Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 856: Tâm thần

Nhanh vậy đã có đã có đầu mối rồi? Long Duyệt Hồng giật nảy mình.

Nói thật, hắn vẫn luôn cảm thấy việc phát lệnh truy nã ai đó ở trên Đất Xám, trừ phi vận may cực tốt, nếu không chắc chắn sẽ rất chậm.

Là một trong những đối tượng bị thành phố Ban Sơ phát lệnh truy nã trọng điểm, hắn cho rằng mình vẫn có tư cách lên tiếng ở phương diện này.

Quả thật, ở trên Đất Xám, "Tổ điều tra cũ" bất kể là kinh nghiệm, năng lực hay là mức độ cẩn thận, tổng hợp lại chắc chắn đều thuộc về đội ngũ xuất sắc, nhưng họ có thể ra ra vào vào thành phố Ban Sơ, nhảy nhót lung tung, cũng nhờ vào các nhân tố như cách thức quản lý nhân khẩu tương ứng còn có thiếu sót, các loại kỹ thuật bị cắt đứt, tài nguyên bỏ ra không đủ, thông tin liên lạc chậm...

Mà hiện giờ, buổi sáng mới nghe nói "Quân cứu thế" có hai kẻ phản bội đánh cắp vật tư quân dụng, buổi chiều đã có đầu mối, hiệu quả cao đến mức khiến người ta phải trợn mắt há mồm.

Trong lúc suy nghĩ, Long Duyệt Hồng nhớ lại các tin đồn thăm dò được về "Quân cứu thế", cùng với đôi câu vài lời vừa rồi của Đinh Linh, hắn bất giác đưa ra các loại tình huống, lại cảm thấy có chỗ hợp lý nhất định: Năng lực quản lý nhân viên của "Quân cứu thế" khá tốt, người từ ngoài vào cần phải xét duyệt, nhận được giấy thông hành, bên trong cơ bản đều quét sạch sự tồn tại của trộm cướp, dân du cư hoang dã, ngay cả việc làm thợ săn di tích cũng phải thông qua phê chuẩn.

Dưới hoàn cảnh như vậy, hai kẻ phản bội trừ phi không tiếp xúc với các điểm tụ cư hoặc là thợ săn di tích làm lái buôn ở chợ đen, tự cung tự cấp ở vùng hoang dã núi non, nếu không đều có nguy cơ bại lộ rất lớn.

Cho dù họ nắm giữ năng lực thức tỉnh đặc thù cũng chỉ thoát khỏi được nhất thời, không thoát được quá lâu, cùng lắm là khiến đầu mối bị phát hiện chậm hơn hai hôm mà thôi.

Đương nhiên, loại năng lực có hiệu quả lâu dài như "Thằng hề suy luận" lại là một chuyện khác, có điều nhìn từ mức độ quản lý của "Quân cứu thế", làm sao để tránh ảnh hưởng từ các năng lực tương ứng trong lúc điều tra, hỏi ra được tình huống thực sự, chưa biết chừng đã in thành sổ tay, phát cho các nhân viên.

Nó hoàn toàn khác việc thành phố Ban Sơ giấu giếm các nhân viên trị an tầng thấp nhất về đặc điểm của rất nhiều năng lực, để dễ bề nâng cao tính ổn định của sự thống trị.

Điều mà Long Duyệt Hồng có thể nghĩ ra, Tương Bạch Miên đương nhiên cũng nghĩ ra được.

Cô ngẩng đầu nhìn liếc nhìn theo các thợ săn di tích đang vội vàng đứng dậy định theo đầu mối đuổi bắt tội phạm truy nã, lại đưa mắt nhìn Đinh Linh và cấp dưới của chị ta, vừa cười vừa nói:

"Tôi đang nghĩ xem tối nay ăn gì, chỗ này có món đặc sản gì không?"

"Sớm thế này đã quan tâm đến cơm tối rồi?" Đinh Linh hơi kinh ngạc.

Thương Kiến Diệu giải thích giúp:

"Ăn là chuyện lớn trong đời người, mỗi ngày chúng tôi đều phải tự nhắc nhở bản thân: ăn sáng món gì, ăn trưa món gì, ăn tối món gì."

Đây là lời anh học được tư liệu giải trí của thế giới cũ, hiện giờ đặt ở Đất Xám, chỉ sửa một chữ: Ăn sáng có gì, ăn trưa có gì, ăn tối có gì.

Tương Bạch Miên liếc tên này một cái, nói với vẻ bất đắc dĩ:

"Tôi được coi là nửa học giả dân tộc, thích tiếp xúc với phong tục của các địa phương khác nhau, gồm cả các đặc sản."

"Vậy à." Đinh Linh đầu tiên là gật đầu, sau đó cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cô cố ý nói sang chuyện khác, không muốn để lộ ra vẻ quan tâm đối với chuyện nội gián, sợ chúng tôi nghi kị."

Chẳng lẽ không phải? Long Duyệt Hồng lầu bầu một câu.

Biểu hiện của Tương Bạch Miên từ trước đến nay khiến hắn cảm thấy suy đoán của Đinh Linh không hề có vấn đề.

"Có ý nghĩ đó, vừa đến đã phải biết cách tránh hiềm nghi rồi." Tương Bạch Miên thản nhiên thừa nhận.

Bốp bốp bốp, keng keng keng, Thương Kiến Diệu và Gnawa cùng vỗ tay.

Thương Kiến Diệu lập tức nghiêng đầu, nói với Gnawa:

"Mức độ nhân loại hóa của ông sắp không giấu được nữa rồi!"

"Tôi cảm thấy lại hiểu thêm một chút về cách đối nhân xử thế rồi." Gnawa trả lời thành thật.

Cuộc nói chuyện của hai người khiến Bạch Thần muốn quay đầu nhìn sang bên cạnh, giả vờ không quen biết, Đinh Linh và cấp dưới của chị ta cũng không để ý lắm, dù sao Ô Bắc là một trong những thành phố trung tâm của "Quân cứu thế", không thiếu người máy, họ từng nhìn thấy loại người máy có thể nói chuyện như tấu nói với nhân loại như thế này.

Tấu nói là một loại nghệ thuật từ thế giới cũ, được một vài nơi có người Đất Xám làm chủ giữ lại đến giờ, "Quân cứu thế" và "Sinh vật Bàn Cổ" đều trong hàng ngũ này.

"Tốt lắm." Đinh Linh khen suy nghĩ của Tương Bạch Miên một câu: "Lúc trước có rất nhiều thợ săn di tích không hiểu chuyện này, mới bị chúng tôi khéo léo tiễn ra ngoài, hoặc là đưa lên tòa án, phán quyết lao động công ích."

Đây được coi là một lời cảnh cáo ngầm? Suy nghĩ của Long Duyệt Hồng luôn rất phong phú.

Không đợi Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đáp lại, Đinh Linh đã cười nói:

"Buổi trưa ăn chùa đồ hộp của các cô rồi, buổi tối để tôi mời các cô ăn đặc sản của Ô Bắc nhé."

"Được, được!" Thương Kiến Diệu không hề khách sáo.

Đến khi mặt trời ngả về tây, Đinh Linh đổi lấy một đống củi từ điểm tụ cư, lại mượn một cái chảo sắt, một cái chậu nhôm, một cái muôi, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Đầu tiên chị ta đổ khá nhiều bột mì vào trong chậu nhôm, sau đó đổ nước, đường trắng vào, quấy chúng lên như hồ, tiếp đó đặt nổi lên bếp lửa, dùng một miếng mỡ heo quét qua quét lại lên chảo.

Làm xong công tác chuẩn bị, Đinh Linh dùng muôi múc một muôi bột trắng trong chậu, tráng một lớp lên lòng chảo.

Trong tiếng mỡ sôi tí tách, mỗi một muỗng bột lại tạo thành một cái bánh mỏng.

Đinh Linh điều chỉnh lửa rất vừa phải, đến thời gian nhất định sẽ lật chiếc bánh lại.

Mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn từ từ tỏa ra, khiến Thương Kiến Diệu nuốt nước miếng ừng ực.

Sau khi hai mặt bánh đều đã chín, một thành viên nam của "Quân cứu thế" đứng đợi ở bên cạnh bỏ bánh ra, đặt vào trong hộp cơm.

Cứ thế tráng hết chiếc nọ đến chiếc kia, mỗi người đều được chia sáu bảy cái bánh.

Tương Bạch Miên nhịn xuống không ăn, cũng ra hiệu cho tổ viên, đặc biệt là Thương Kiến Diệu đừng vội vàng, dù sao Đinh Linh vẫn còn đang làm.

Rán xong lượt bánh cuối cùng, trong chậu nhôm còn lại ít bột loãng, Đinh Linh bỏ thêm nước vào trong, quấy lên một chút rồi đổ hết vào chảo.

Không lâu sau, một chảo canh nước tráng chậu thơm ngào ngạt đã nấu xong.

Sau khi mọi người nhận lấy nửa bát canh, Đinh Linh lại lấy ra mấy hộp đồ ăn, bỏ vào chảo đun lên.

"Loại người tốn nhiều thể lực như chúng ta nếu chỉ ăn bánh không ăn thịt, làm sao đủ no được." Chị ta mỉm cười nói với đám người Tương Bạch Miên: "Ăn đi, mọi người cùng ăn đi."

Thương Kiến Diệu không kịp đợi nữa, cầm chiếc bánh lên bỏ vào trong miệng.

Long Duyệt Hồng cũng theo sát ngay sau.

Cắn một miếng, hắn cảm thấy chiếc bánh này vừa mềm vừa dai, lúc nhai có mùi thơm của bột mì và đường, không thể ngừng lại được.

Sau khi ăn ngấu nghiến xong một chiếc bánh, Long Duyệt Hồng vùi đầu uống nước canh tráng chậu.

Hắn cảm thấy không hề ngấy, giống như nước lọc mang theo mùi lúa mạch và vị ngọt.

"Không tệ, gọi là gì?" Tương Bạch Miên ngẩng đầu hỏi.

Đinh Linh cười nói:

"Ở Ô Bắc gọi là bánh tráng mép chảo."

"Tay nghề của chị không tệ!" Thương Kiến Diệu khen một câu.

Cô gái hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi cấp dưới của Đinh Linh cũng gật đầu phụ họa:

"Đúng vậy, bình thường đội trưởng Đinh toàn tự mình xuống bếp, cải thiện bữa ăn cho chúng tôi."

"Học người ta đi!" Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nói với Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên không tỏ vẻ gì, giơ tay trái lên, ngăn lại tạp âm tiếp theo.

Sau khi ăn uống no say, "Tổ điều tra cũ" giành việc dọn dẹp, chủ lực được Tương Bạch Miên chỉ định là Thương Kiến Diệu.

Đúng lúc này, Bạch Thần phát hiện các thợ săn di tích đi theo đầu mối tìm tung tích của hai kẻ phản bội lần lượt quay về điểm tụ cư này.

Đinh Linh đi tới, tùy ý tìm một người hỏi:

"Có thu hoạch không?"

Thợ săn di tích kia nhìn thấy bộ đồng phục màu đen và quân hàm tương ứng trên người chị ta, sợ hãi đáp:

"Có, chúng tôi đã tìm được hai tên phản đồ, đánh chết một tên, một tên khác thấy chạy không thoát nên dùng súng tự sát."

Tuy các thợ săn di tích lệ thuộc "Quân cứu thế" đều cười nhạo quân chính quy cứng nhắc bảo thủ, nhưng nếu thực sự gặp phải vẫn không dám lỗ mãng, trừ phi gia đình có cơ cấu.

"Đều chết hết rồi?" Đinh Linh hơi cau mày: "Có lục soát được thứ gì trên người bọn chúng không?"

Thợ săn di tích kia đáp:

"Không tìm được vật tư quân sự quan trọng, chỉ có ít đồ hộp, bánh quy, thanh năng lực, đạn và một chiếc bật lửa."

Thấy vẻ mặt Đinh Linh vẫn nghiêm túc như trước, hắn lại bồi thêm một câu:

"Những thứ này phần lớn đều sản xuất ở Ô Bắc, có lẽ lúc đi qua Ô Bắc bọn chúng đã bổ sung từ chợ đen."

"Vậy có người phải chịu trách nhiệm!" Đinh Linh lẩm bẩm một câu.

Vật tư quân sự quan trọng kia xem ra đã rời khỏi tay rồi... Tiếp theo nếu không tìm được, có lẽ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền... Sau khi hồi phục thính lực, Tương Bạch Miên có thể ở bên ngoài len lén nghe nhiệm vụ này.

Suốt đêm yên tĩnh, đến bảy giờ sáng hôm sau, "Tổ điều tra cũ" theo chiếc xe địa hình của Đinh Linh tiếp tục lái vào Ô bắc.

Chỉ mất gần chín tiếng đồng hồ, khoảng bốn giờ chiều, họ đã tới thành phố mới xây tọa lạc bên bờ sông Nguyệt Lân, dựa lưng vào nhà máy năng lượng nguyên tử.

Phong cách tổng thể của thành phố này rất giống thế giới cũ, chỉ là không nhiều nhà cao tầng, màu sắc và tạo hình kiến trúc đều khá đơn điệu.

Có Đinh Linh ở đây, đám người Tương Bạch Miên rất thuận lợi thông qua mấy trạm kiểm tra, đi vào trong thành phố.

Đột nhiên, Thương Kiến Diệu chỉ ra ngoài cửa sổ, kêu lên "a a a", tỏ vẻ phấn khởi.

Cái quỷ gì? Tương Bạch Miên nhìn theo, phát hiện trong ngõ đối diện có hai người mặc quần áo kỳ quặc đi ngang qua.

Họ mặc quần áo bình thường, đều cũ kỹ, kỳ quặc là trên đầu đều mang một cái nồi nhôm dùng để đun nước, nấu cơm, khiến người ta nghi ngờ họ làm sao nhìn thấy đường phía trước.

Hai người kia nhanh chóng biến mất ở cuối ngõ, Thương Kiến Diệu dường như chỉ hận không thể đuổi theo, giao lưu một phen.

Đến khi Đinh Linh cho chiếc xe địa hình màu xanh lục đỗ lại trước cửa một tòa nhà mười tầng trông khí thế, Thương Kiến Diệu vội vàng xuống xe, hỏi thăm lai lịch thị dân vừa rồi.

Đinh Linh nhíu mày:

"Là một lũ tâm thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận