Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 569: Ra khỏi thành phố

Trong một căn phòng an toàn của "Tổ điều tra cũ" ở khu Thanh Cảm Lãm.

Tương Bạch Miên gửi điện báo xong, thở dài một hơi nói:

"Có thể chuẩn bị xuất phát rồi."

Cô đã báo cáo với công ty về những thu hoạch gần đây của tiểu đội, một mặt là để xin kinh phí cho những hoạt động tiếp theo, mặt khác là muốn công ty có thể cung cấp đầu mối để phá giải "thế giới hư cấu".

Trong tình huống có một thế lực lớn chống lưng, nếu không biết cách lợi dụng tổ chức, thì quả thực có thể gọi là ngu ngốc!

Trong rất nhiều năm trước, những nhân viên được phái ra ngoài làm việc của "Sinh vật Bàn Cổ" có lẽ đã gặp phải những chuyện tương tự, tích lũy được kinh nghiệm nhất định chăng?

"Không ngờ chúng ta lòng vòng cuối cùng vẫn phải đến dãy núi bờ bắc, tìm con sói trắng kia." Long Long Duyệt Hồng nghe vậy, cảm khái một câu.

Đối với "Tổ điều tra cũ" bây giờ mà nói, tìm con sói trắng có ba ý nghĩa quan trọng: Một là, đây là nhiệm vụ có thù lao hậu hĩnh nhất của nghiệp đoàn thợ săn trong thời gian gần đây, chỉ cần hoàn thành, "Tổ điều tra cũ" có thể trả lại phần lớn tiền nợ.

Hai là, Ngựa ác mộng rất có khả năng đang hoạt động bên trong khu vực của con sói trắng khổng lồ kia.

Ba là, thợ săn di tích biết được thông tin về giáo phái gương đang ở dãy núi bờ bắc đuổi theo con sói trắng khổng lồ này, Thương Kiến Diệu đã hỏi rõ tên, tuổi tác và ngoại hình của anh ta.

Trong tình huống thế này, cuối cùng Tương Bạch Miên quyết định nhận nhiệm vụ này, đến dãy núi bờ bắc một chuyến.

Dù sao họ đã có kinh nghiệm đối mặt với Kiều Sơ, không đến mức bó tay bó chân.

Quan trọng hơn là, hiện giờ họ còn có thành viên không sợ bị "mê hoặc" Gnawa này.

Người khác dầu muối không ăn, ông ta dầu muối không ăn, thứ khác cũng không ăn luôn.

"Đây là vận mệnh an bài rồi." Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp lại lời cảm khái của Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng kìm nén xúc động tiếp tục "thảo luận" đề tài này một cách lí trí, nói tiếp:

"Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị kỹ càng từ trước, giống như lúc trước đối phó với Kiều sơ vậy."

Tương Bạch Miên, Bạch Thần cùng nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Việc này đơn giản, còn đơn giản hơn cả lần trước đối phó với Kiều Sơ, chỉ cần nhận thức sâu sắc về phương diện "người không được, ít nhất cũng không nên", là có thể chống đỡ được."

"Nhưng lần này làm sao dùng được "Thằng hề suy luận"? Không phải "Thằng hề suy luận" đều là bóp méo kết quả sao, làm thế nào để nhận thức sâu sắc?" Bạch Thần lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu mỉm cười nói:

"Bản thân của "làm sâu sắc" đã là một loại bóp méo."

Anh giơ ngón tay chỉ vào Long Duyệt Hồng:

"Bắt đầu từ anh."

Long Duyệt Hồng thầm hít một hơi, do dự trong chốc lát rồi nói:

"Được."

Hắn lập tức đi theo Thương Kiến Diệu vào căn phòng bên kia, nhìn đối phương bằng vẻ mặt cảnh giác.

"Anh như thế không được, cảnh giác quá mức sẽ dẫn đến hiệu quả không tốt, lẽ nào anh muốn đến lúc đó sẽ có quan hệ vượt qua tình bạn với con sói trắng kia?" Thương Kiến Diệu bật cười trêu chọc: "Tôi cũng không biết giữa sinh vật biến dị và con người có khoảng cách về sinh sản không, nếu như không có, con tương lai của anh sẽ biến thành thứ giống như sư tử hổ báo, cho nên…"

Mấy câu phía trước khiến Long Duyệt Hồng cảm thấy đây là tán gẫu trước khi bắt đầu chính thức, vì vậy yên lặng nghe, tìm kiếm chỗ có thể phản bác.

Càng nghe vẻ mặt hắn càng trở nên vặn vẹo, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, không biết đang tưởng tượng ra cảnh tượng gì.

"Không được! Tuyệt đối không được! Con người phải có giới hạn đạo đức, không thể làm ra loại chuyện này! Biến thái! Quá biến thái!" Long Duyệt Hồng nói liên thanh.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho hắn:

"Nói đúng lắm!"

"Anh có thể về rồi."

"Hả? Kết thúc rồi?" Long Duyệt Hồng mờ mịt hỏi.

Thương Kiến Diệu gật đầu một cái:

"Không cần, anh có ý thức đạo đức vô cùng mạnh, hơn nữa giỏi quản lý bản thân, không cần phải làm sâu sắc thêm nhận thức nữa."

"Thật sao…" Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện vẻ mặt anh rất thành khẩn.

Mang theo một bụng nghi ngờ, hắn quay về căn phòng khách bên ngoài kia, nhớ lại từng chi tiết vừa xảy ra.

Nhưng bất kể hắn hồi tưởng thế nào, đều cảm thấy không có vấn đề gì.

"Người tiếp theo." Thương Kiến Diệu cho tay vào túi, đi tới trước cửa ngăn giữa hai gian phòng

"Để tôi đi." Tương Bạch Miên nói với Bạch Thần một tiếng.

Cô nhanh chóng vào phòng, đóng cửa gỗ lại, cười tủm tỉm nói với Thương Kiến Diệu:

"Lại bắt nạt Tiểu Hồng?"

"Tôi thậm chí còn không dùng sức." Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh thổn thức.

Tương Bạch Miên mỉm cười, nói với vẻ mong đợi:

"Bắt đầu đi."

"Không vội, chúng ta trò chuyện một lúc trước đã." Thương Kiến Diệu nói với trạng thái thả lỏng.

Tương Bạch Miên nhướng mày:

"Anh muốn thêm điều kiện trong lúc nói chuyện, hoàn thành "suy luận"?"

"Được rồi, phối hợp với anh."

Vẻ mặt của Thương Kiến Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc:

"Tôi chỉ muốn tham khảo quan điểm tình yêu của cô."

"Hử?" Tương Bạch Miên phát ra một âm giọng mũi.

Thương Kiến Diệu giải thích thêm:

"Cô gái có cả sắc đẹp và trí tuệ như cô…"

"Phụt." Tương Bạch Miên phì cười thành tiếng: "Đừng cường điệu hóa như thế, nói thẳng vào chủ đề đi."

"Thật đấy." Thương Kiến Diệu vô cùng nghiêm túc: "Trước đây hẳn là cô từng nghiên cứu khoa học, hiện giờ lại có thể lên núi đánh hổ xuống biển bắt rồng, yêu cầu cơ bản nhất của tình yêu chắc chắn là hai bên có thể có được tiếng nói chung, có thể giao lưu, có thể trao đổi, có sự cộng hưởng về suy nghĩ và linh hồn, động vật dù thế nào đi nữa cũng không thể nắm giữ trí tuệ của nhân loại, không thể nói, không thể suy xét những vấn đề phức tạp, chứ đừng nói gì đến việc trở thành người chủ nghĩa lý tưởng, cho nên…"

Tương Bạch Miên càng nghe, vẻ mặt càng trở nên ôn hòa, khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, một sinh vật không có trí khôn chỉ có thể làm thú cưng."

"Được rồi, cô có thể đi ra ngoài, bảo Tiểu Bạch vào đây." Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Tương Bạch Miên để lộ vẻ mặt như đã hiểu ra, không hỏi nữa, cũng không tự suy xét, xoay người mở cửa, gọi Bạch Thần vào.

"Anh định nói thế nào để thuyết phục tôi?" Bạch Thần mang theo chút tò mò hỏi Thương Kiến Diệu.

"Tôi nghĩ, có thể là cô thích động vật, chỉ cần nó làm bạn, là cô sẽ không rồi không bỏ nó." Thương Kiến Diệu hiếm khi đứng đắn cho ra một đánh giá trước.

Bạch Thần im lặng vài giây, khẽ gật đầu:

"Có lẽ vậy."

"Cho nên chúng ta vẫn là trò chuyện về người máy đi." Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời.

Chưa đến một phút đồng hồ, Bạch Thần mở cửa ra ngoài, vẻ mặt như bình thường.

Thương Kiến Diệu lập tức nhìn về phía Gnawa với vẻ háo hức muốn thử:

"Lão Gnawa, ông muốn thử một chút không?"

"Được." Gnawa vẫn rất có tinh thần muốn thử.

Sau đó Thương Kiến Diệu thất bại một cách đáng xấu hổ.

Bởi vì đã có ba thiết bị khung xương quân dụng, cho nên "Tổ điều tra cũ" không thể nào chỉ lái một chiếc xe, lại phải mượn thêm một chiếc xe việt dã mới.

Hai chiếc xe một trước một sau, men theo con đường tiến vào thành phố Ban Sơ lúc trước, đi thẳng về phía cây cầu lớn thông tới khu phế tích bờ bắc.

Vừa mới lên cầu, Tương Bạch Miên đã phát hiện không đúng.

Lần này, không chỉ có xe vào thành phố bị kiểm tra, mà xe ra khỏi thành phố cũng bị.

Phía trước họ, có những chiếc xe cũ nát đến từ phế tích bị chặn lại ở đó, bị quân phòng thủ thành phố ở đầu cầu lục soát kỹ càng, mấy phút mới cho một chiếc đi qua.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tương Bạch Miên nói nhỏ.

Đi vào khu phế tích, truy bắt sinh vật biến dị là một chuyện khá nguy hiểm, với thực lực trước mắt của "Tổ điều tra cũ", không thể coi như là một chuyện bình thường được.

Cho nên họ phải mang tất cả trang bị đi, ngoại trừ cánh tay người máy đang thế chấp ở chỗ "đảng áo đen" kia.

Nếu như bị kiểm tra, ba bộ thiết bị khung xương quân dụng đủ để gây ra chấn động, khiến họ bị quân phòng thủ thành phố coi là phần tử khủng bố.

Sản phẩm khống chế loại này mà ở trước mắt, thì súng chống tăng tác chiến đơn binh không đáng để nhắc đến.

"Bắt đồng bọn của kẻ ám sát ở sân giác đấu? Đề phòng họ trốn thoát?" Trả lời Tương Bạch Miên là Thương Kiến Diệu đang chống tay lên cầm.

"Có thể." Tương Bạch Miên bày tỏ tán đồng.

Lúc cô đảo mắt nhìn, đột nhiên nhận ra một bóng người quen thuộc.

Đó là một người Hồng Ngạn, tóc đen xoăn tự nhiên, màu da hơi nâu, cao tối đa một mét sáu lăm.

Hắn ta chính là Giả Địch, kẻ lúc trước muốn cướp "Tổ điều tra cũ", sau đó bị ép giúp đỡ đám người Thương Kiến Diệu thông qua chốt kiểm tra để vào thành phố.

Lúc này Giả Địch tiến tới bên cạnh xe thiết giáp của quân phòng thủ thành phố, cười cười nói nói với mấy tên binh sĩ.

"Đi hỏi xem xảy ra chuyện gì." Tương Bạch Miên phân công cho Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đã sớm có ý đó, hăng hái đẩy cửa xuống, đi xuyên qua dòng xe cộ, hướng về phía Giả Địch trước những nòng súng đang chĩa vào.

Giả Địch thấy anh cũng tỏ ra mừng rỡ, rõ ràng còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của "Thằng hề suy luận".

Hắn ta nói với mấy tên lính:

"Bạn tôi, bạn tôi."

Hắn ta chợt kéo Thương Kiến Diệu sang một bên.

"Xảy ra chuyện gì?" Thương Kiến Diệu hỏi thẳng.

Giả Địch liếc mắt nhìn xung quanh theo bản năng:

"Trên sân giác đấu hôm trước xảy ra một vụ ám sát, anh biết chứ? Ừ, hung thủ đã bị bắt tại chỗ, khai ra đồng bọn."

"À, anh không ngờ đúng không, đồng bọn của hắn lại là kẻ gây ra vụ nổ trong buổi diễu hành của công dân! Hơn nữa, hơn nữa có người nói liên quan đến một phe phái quân đội. Để đề phòng hắn chạy ra khỏi thành phố, hiện giờ muốn ra ngoài cũng phải bị kiểm tra rồi."

"Vậy à… Là kiểm tra người, chứ không phải kiểm tra hàng cấm?" Thương Kiến Diệu hỏi như xác nhận.

Giả Địch gật đầu một cái:

"Đúng vậy, nhưng nếu thuận tiện tra ra, thì không bắt cũng không được."

"Nếu như các anh muốn ra khỏi thành phố, thì phải đợi thêm hai hôm nữa, hiện tại tôi cũng không có cách nào, rất nghiêm ngặt, bên trên có sỹ quan tới trông coi."

Lúc nói chuyện hắn ta xoay người chỉ về một chiếc xe thiết giáp ở bên khác.

Cách đó không xa có một chiếc xe chỉ huy chống đạn màu xám đậm, bên trên có một thiếu tá đang ngồi.

Thiếu tá nọ mặc quân phục màu xám, tóc ngắn và đôi mắt đều là màu nâu đỏ, cả người vạm vỡ, khí chất lạnh lùng, chính là Ducasse mà "Tổ điều tra cũ" quen biết.

Trên mặt Thương Kiến Diệu lập tức hiện ra nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận