếng Xám, ví dụ, họ đã từng làm một vài chuyện không tốt với người Hồng Hà, chiếm nhiều lợi ích trong các mối làm ăn trên phương diện tương ứng, đàn áp người Hồng Hà, mà những điều này Herwig lại không có."

Tương Bạch Miên nhận tư liệu, vừa lật xem vừa thuận miệng lẩm bẩm:

"Bao Hiên, lúc chết 27 tuổi, là phần tử cấp tiến trong người tiếng Xám, trong mấy lần xung đột đã từng giết ba người Hồng Hà... Chết trong phòng dưới lòng đất, nơi thường trốn thời gian dài, qua mấy ngày vợ của nạn nhân Vương Hiền mới phát hiện ra... Nguyên nhân cái chết: sợ hãi quá độ... Kiểm tra tình huống..."

"Phần sau có thêm khá nhiều chú giải... Anh vẫn đang điều tra mấy vụ án này?"

Đọc một hồi, Tương Bạch Miên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Vọng Hoạch.

Hàn Vọng Hoạch nghiêm túc đáp lại:

"Nếu đã đồng ý tới chợ Đá Đỏ để làm quản lý trị an, vậy thì tôi phải có trách nhiệm tìm ra hung thủ."

"Về phần anh ta có bối cảnh gì, có năng lực gì, nguy hiểm thế nào, đều không phải là vấn đề cần suy tính."

"Trong hơn hai năm qua, tôi chưa bao giờ từ bỏ."

Thương Kiến Diệu lại vỗ tay lần nữa.

"Anh không lo ảnh hưởng đến người thân của mình sao?" Tương Bạch Miên tò mò hỏi.

Hàn Vọng Hoạch cười tự giễu:

"Là một dân du cư hoang dã, thợ săn di tích, tôi không còn người thân từ lâu rồi, bạn cũ cũng đến nơi khác sau khi tôi lựa chọn làm quản lý trị an."

"Anh không có vợ à?" Long Duyệt Hồng nhạy bén nhận ra một vấn đề.

Hàn Vọng Hoạch "ừm" một tiếng:

"Đợi trật tự trị an ở chợ Đá Đỏ được thành lập sơ bộ, tôi cũng có một khoản tích góp, có thể từ chức, rồi mới cân nhắc."

Anh ta vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã đưa tay về phía anh ta.

Trong lúc Hàn Vọng Hoạch mờ mịt, Tương Bạch Miên thở dài, giải thích giúp:

"Anh có mục tiêu, anh ấy cũng có mục tiêu, anh sẵn lòng hi sinh vì nó, anh ấy cũng sẵn lòng hi sinh vì nó, cho nên, anh ấy cảm thấy nên bắt tay anh một cái."

... Tổ trưởng bị lây chế độ "Thằng hề suy luận" của Thương Kiến Diệu rồi... Long Duyệt Hồng ngồi bên cạnh nghe không khỏi buồn cười.

Hàn Vọng Hoạch tuy không hiểu lắm, nhưng anh ta có thể cảm nhận được thiện ý của đối phương, không từ chối, đưa tay phải ra bắt tay Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu không gian phát huy, hỏi lại:

"Nói cách khác, anh nghi ngờ cái chết của Herwig không giống với các vụ khác?"

Việc này không phải không có khả năng, tên hung thủ lúc trước đã yên ắng hơn hai năm, gần đây chưa biết chừng có người thức tỉnh tương tự xuất hiện, điều kiện tiên quyết là "khiếp sợ" trong lĩnh vực của Chấp tuế "U Cô", trong phạm vi bao phủ của giáo phái Cảnh Giác, nếu không thì xác suất rất thấp.

Điểm này còn cần chờ xác nhận.

"Ừm." Hàn Vọng Hoạch lại đẩy một tập giấy khác tới: "Đây là danh sách những người hiềm nghi tôi đã chỉnh lý, đều là người có thù oán hoặc xung đột lợi ích với Herwig."

Tương Bạch Miên cầm lấy xem, phát hiện người đầu tiên là:

"Karl Sterley, quản gia của ngài Dimarco, nhà buôn vũ khí lớn nhất chợ Đá Đỏ, đang tranh đoạt tuyến Lehman với Herwig..."

Cô nhìn lướt qua một lần, mỉm cười hỏi:

"Có máy phô tô không?"

"Chúng tôi muốn phô tô một bản, trở về từ từ xem."

Hàn Vọng Hoạch nở nụ cười:

"Một lon đồ hộp."

Ở tụ điểm buôn lậu của "Công nghiệp liên hợp", họ không thiếu một vài máy móc thường thấy, chỉ là không phổ biến.

Sau khi chuẩn bị xong tư liệu, ra khỏi sở trị an, Tương Bạch Miên cảm khái một câu:

"Lúc trước tôi bỏ qua một điểm."

"Herwig tìm người từ ngoài đến để nhận nhiệm vụ, lấy sự tín nhiệm của giáo phái Cảnh Giác, chưa chắc là để châm ngòi mâu thuẫn, đối phó với người tiếng Xám, còn có thể đang toan tính "Chiếc thuyền Noah ngầm", để mắt đến Dimarco..."

"Ha ha, đây đều là suy đoán, vẫn phải chờ điều tra thêm."

Long Duyệt Hồng lập tức hỏi ý kiến Tương Bạch Miên:

"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta điều tra từ đâu?"

Tương Bạch Miên buồn cười đáp lại:

"Không phải đã nói rồi sao? Cứ tranh thủ hai hôm, xem ngoài Teresa ra còn có ai chui ra tìm chúng ta không."

Vừa nói, cô vừa vươn vai:

"Đi thôi, quay về ngủ trưa, cũng để Thương Kiến Diệu thử phá đảo thêm mấy lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận