Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 698: Tranh cãi

Thấy vẻ mặt của Tương Bạch Miên có hơi thay đổi, nhưng chỉ im lặng không nói, Forcas còn tưởng rằng cô đang suy nghĩ xem làm sao tìm ra được viện nghiên cứu Số 8 từ trong phạm vi rộng lớn thế này.

"Đáng tiếc, tù binh không thể dùng được nữa, nếu không có thể cân nhắc đến việc khống chế hắn, để hắn phóng ra tín hiệu, dẫn nhân viên của viện nghiên cứu Số 8 đến đón." Forcas khá tiếc nuối về việc này.

Nếu không phải đây là việc riêng tư, ông ta rất muốn đến miếu Sikhara, thăm hỏi mấy "Người viên giác" của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", mời cao tăng nắm giữ "Kết nối sinh mệnh" đến nhập xác đặc phái viên Khan của viện nghiên cứu Số 8 này.

Đương nhiên, đây là thao tác khá phiền toái, chỉ là nắm bắt toàn cục sẽ dễ dàng và ổn thỏa hơn.

Trong phương diện khống chế một người, các năng lực thuộc lĩnh vực "Mạt Nhân" và "Trang Sinh" dễ dàng hơn rất nhiều.

"Viện nghiên cứu Số 8 bao nhiêu năm qua chưa bị đào ra, chứng tỏ cách khống chế đặc phái viên để tiến vào không hữu hiệu lắm." Tương Bạch Miên lập tức cho suy nghĩ quay trở về, suy luận theo những gì Forcas nói: "Họ nắm giữ biện pháp thức tỉnh ổn định, chắc chắn là nắm giữ một số lượng lớn người thức tỉnh các dạng, biết rõ phần lớn năng lực là gì, nên đề phòng thế nào, làm sao cảnh báo từ trước, cho nên, nếu thật sự muốn câu viện nghiên cứu Số 8 ra đón người, không nên ra tay từ năng lực của người thức tỉnh, nên cân nhắc đến các phương pháp khoa học kỹ thuật."

Tương Bạch Miên biết lời mình nói thực ra không nghiêm cẩn lắm, nếu viện nghiên cứu Số 8 nghiên cứu ra phương pháp thức tỉnh ổn định, hơn nữa quy trình liên quan đến tiêm thuốc, máy móc chiếu xạ, thì chứng tỏ khả năng cao là thành quả của một hạng mục nghiên cứu khoa học, năng lực của người thức tỉnh cũng thuộc về phương pháp khoa học kỹ thuật.

Giờ phút này, cô cảm thấy Forcas có thể hiểu được ý mình, không tốn nước bọt giải thích thêm nữa.

Forcas khẽ gật đầu, liếc nhìn ngoài cửa sổ:

"Để tù binh ở lại chỗ tôi, các cô có thể rời đi."

Não của vị đặc phái viên kia đã bị tổn thương không thể cứu chữa, tướng quân Forcas còn giữ ông ta ở lại làm gì? Trên người ông ta chỉ có hai đạo cụ, khá ít, chẳng lẽ còn có vật phẩm khác không tiện mang theo bên người, giấu vào chỗ nào đó chuẩn bị đem đi giao dịch với người ta, cần thông qua vân tay của ông ta hoặc là mống mắt mới mở được cửa? Ừm, không loại trừ khả năng não bộ bị tổn thương không thể cứu chữa chỉ là lời nói dối... Tương Bạch Miên nhất thời không hiểu.

Forcas hiểu lầm phản ứng của cô, nói ngắn gọn:

"Chuỗi tràng hạt kia tên là "Ngọc sáu giác quan", mỗi một hạt châu tương ứng với một loại năng lực, theo thứ tự là "cướp đoạt thị giác", "cướp đoạt thính giác", "cướp đoạt khứu giác", "cướp đoạt xúc giác", "cướp đoạt vị giác" và "cướp đoạt ý thức", nhưng "cướp đoạt ý thức" không thể sử dụng đơn độc, chỉ khi mục tiêu rơi vào trạng thái đã bị cướp đi năm giác quan hoàn chỉnh thì mới có thể kích hoạt. Cái giá phải trả của "Ngọc sáu giác quan" là tăng cường sắc dục, đeo thời gian dài rất dễ làm ra một vài hành vi biến thái."

"Sợi dây chuyền kia tên là "Thiên sứ sinh mệnh", năng lực là "Tim chợt ngừng đập", cái giá phải trả là ngủ, lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ."

Forcas còn tưởng rằng "Tổ điều tra cũ" không đồng ý giao ra tên tù binh đã trở thành kẻ đần độn là vì không muốn mất đi một vật thí nghiệm, bèn thẳng thắn báo các thông tin mình đã "đọc" được cho đối phương.

"Tim chợt ngừng đập"... Năng lực rất mạnh... Tương Bạch Miên vui mừng gật đầu.

Thực lực của "Tổ điều tra cũ" lại tăng lên rồi.

Bạch Thần bất giác chuyển trọng tâm chú ý vào cái giá phải trả của "Ngọc sáu giác quan".

Cô cảm thấy cho dù Thương Kiến Diệu đeo thời gian dài, hành vi biến thái mà anh làm ra có lẽ cũng không liên quan đến sắc dục, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người bình thường, rất có tính thử thách sức chịu đựng của trái tim đồng đội.

"Ừm, thực ra chúng tôi mang theo tù binh cũng không tiện lắm, còn phải tìm cơ hội xử lý và vứt bỏ." Tương Bạch Miên gián tiếp đồng ý với đề nghị của Forcas.

Nhưng cô không vội vã rời đi, vừa cười vừa nói:

"Tướng quân, ông đã đồng ý sẽ cung cấp sự trợ giúp trong việc tiếp xúc với Avia, mà cho đến giờ, ông mới cho được một tờ giấy thông hành."

"Các cô muốn gì?" Forcas hỏi lại không hề dao động chút nào.

"Chúng tôi muốn mau chóng rời khỏi thành phố Ban Sơ." Tương Bạch Miên nói ra yêu cầu của "Tổ điều tra cũ".

Không đợi Forcas đáp lại, cô chủ động hỏi:

"Cuộc bạo động đã gần kết thúc chưa? Bên nào giành thắng lợi?"

"Gaius đã nắm trong tay Viện nguyên lão, đã hòa giải với đám người Alexander, được đề cử lên chức quan chấp chính." Forcas giới thiệu sơ lược một câu: "Các cửa ngõ ra vào thành phố đều đã bị kiểm soát hoặc gần như bị kiểm soát, cho phép vào, không cho phép ra. Hiện giờ các cô muốn ra ngoài chính là đang giơ bảng hiệu, tuyên bố mình có vấn đề, tôi cũng không thể nào giúp đỡ được, trừ phi một cửa ra vào nào đó gặp tấn công, xuất hiện sự hỗn loạn."

Thấy Tương Bạch Miên và Bạch Thần im lặng, Forcas chủ động nói:

"Tôi có thể cho các cô mấy bộ đồng phục quân phòng thủ thành phố và giấy chứng nhận tương ứng, công văn chấp hành nhiệm vụ, nhưng chỉ khi trạng thái giới nghiêm ở các lối ra vào bước đầu được giải trừ thì nó mới có hiệu lực."

"Trước đó..."

Forcas chỉ về phía bắc:

"Đến một căn nhà trọ gần cây cầu lớn chờ đi, nó thuộc về tên tù binh, là một cứ điểm của bọn họ, nhưng bây giờ không ai ở đó, ừm, chìa khóa hẳn là trong tay các cô rồi."

"Ha ha, bọn họ cấu kết với một bộ phận nhân viên của công ty đo vẽ bản đồ Bờ Bắc, hành động lần này có sử dụng trực thăng của công ty này, nhà trọ đó là nơi hai bên gặp mặt trao đổi."

Công ty đo vẽ bản đồ Bờ Bắc có bối cảnh một nửa thuộc quân đội, bề ngoài là khảo sát địa hình vẽ bản đồ, nhưng thực chất là giúp thành phố Ban Sơ làm một vài việc mà quân chính quy không tiện đứng ra làm.

Rất nhiều thời điểm, họ có thể trực tiếp chuyển thành đội bắt nô lệ, đoàn khai hoang.

Nghe Forcas nói xong, Tương Bạch Miên bỏ qua suy nghĩ rời khỏi thành phố Ban Sơ trong vòng một tiếng đồng hồ.

Sau khi hỏi kỹ địa chỉ, cô và Bạch Thần mang theo đồng phục, giấy chứng nhận và văn kiện Forcas đã chuẩn bị từ trước, ra khỏi cửa sau, trở lại xe jeep.

Long Duyệt Hồng thấy thế, thở phào một cái thật dài.

Xe jeep lái ra khỏi khu vực này, Thương Kiến Diệu đột nhiên từ ven đường lao ra, mở cửa xe, chui lên.

"Ê." Tương Bạch Miên nghiêng người, đưa ảnh cha của Thương Kiến Diệu cho anh: "Hỏi ra được chút đầu mối."

Cô lập tức kể lại chuyện ở thành phố phương bắc kia.

Thương Kiến Diệu chăm chú nghe xong, đột nhiên dựa về sau, hét lên:

"Tôi phải nghỉ ngơi một chút, vừa rồi chảy nhiều máu quá."

Không đợi Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đáp lại, anh đã nhắm hai mắt lại.

Tương Bạch Miên lặng lẽ quay người lại, dùng máy thu phát vô tuyến điện chia sẻ diễn biến cục diện của thành phố Ban Sơ cho phân đội nhỏ Gnawa, Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa.

Trên phế tích bờ bắc, một chiếc xe việt dã màu đen chạy dưới bầu trời đầy mây đen, bốn phía là những tòa kiến trúc xi măng cốt thép bị dây leo quấn chi chít.

"Bạo động của thành phố Ban Sơ đã gần kết thúc rồi." Gnawa thông báo tình hình cho hai đồng đội.

Vẻ mặt Tăng Đóa bất giác trầm xuống.

Hàn Vọng Hoạch nhìn cô một cái:

"Cũng may chúng ta xuất phát sớm, cho dù bạo động hoàn toàn lắng xuống trong vòng một tiếng đồng hồ, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" kia và binh lính được điều về lập tức chạy trở lại, cũng không đuổi kịp chúng ta, có thể tranh thủ được thời gian."

"Tiền đề là họ không dùng thiết bị bay." Gnawa chỉ ra.

Hàn Vọng Hoạch "ừm" một tiếng, nhìn bầu trời phía trước, nói:

"Chỉ hi vọng thời tiết xấu thêm một chút."

Dựa vào giấy chứng nhận, văn kiện và đồng phục mà Forcas cung cấp, "Tổ điều tra cũ" coi như thuận lợi ra khỏi khu Kim Bình Quả.

Sau đó, họ mất nửa tiếng đồng hồ, vượt qua nhiều lần kiểm tra, đã tới đích đến.

Căn nhà trọ này ở bờ sông Hồng Hà, có tổng cộng chín tầng, là kiến trúc khá cao ở khu Thanh Cảm Lãm, trên tầng cao nhất của ngồi nhà có thể nhìn thấy tình hình ở khu vực cầu lớn, mà xung quanh nó phức tạp, nhiều loại người.

Tìm vị trí đỗ xe jeep xong, bốn người "Tổ điều tra cũ" xuống xe, lấy ra chìa khóa tìm được trên người tù binh, đi về phía cửa của nhà trọ.

Để không làm dân cư ở đây nghi ngờ, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đã cởi thiết bị khung xương quân dụng, bỏ lại chúng vào thùng gỗ, đeo sau lưng.

Lúc đợi thang máy, Long Duyệt Hồng đột nhiên nghe thấy chỗ cầu thang bên cạnh có người đang cãi nhau.

Một nam một nữ.

Chắc hẳn họ ở khu vực tầng hai, cách bên này không gần, nếu không phải từng cải tạo gien, Long Duyệt Hồng thật sự không nghe thấy họ đang nói cái gì.

Người đàn ông giận dữ chất vấn:

"Vì sao các cô lại phản bội?"

Các cô... Long Duyệt Hồng vốn tưởng là họ cãi nhau chuyện tình cảm, thiếu chút nữa thì giơ tay móc lỗ tai.

"Đây là quyết định của bên trên." Cô gái kia trả lời khá bình tĩnh, cho nên âm lượng lại nhỏ đi nhiều, khiến Long Duyệt Hồng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.

Lúc này, Thương Kiến Diệu tiến tới bên cạnh Long Duyệt Hồng, thấp giọng hỏi:

"Tôi nên phối nhạc gì cho họ?"

"Thái quá?"

Anh vừa dứt lời, người đàn ông lại gầm lên:

"Các cô như vậy sẽ được lợi ích gì? Dựa theo kế hoạch cũ, chưa đến mấy năm nữa là các cô có thể được phần lớn quý tộc chấp nhận, từ từ bước ra giữa ánh mặt trời, vì sao còn muốn phản bội chúng tôi, chỉ để tiết kiệm chút thời gian?"

A... Long Duyệt Hồng không nhịn được liếc mắt nhìn nhau với Thương Kiến Diệu.

Phản ứng của họ khiến Tương Bạch Miên và Bạch Thần chú ý.

Cô gái kia đáp lại rất nhanh:

"Thực ra tôi cũng không hiểu được, có lẽ đối với bên trên mà nói, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, ai nắm quyền mới là điều mấu chốt..."

Phía sau hẳn là còn nửa câu nữa, nhưng không biết vì sao cô ta đột ngột dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận