Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 434: Công sự

Bản thân câu hỏi này của Thương Kiến Diệu không có chỗ nào quá kỳ lạ, nhưng không liên quan đến nội dung trò chuyện phía trước, khiến Cố Bác có cảm giác nghĩ không ra:

"Cậu hỏi việc này là gì?"

"Tiện thể hỏi chút thôi." Câu trả lời của Thương Kiến Diệu khiến Cố Bác bực bội trong lòng.

Chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt ông ta, Thương Kiến Diệu giơ hai tay lên, hơi ngửa người ra sau, bồi thêm một câu:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Ha, học đi đôi với hành, gần đây thích câu này rồi? Tương Bạch Miên không làm phiền Thương Kiến Diệu phát huy, dù sao cô cũng muốn biết Cố Bác có biết Đỗ Hoành không.

Cố Bác phát ra một tiếng kinh ngạc:

"Cậu là tín đồ của "Gương Vỡ"?"

"Sao tôi nghe nói cậu định tham gia vào giáo phái Lò Luyện?"

Là hội trưởng nghiệp đoàn thợ săn địa phương, ông ta chắc chắn rất nhạy tin tức.

"Việc tôi định thêm vào giáo phái Lò Luyện và việc tôi thích quan niệm nào đó của giáo phái Thần Long không mâu thuẫn với nhau." Thương Kiến Diệu nghiêm trang đáp lời.

Tiệc thánh đều cho một phần là tốt nhất... Long Duyệt Hồng lặng lẽ bổ sung cho anh một câu.

Cố Bác đầu tiên là gật đầu, sau đó cảm thấy sai sai:

"Vậy vì sao cậu còn học cả cách làm lễ của giáo phái Thần Long?"

"Nhấn mạnh ngữ điệu." Thương Kiến Diệu trả lời vô cùng thành thật.

Cố Bác đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục dây dưa chuyện này không những lãng phí rất nhiều thời gian, hơn nữa cuối cùng có khả năng sẽ nhận được đáp án khiến mình hộc máu. Thế là ông ta sáng suốt bỏ qua vấn đề này, nói:

"Tôi không biết Đỗ Hoành mà các cậu hỏi rốt cuộc là Đỗ Hoành nào, đây cũng không phải là cái tên hiếm, tôi đã nhìn thấy ba bốn cái rồi."

"Tự xưng là "học giả đồ cổ", để mái tóc dài màu đen, chỗ này có chòm râu..." Tương Bạch Miên miêu tả đơn giản về đặc thù của Đồ Hoành.

Cố Bác nhớ lại một hồi:

"Tôi còn từng gặp rồi, lúc đó anh ta tới Tarnan, thăm dò phế tích thành phố xung quanh, chúng tôi còn tán gẫu vài câu."

"Anh ta có chỗ nào kỳ quặc à? Tôi cảm thấy rất bình thường mà, ngoại trừ ngoại hình khá ổn, rất có tu dưỡng, thích dạy dỗ người khác."

Tương Bạch Miên không giải đáp nghi vấn của Cố Bác, mà hỏi:

"Đó là chuyện khi nào?"

"Bốn mươi năm trước thì phải..." Cố Bác nói không tự tin lắm.

Nhưng có một điều ông ta vô cùng chắc chắn, đó là việc này đã xảy ra rất lâu rồi.

"Tôi nói cho ông biết, bốn mươi năm sau, Đỗ Hoành vẫn có dáng vẻ ấy." Tương Bạch Miên trả lời nghi vấn lúc trước của Cố Bác.

Cố Bác lại một lần nữa phát ra âm thanh kinh ngạc:

"Việc này thì lợi hại thật..."

Ông ta nhớ lại các chi tiết ngày hôm đó, suy tư rồi nói:

"Biểu hiện của anh ta thực sự rất bình thường, tôi chỉ lờ mờ nghĩ rằng anh ta đang tìm kiếm một vài sự vật hoặc là chuyện nào đó."

Sợ đám Long Duyệt Hồng không hiểu, ông ta lại ví dụ thêm:

"Cái loại thợ săn rác rưởi, ha ha, rác rưởi như tôi, mỗi lần đến một khu phế tích thành phố, mục đích cũng không rõ ràng lắm, chính là tìm được vật phẩm có giá trị, mà mục đích của anh ta rất rõ ràng, tuy tôi không biết là gì, nhưng chính là có cảm giác như thế."

Thì ra thợ săn rác rưởi cũng là một cách gọi thông dụng ở nam bắc... Long Duyệt Hồng không nhịn được ý cười.

Dù sao hiện giờ hắn cũng là một thợ săn rác rưởi chính thức.

"Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy." Tương Bạch Miên đáp lại.

Cố Bác và Đỗ Hoành mới chỉ gặp mặt một lần, không thể nào cung cấp nhiều thông tin hơn, đề tài này nhanh chóng kết thúc.

Ông ta nhìn quanh một vòng, lấy ra một tấm bản đồ có độ chính xác tương đối cao, nói:

"Các cô canh giữ ở lối vào hướng tây bắc thị trấn, nơi đó có con đường dẫn thẳng đến núi..."

Đây không phải là con đường mà đám Thương Kiến Diệu đã đi qua, nó nối liền với dãy Cựu Sơn, rất ít dấu chân người.

Phía tây bắc Tarnan, trên bờ sông Morville, lối vào thông đến dãy Chilar.

"Tổ điều tra cũ" nhân cơ hội xin được rất nhiều vật liệu, lái xe jeep đến nơi này.

Tương Bạch Miên liếc nhìn sắc trời, quay đầu nhìn thành phố nhỏ sau lưng, vừa cười vừa nói:

"Dựa theo phương án bố trí đã định, coi như một khóa huấn luyện xây dựng công sự dọc đường.

"Ừm, phải nhắm vào các đặc điểm của mục tiêu để đưa ra thay đổi tương ứng, không thể cố chấp giữ nguyên."

"Rõ, tổ trưởng!" Thương Kiến Diệu lớn tiếng đáp.

Một giây kế tiếp, anh vác theo một chiếc gương toàn thân, hưng phấn chạy về phía lối vào, cắm nó xuống bùn đất, dùng đá để cố định.

Long Duyệt Hồng cũng làm tương tự.

Không lâu sau, toàn bộ lỗi vào đã bị rất nhiều tấm gương bao quanh, chúng đều chĩa về phía ngoài, chỉ để lại một đường lui vào Tarnan.

"Cứ cảm giác là lạ..." Là "chỉ huy trưởng", Tương Bạch Miên nhìn thấy thành quả cười lẩm bẩm.

Thương Kiến Diệu nghiêm trang giới thiệu:

"Đây là trận bát môn kim quanh, có thể hàng yêu, có thể phục ma, có thể trừ quỷ."

"Trong chương trình phát thanh còn có cái này?" Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc.

Tuy cô không nghe chương trình phát thanh lắm, mà dành nhiều thời gian lên mạng hơn, nhưng không phải chưa từng nghe qua, cảm thấy công ty vẫn luôn lựa chọn những câu chuyện để phát, không đến mức thái quá như thế.

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp:

"Là tôi xem trộm phim ma của bà chủ khách sạn."

"Nhưng đó không phải là trận bát môn kim quang..." Long Duyệt Hồng lúc đó cũng có xem vài lần.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Tôi cảm thấy tổ hợp ba từ "trận", "bát môn", "kim quang" vào một chỗ sẽ hay hơn."

Long Duyệt Hồng không cãi lại người ta, quay người ra sau cốp xe jeep ôm một đống vật phẩm ra.

Trong này gồm địa lôi, xẻng công binh, đinh sắt, dây thừng và những thứ khác.

Tương Bạch Miên lập tức chỉ vào nơi khác nhau nói:

"Đào một cái lỗ ở kia, làm bẫy rập săn bắn, ném đinh sắt vào... Nơi đó giăng hai đoạn dây thừng... Chỗ kia, chỗ kia, chỗ đó, cắm mỗi chỗ một quả địa lôi..."

Ra lệnh xong, Tương Bạch Miên nói với vẻ tự đắc:

"Vấn đề lớn nhất của năng lực ảo giác chính là chỉ ảnh hưởng đến sinh vật có tư duy, sẽ làm ra hành động đối phó."

"Nhưng không thể nào khiến địa lôi, dây thừng, đinh sắt, bẫy rập sinh ra ảo giác."

"Chúng đã bố trí ở đây, thì bất kể là ảo ảnh nào cũng không thể di dời, đợi mi vác xác đến, sẽ vô cùng chân thực..."

Để tránh tín hiệu điện từ bị bóp méo, cô lựa chọn những thứ khá "cổ điển", không cần dựa vào thiết bị điện tử.

"Tôi sợ Tiểu Hồng sẽ đạp nhầm lên." Thương Kiến Diệu vừa đào hố, vừa bày tỏ sự lo lắng của mình.

"Tôi ngu đến vậy à?" Long Duyệt Hồng bày tỏ sự kháng nghị.

Thương Kiến Diệu nhìn hắn một cái:

"Ôi, tôi cải tạo gien rồi..."

"Dừng!" Long Duyệt Hồng kịp thời ngăn anh lại.

Tương Bạch Miên cũng nói giúp:

"Chỉ cần không bị ảo giác ảnh hưởng, thì Tiểu Hồng rất đáng tin cậy."

Đây chính là lý do họ bố trí gương toàn thân trước rồi mới đào bẫy chôn địa lôi.

Nếu không thì họ rất có khả năng "nhớ nhầm" vị trí, tự mình đạp lên.

Qua một hồi bận rộn, "Tổ điều tra cũ" hoàn thành việc xây dựng công sự, đồng thời dựng hai tấm bảng gỗ có bóng đèn bên cạnh hai chiếc gương toàn thân hướng về khu đồi núi.

Trên tấm bảng gỗ viết:

"Đây là đường cụt, mời đi lối đông bắc."

Phụ trách cửa đông bắc chính là người của giáo phái Thần Long, Châu Nguyệt tự mình trấn thủ.

"Phù, xong!" Tương Bạch Miên không phải là người chỉ đứng chỉ huy, cũng tham gia lao động, nhưng trọng tâm là theo dõi xung quanh xem có tín hiệu điện sinh vật cỡ lớn nào đến gần không.

Không đợi Thương Kiến Diệu lên tiếng, cô đã đi về phía xe jeep:

"Đợi lát nữa chúng ta sẽ canh đằng sau xe jeep, bất kể có động tĩnh gì cũng cố gắng mặc kệ."

"Quán chủ Châu không phải đã nói rồi sao? Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít."

Nghe thấy câu này, Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, có cảm giác tuy kẻ địch hùng mạnh, nhưng bản thân có một pháo đài kiên cố.

Sau khi từng người vào vị trí đã định, thỉnh thoảng họ lại tán gẫu vài câu.

Về phương diện này sẽ lẫn vào một vài câu đối đáp kỳ cục.

"Anh mấy tuổi vẫn còn tè dầm?"

"Năm tuổi..."

Không phải là Thương Kiến Diệu có ý định làm khó Long Duyệt Hồng, mà là kiểm chứng thân phận định kỳ.

Tương Bạch Miên có kinh nghiệm và thông tin tương ứng, tin rằng tên ảo ảnh mà "Vô tâm giả" cao cấp kia xây dựng nên đều xuất phát từ bản thân hắn, chứ không phải từ ký ức và tâm trạng của mục tiêu.

Cho nên, nếu đồng đội biến thành giả, thì chắc chắn sẽ không trả lời được những vấn đề tương đối riêng tư, cho dù người hỏi bị ảo giác làm méo thông tin nghe được, cũng sẽ không nhận được đáp án chính xác.

Việc này có thể dùng để đề phòng tiếp cận "ác ý".

Vì thấy Thương Kiến Diệu đã chuẩn bị cho Long Duyệt Hồng một trăm câu hỏi.

Mặt trời dần di chuyển về tây, sắc trời chậm rãi dịu đi.

Lúc Tương Bạch Miên chuẩn bị sắp xếp công việc lúc chạng vạng thì một chiếc xe lái từ ngọn núi ra, đi đến lối vào.

Đây là một chiếc xe ô tô màu lam thẫm có bọc thép tấm, sàn xe khá cao, lốp xe khá lớn.

Thương Kiến Diệu cầm loa phóng thanh lên, huýt sáo một tiếng:

"Anh chàng đẹp trai!"

Người bên trong nghe vậy thì mơ hồ, dường như đang nghi ngờ tính hướng của người gọi.

Vài giây sau, cửa xe mở ra, có bốn người đi xuống.

Một người đàn ông có nửa cái đầu bằng kim loại lóe lên màu sáng bạc, trán khảm một mảnh đạn không có quy tắc, một người phụ nữ có khí chất dịu dàng có học thức, tóc đen thẳng dài, một người mặc áo chùng giáo sĩ màu đen của thế giới cũ, cao gần bằng Thương Kiến Diệu, trên mặt nở nụ cười ấm áp, một người mặc quân phục màu vàng đất, đội mũ nồi cùng bộ, ngũ quan đều là của người Đất Xám tiêu chuẩn, nhưng đường nét khá rắn rỏi.

Họ chính là tiểu đội thợ săn di tích mà đám Tương Bạch Miên đã gặp phải ở điểm lấy nước trên dãy núi Chilar.

"Nơi này không đi qua được à?" Người đàn ông có nửa cái đầu bằng kim loại lớn tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên cầm loa phóng thanh lên:

"Đứng trước gương toàn thân."

Sợ đối phương không chịu, cô giải thích thêm:

"Để phân biệt thật giả, kiểm chứng thân phận."

"Các anh hẳn cũng biết "Vô tâm giả" cao cấp kia am hiểu nhất là cái gì."

Bốn thợ săn di tích trao đổi với nhau một chút, gật đầu, lần lượt đi đến trước gương toàn thân, soi mấy giây.

Cô gái dịu dàng trí thức và người đàn ông mặc áo chùng giáo sĩ màu đen nhân cơ hội sửa sang lại mái tóc.

"Xưng hô thế nào?" Thương Kiến Diệu dùng loa phóng thanh hỏi.

"Bạch Kiêu." Người đàn ông có nửa đầu lóe lên ánh sáng kim loại, dưới mắt trái có nốt ruồi cao giọng đáp.

"Lâm Đồng." Đây là tên cô gái kia: "Một người nghiên cứu sinh vật."

Khéo quá, công ty chúng tôi cũng tên là "Sinh vật Bàn Cổ"... Trong lúc Tương Bạch Miên thẩm lẩm bẩm, người đàn ông mặc áo chùng giáo sĩ màu đen, mang theo nụ cười ôn hòa cũng đáp:

"Lỗi."

"Trương Thiếu Bằng." Người đàn ông mặc quân phục cũng nói theo.

Thấy họ đã soi gương, Thương Kiến Diệu cướp lời Tương Bạch Miên, hỏi trước:

"Ở điểm lấy nước cuối cùng của vùng núi Chilar, chúng ta đã nói chuyện gì?"

Bốn người kia nhìn nhau một cái, Bạch Kiêu lên tiếng đáp:

"Nói về phế tích thành phố xung quanh Tarnan."

Ánh mắt Long Duyệt Hồng bỗng ngưng lại.

Lúc đó, họ và tiểu đội thợ săn di tích này hoàn toàn không nói chuyện, chỉ được đối phương nhắc nhở vùng núi tây nam có một "Vô tâm giả" cao cấp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận