Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1060: Đèn

Thương Kiến Diệu mừng rỡ đi đến căn nhà có kiến trúc cổ điển kia, định gõ cửa nhà.

Từ trước đến nay anh luôn là người lịch sự lễ phép.

Lúc anh tới gần cửa nhà, trong căn phòng có ánh đèn kia đột nhiên vang lên giọng phụ nữ có chút the thé:

"Đừng vào!"

Người này dùng tiếng Hồng Hà.

Trong con phố yên tĩnh tối tăm, âm thanh này vang vọng rất xa, lộ ra cảm giác trống vắng.

"Vì sao chứ?" Thương Kiến Diệu không hiểu thì hỏi.

Anh dừng lại bên đường, ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ đang sáng đèn ở tầng hai.

Trên cửa sổ thuỷ tinh có hoa văn, ánh sáng nhàn nhạt lẳng lặng trải ra bên ngoài, lại không hề phác họa ra bóng người nào.

Giọng nói phụ nữ sắc nhọn một lần nữa vang lên, nhưng lần này bình tĩnh hơn chút:

"Đây là nhà tôi, tôi không cho phép bất cứ ai đi vào."

"À." Thương Kiến Diệu rất biết điều.

Lúc này, cả con đường chỉ có ánh đèn đường ở chỗ anh và tầng hai của căn nhà trước mặt là có ánh sáng xua đi bóng tối.

"Vậy tôi có thể hỏi mấy vấn đề được không?" Thương Kiến Diệu đưa ra lời thỉnh cầu mới: "Tôi vừa tới nơi này, có rất nhiều chuyện không biết."

Anh khá thành thực, không hề giấu giếm chút nào.

Cửa sổ tầng hai không có một bóng người một lần nữa rơi vào im lặng, người phụ nữ kia không đồng ý cũng không từ chối.

Thương Kiến Diệu cho rằng người này ngầm cho phép mình hỏi, bèn lên tiếng nói:

"Đây là "Thế giới mới" à?"

"Đúng vậy." Giọng nói phụ nữ kia xuyên qua cửa sổ, rơi vào con đường tĩnh mịch.

Thương Kiến Diệu lại hỏi tiếp:

"Vậy cô là người thức tỉnh cấp bậc "Thế giới mới", hay là người gốc ở đây?"

Người phụ nữ kia im lặng vài giây rồi đáp:

"Ở đây không có dân gốc."

"Là bị đuổi tận giết tuyệt hết rồi sao?" Thương Kiến Diệu "thành thực" tìm hiểu sâu vấn đề.

Lần này, người phụ nữ kia không trả lời.

Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Người ở đây đều thân thiện như cô sao?"

Giọng nói của người phụ nữ kia một lần nữa vang lên trong màn đêm yên ắng:

"Tôi cũng không thân thiện như anh nghĩ đâu, nếu như vừa rồi anh cố tình đi vào căn nhà này..."

"Ở "Thế giới mới", phải tránh những người quá đói bụng, cũng đừng tiếp xúc với người khác."

"Không phải ở "Thế giới mới" sẽ không bị đói, không có bệnh tật sao?" Thương Kiến Diệu "sợ hãi" hỏi lại.

Người phụ nữ kia im lặng một hồi lại nói:

"Anh đã tiến vào "Thế giới mới", chắc hẳn biết tôi nói đói bụng ở đây là chỉ điều gì."

"Nhưng tôi không hề đói." Thương Kiến Diệu tỏ ý nghi ngờ.

Ánh sáng mờ nhạt trên cửa sổ tầng hai hơi chập chờn, giọng nói của phụ nữ kia lại cất lên:

"Xem ra anh vẫn còn giữ cơ thể của mình, hơn nữa còn chưa gặp được vị Chấp tuế nào, hoặc là người thức tỉnh khá mạnh mẽ."

"Xem ra, cất giữ cơ thể là chuyện tốt?" Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm.

"Chưa chắc." Người phụ nữ kia không giải thích cặn kẽ.

Tư duy của Thương Kiến Diệu nhảy cóc, anh đưa ra vấn đề mới:

"Trung tâm của nơi này là tòa tháp kia sao?"

"Đúng vậy." Giọng nói của người phụ nữ kia hơi ngừng lại một chút: "Các Chấp tuế đều đang ở đó."

Trong giọng nói của cô ta để lộ ra vẻ sợ hãi khó mà che giấu.

"Vậy à?" Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái: "Vậy thì tôi phải đến tòa tháp cao kia đăng ký."

Ánh đèn trên tầng hai không còn chập chờn, giọng nói cũng không vang lên nữa.

Qua một hồi, giọng nói phụ nữ kia mới nói tiếp với vẻ nôn nóng:

"Đừng hỏi nữa, những vấn đề khác tôi không thể trả lời anh."

"Ai nói?" Thương Kiến Diệu phản bác: "Tôi còn muốn hỏi cái giá phải trả của cô là nhất gan hay là cảnh giác, Lẽ nào ngay cả cái giá phải trả của mình cô cũng không rõ?"

Trong cửa sổ trên tầng hai kia, ánh đèn rõ ràng dao động mãnh liệt, nhưng vẫn không có bóng người hiện lên.

Thương Kiến Diệu dường như hoàn toàn không hiểu "lệnh đuổi khách" của đối phương, lại tự mình hỏi tiếp:

"Vậy vì sao cô không tắt đèn đi? Như vậy không ai biết cô đang trốn trong phòng."

"Lẽ nào không có ánh đèn soi sáng, bóng tối sẽ nuốt chửng cô?"

Giọng nói của người phụ nữ vang lên phía sau cửa sổ:

"Ánh đèn là biểu hiện của tinh thần và ý thức của anh, chỉ có người chết nó mới tắt."

Thương Kiến Diệu như hiểu ra, một lần nữa đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nói:

"Chẳng trách tôi đi đến đâu, đèn đường sáng lên ở đó, mà lúc trước toàn bộ chúng đều tắt!"

"Tôi còn tưởng rằng các Chấp tuế nhiệt tình hiếu khách, vẫn luôn duy trì phát điện."

Giọng nói của người phụ nữ kia không đáp lại.

Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Trong bóng tối ẩn chứa nguy hiểm gì?"

"Không có bất cứ nguy hiểm gì." Giọng nói của người phụ nữ mang theo vẻ sốt ruột.

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng:

"Vậy có ban ngày không? Chắc không thể luôn là đêm tối đâu nhỉ?"

"Không có ban ngày." Người phụ nữ kia trả lời với tốc độ khá nhanh.

"Vì sao chứ?" Thương Kiến Diệu không hiểu.

Giọng nói của người phụ nữ kia lại trở nên the thé:

"Tôi không biết!"

Cô ta im lặng, chỉ có ngọn đèn chiếu sáng cửa sổ cho thấy cô ta vẫn còn đang ở đó.

Thương Kiến Diệu lại hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng đối phương đều không trả lời, anh đành phải vẫy tay nói:

"Vậy tôi đi đến tòa tháp đây, lúc khác trò chuyện tiếp."

Anh men theo con đường tăm tối vắng vẻ tiếp tục đi về phía trước, đèn đường đuổi theo bước chân anh, từng ngọn đèn sáng lên, rồi lại từng ngọn đèn nối tiếp nhau tối đi.

Luôn chỉ có một ngọn đèn đang sáng.

Tầng hai của tòa nhà sau lưng, ánh đèn mờ nhạt vẫn lặng lẽ soi sáng một khu vực nhỏ.

Thương Kiến Diệu đi vài bước, liếc mắt nhìn tòa tháp cao, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên anh vỗ tay một tiếng, lầm bầm:

"Mình còn nhớ từ chỗ Diêm Hổ bị nhốt nhìn lên tòa tháp cao là hình ảnh như thế nào..."

"Phân tích một chút, chắc hẳn có thể xác định đó là tầng của tòa nhà nào..."

"Có muốn đến thăm Diêm Hổ chút không? Nghe xem người này miêu tả "Thế giới mới" như thế nào?"

Thương Kiến Diệu rất có năng lực hành động, nói là làm, lập tức thay đổi tuyến đường, đi về một phương hướng đại khái.

Trên đường núi bên ngoài viện nghiên cứu Số 8, Tương Bạch Miên đỗ xe jeep ở một nơi kín đáo bên cạnh đường.

Cô lập tức nhìn về Thương Kiến Diệu ở vị trí ghế lái phụ, suy tính xem tiếp theo nên làm gì.

Điểm mấu chốt hiện giờ là cô phải mau chóng thành lập sự liên hệ với Thương Kiến Diệu ở "Thế giới mới", nhận được sự phản hồi tương ứng.

Không có tin tình báo, cô rất khó xác định hướng đi tiếp theo.

Về phần làm thế nào liên lạc được với Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên đã sớm có phương án.

Lúc trước Thương Kiến Diệu từng có sự trao đổi nhất định đối với Diêm Hổ đang ngủ say!

Tương Bạch Miên thở hắt ra, để tinh thần của mình kết nối với ý thức của Thương Kiến Diệu.

Trước mắt cô trở nên đen kịt, chỉ có chút tia sáng nhàn nhạt tỏa ra ở phía xa.

Ánh sáng nhạt dần dần trở nên rõ ràng hơn, ngưng tụ thành từng ngọn đèn đường, mà Thương Kiến Diệu mặc quần áo rằn ri màu xám đang đứng dưới đèn.

"Cứu tôi!" Thương Kiến Diệu mừng rỡ vẫy tay phải.

Tương Bạch Miên hoảng sợ:

"Vì sao lại kêu lên như vậy?"

Có lẽ giữa hai bên có một tấm lá chắn rất dày, giọng của cô nghe rất thấp, thế là cô gia tăng âm lượng, nói lại một lần nữa.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Tôi đang bắt chước theo Diêm Hổ."

Tương Bạch Miên im lặng vài giây rồi nói: "Trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ."

Cô không lãng phí thời gian, lập tức hỏi:

"Thế nào, suy đoán của chúng ta có phải là thật không?"

Cô không nói chuyện cụ thể, sợ kích hoạt hệ thống giám sát từ nhạy cảm, khiến Thương Kiến Diệu bị tổn thương.

Các cường giả cố gắng tiết lộ bí mật của "Thế giới mới" của "Quân cứu thế" đều có kết cục không tốt lắm.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu nghiêm túc gật đầu.

Đến "Thế giới mới", người thức tỉnh có thể hấp thụ ý thức nhân loại của mục tiêu để bổ sung cho bản thân.

Tương Bạch Miên không khỏi thở dài, lại hỏi:

"Thế giới mới có Vô tâm giả không?"

"Chưa gặp." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

Như vậy, những "Vô tâm giả" trông như xác sống kia là chỉ thuộc về "Thế giới mới" ngoài hiện thực? Vậy sau này mình có thể tự vào điều tra... Tương Bạch Miên khẽ cau mày, nói:

"Anh cảm thấy bí mật của "Thế giới mới" có khả năng cất giấu ở đâu nhất?"

"Tòa tháp cao! Các Chấp tuế đều ở trong đó!" Thương Kiến Diệu phấn khởi đáp.

Các Chấp tuế đều ở trong tòa tháp cao của "Thế giới mới"... Vậy tòa tháp cao ngoài thực tế thì sao? Tương Bạch Miên suy nghĩ rất nhanh, không h dừng lại chút nào.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lải nhải:

"Nơi này có khá nhiều điểm khác biệt so với hiện thực, tòa tháp rất cao, khắp nơi đều có đèn, kiến trúc cũng không thống nhất, có kiến trúc cổ điển của người Hồng Hà, có kiến trúc hợp viện cổ đại của người Đất Xám, có nhà cao tầng của thế giới cũ..."

Thành phố nhỏ ngoài hiện thực có phong cách mười mấy hai mươi năm trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, nhưng không có nhà cao tầng.

"Ừm." Hiện giờ Tương Bạch Miên không biết đưa ra lời đánh giá nào cho chuyện này.

Thương Kiến Diệu chủ động nói:

"Ở đây, mỗi một ngọn đèn đều đại diện cho tinh thần và ý thức của người thức tỉnh, trừ khi chết đi, nếu không nó sẽ không tắt."

Nói đến đây, anh đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:

"Tôi hiểu rồi! Lúc trước chỗ Diêm Hổ ở chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt, cả người giống như chìm vào bóng tối, là bởi vì ý thức của hắn đã sắp tiêu vong rồi!"

Thì ra là vậy, Tương Bạch Miên cũng gật đầu theo.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Tôi định đi tìm Diêm Hổ trước, đến nhà thăm hỏi hắn xem hắn nói thế nào."

Tương Bạch Miên lại một lần nữa nhíu mày:

"Diêm Hổ là người bị nhốt lại, anh không sợ chọc giận người giam giữ hắn hay sao?"

Có thể đó là một vị Chấp tuế.

Không để cho Thương Kiến Diệu có cơ hội tìm lý do, cô đưa ra đề nghị của mình:

"Anh đi tìm những cường giả "Thế giới mới" thân thiện như Flora, Barnard trước, tìm hiểu rõ tình hình rồi hãy quyết định nên là làm thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận