Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 774: Xương cá

Thương Kiến Diệu "thích nói đùa, luôn cởi mở" kia không hề khách sáo, giơ tay phải lên vẫy một cái:

"Này, hai người bạn của anh đâu?"

Đối phương là người Đất Xám, anh cố ý đổi ngôn ngữ.

Người đàn ông có nốt ruồi đen ở đuôi mắt phải hơi nghiêng người, nhìn về phía tên kia, thuận miệng lẩm bẩm:

"Còn đang trong phòng ăn, ợ..."

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn chợt nhìn thẳng:

"Là thằng nhóc cậu!"

"Cậu coi tôi là lão già ngốc nghếch, hôm qua mới bị cậu trêu đùa, hôm nay đã quên mất cậu rồi sao?"

Lúc nói chuyện, người đàn ông này đi về phía trước, giơ nắm tay lên.

Thương Kiến Diệu không giận, ngược lại còn vui, từ trên cao nhìn xuống, quan sát đối phương.

Cùng lúc đó anh còn co cánh tay bên phải lại, để phần áo chỗ cánh tay phồng lên.

So với lúc vừa tốt nghiệp đại học còn tương đối gầy gò, cơ bắp còn chưa quá nhiều, sau khi gia nhập "Tổ điều tra cũ" đến nay, Thương Kiến Diệu được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, hiện giờ anh không những nặng hơn nhiều, mà sức lực cũng tăng lên không ít.

Nhìn chiều cao đối phương, lại nhìn cơ bắp rõ mồn một dưới lớp quần áo, người đàn ông có nốt ruồi đen ở đuôi mắt phải lặng lẽ rút tay về, vừa làu bàu "không thèm so đo với cậu", vừa nhấc chân đi về phía bên kia.

Hiện giờ hắn chỉ có một mình, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Hơn nữa với khoảng cách thế này, cho dù hắn muốn rút súng, có lẽ cũng không nhanh bằng quả đấm của đối phương.

Sau khi nhìn theo người đàn ông này đi xa, Thương Kiến Diệu rượu giơ tay lên vuốt cằm:

"Thời gian quả thực không ngừng lại, nhưng tốc độ trôi không giống với hiện thực."

Đã mấy ngày liền anh không tới chỗ này, mà ở đây mới chỉ qua một đêm.

Mà sau khi trời sáng, tình trạng hỗn loạn và điên cuồng của đại đa số người ở đây dường như cũng biến mất.

Sau khi rút ra điểm mấu chốt, Thương Kiến Diệu sờ bụng, tự nói một câu: "Nhà hàng?"

Anh đi về phía mà người đàn ông có nốt ruồi đen bên mắt phải vừa đi ra, tiện thể quan sát căn phòng hai bên.

Sau khi đến tận cùng của hành lang, anh thấy nơi đó có một phòng ăn tiệc đứng, trong số những người đêm qua từng đuổi theo anh, chặn đường anh có khá nhiều người đang cần đĩa, ăn uống với khí thế ngất trời.

Thương Kiến Diệu đi thẳng vào, không ai kiểm tra xem anh có đủ tư cách không.

"Ừm, người ở trên thuyền chắc chắn đều đã mua "vé", hoặc là nhân viên làm việc..." Thương Kiến Diệu cầm chiếc đĩa lớn nhất lên, chăm chú kiểm tra xem có những món ăn gì.

Món chính là hai loại cháo yến mạch và gạo, nước nhiều nhân ít.

Ngoại trừ chúng, còn có khoai tây luộc, rau dưa, khoai nướng.

Đồ ăn tổng cộng có năm món, theo thứ tự là khoai sọ nướng, rau dại xào, cá nướng, không biết là thịt gì nướng, và ca khúc chiên.

Lượng của năm món ăn này rất đầy đủ, nhưng bên trong có hai loại cá, làm người ta không khỏi cảm thấy như đang ăn hải sản bên bờ biển, hơn nữa bất kể là nướng hay là chiên, đều thiếu gia vị rõ ràng, có vẻ rất thô sơ.

"Đã không có nhiều gia vị, vì sao không chọn cách hấp cá đơn giản nhất? Chẳng lẽ số cá này đều bị ô nhiễm, mùi vị khá kỳ cục, cần phải dùng cách nấu nướng nặng hơn để át đi?" Thương Kiến Diệu nhìn món cá nướng và cá khúc chiên không còn ra hình dạng, vuốt cằm nói.

"Có ăn đã không tệ rồi, còn để ý chuyện này làm gì?" Một hành khách du thuyền bên cạnh đáp trả anh một câu.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu thành khẩn nhận sai.

Sau đó, anh múc một miếng cá nướng lớn và hai khúc cá chiên, đặt vào đĩa của mình.

Trong "Sinh vật Bàn Cổ", cơ hội được ăn cá không có nhiều, Thương Kiến Diệu muốn thưởng thức nhiều thêm một chút.

Anh lại lấy khá nhiều rau dại, khoai lang, khoai sọ, khoai tây, còn cầm bát múc thêm một bát cháo yến mạch.

Cầm theo "bữa khuya" đầy ắp, anh tìm chỗ ngồi xuống, uống nước ừng ực.

Đầu tiên anh nếm thử miếng cá chiên, ăn một lúc, trên mặt anh đột nhiên hiện ra vẻ kỳ quặc.

"Khụ, khụ, khạc khạc..." Dường như trong cổ họng anh có thêm thứ gì đó, không làm sao lấy ra được.

Anh bị hóc xương cá!

Cuối cùng, Thương Kiến Diệu không thể nào nhịn được nữa, lựa chọn quay trở về hiện thực.

Bóng dáng của anh theo đó biến mất khỏi đại sảnh tiệc đứng của du thuyền.

Trong bóng tối, Thương Kiến Diệu mở mắt ra, ngồi phắt dậy, cúi người xuống, liên tục ho khan mấy tiếng.

"Làm sao vậy?" Tương Bạch Miên quan tâm hỏi han.

Cô tiện tay mở đèn bàn lên.

Thương Kiến Diệu dần trở lại bình thường, trả lời với vẻ cảm thấy may mắn:

"Suýt chút nữa thì chết rồi!"

"Không phải đã bảo anh hôm nay đừng thử làm gì, chỉ xác nhận trạng thái của du thuyền thôi sao?" Tương Bạch Miên không nhịn được nói thêm một câu: "Xảy ra chuyện gì?"

Thương Kiến Diệu lại hắng giọng, một lần nữa xác nhận trong cổ không có thứ gì dư thừa.

Sau đó anh nói như thật:

"Tôi ăn cá bị hóc xương!"

Tương Bạch Miên bất giác giơ tay lên, muốn xác nhận xem ốc tai của mình còn không.

Vừa rồi lúc cô hỏi, đã dự đoán ra rất nhiều cảnh tượng kỳ quặc, nhưng vẫn là đánh giá cao bản thân, đánh giá thấp Thương Kiến Diệu.

Bị hóc xương là thao tác gì?

Đây không phải là đang thăm dò bóng ma tâm lý của người khác sao?

Lẽ nào chủ nhân căn phòng cũng từng bị hóc xương?

"Chi tiết chút." Tương Bạch Miên không tự hỏi nữa, trực tiếp để Thương Kiến Diệu tự mình kể lại xem là chuyện gì.

Thương Kiến Diệu mang theo tinh thần phấn chấn, kể lại chuyện đồ ăn trong đại sảnh tiệc đứng của du thuyền.

Tiếp đó, anh mới nói bản thân nhận thấy tất cả hiện tượng bất thường trên du thuyền đều đã biến mất, mọi người trở về dáng vẻ vốn có.

"Cho nên, anh bắt đầu ăn ở ngay trong phòng?" Tương Bạch Miên cảm thấy đây là chuyện mà Thương Kiến Diệu có thể làm ra.

Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp lại:

"Cô bảo tôi xác nhận tình hình trên du thuyền, tôi đương nhiên muốn so sánh tiêu chuẩn đầu bếp của họ."

Tương Bạch Miên yếu ớt hỏi:

"Trình độ thế nào?"

"Tạm được, trong tình huống nguyên liệu nấu ăn không ổn, thiếu thốn gia vị, mà làm được đến mức độ đó coi như cũng không tệ, chỉ là họ chọn loại cá có nhiều xương." Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Tương Bạch Miên từ đó xác nhận một điểm: Tên này thật sự đi thưởng thức đồ ăn.

Cô suy nghĩ một chút, đưa đề tài về quỹ đạo:

"Mỗi lần tiến vào, trạng thái đều không giống lúc trước, khoảng cách giữa bình thường và hỗn loạn?"

"Có khả năng." Thương Kiến Diệu nói với vẻ hăng hái muốn thử: Tôi đợi lát nữa lại tiến vào xem tiếp."

"Đừng!" Tương Bạch Miên sợ tên này lại chọc ra chuyện gì: "Đợi thăm dò xong công ty thực phẩm Số 2, trên đường quay trở về thành phố Ban Sơ, để cho anh tha hồ thử."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên ngồi dậy, nói như có điều suy nghĩ:

"Mỗi lần anh tiến vào du thuyền, thế gian đều đang trôi về phía trước, hơn nữa còn khá nhảy cóc, ban ngày buổi tối, ban ngày buổi tối, cứ thế quay vòng."

"Nếu như anh cứ ra ra vào vào, để thời gian không ngừng nhảy cóc về phía trước, đến ngày chủ nhân thoát khỏi du thuyền, sau đó sẽ xảy ra điều gì? Trở về lúc ban đầu, hay còn có bí mật khác, hoặc là trực tiếp "qua cửa"?"

Thương Kiến Diệu vỗ tay bôm bốp: "Suy nghĩ này của cô rất có phong thái của tôi."

Tôi không cảm thấy đây là một lời khen... Tương Bạch Miên bất lực châm chọc.

"Dù sao đến lúc đó rồi thử, ngủ đi, ngủ đi." Cô giục Thương Kiến Diệu, cũng tắt đèn bàn đi.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" lựa chọn nghe theo mệnh lệnh.

Sáng hôm sau, "Tổ điều tra cũ" ra khỏi "Chiếc thuyền Noah ngầm" theo lối vào Thiết Sơn, lên chiếc xe jeep đã ngụy trang của mình.

"Xuất phát!" Lần này đến phiên Thương Kiến Diệu lái xe, anh rất phấn khởi.

Từ nơi này đến khu phế tích thành phố Thiết Sơn, đường hầm qua núi và cầu lớn qua cao tốc từ thời thế giới cũ đều có thể chạy thẳng, có điều ở giữa có rất nhiều đoạn đường bị chặn lại, còn có quái núi thích ném những tảng đá to từ trên cao xuống, bây giờ các thợ săn di tích thường lựa chọn vòng qua các quả núi lớn.

Lần này, Thương Kiến Diệu và người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" của "Quân cứu thế" kia rất ăn ý, mấy hôm trước đã mời các quái núi đến "hỗ trợ" khai thông những con đường bị chặn, để nhóm người mình chỉ mất mấy tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.

Đám người "Quân cứu thế" kia thông qua bà Teresa liên lạc được với người của "Công nghiệp liên hợp", nhân lúc đối phương còn một tuần nữa mới đến, đã xuất phát đến khu phế tích thành phố Thiết Sơn, định dùng ba bốn ngày để tra xét một lượt.

"Lái xe cẩn thận một chút, nếu lao xuống dốc núi, lão Gnawa sẽ không chịu nổi." Tương Bạch Miên nhắc nhở một câu

"Hay là để tôi lái." Bạch Thần chủ động đề nghị.

Tương Bạch Miên lắc đầu:

"Để tên này tiêu hao chút sức lực."

"Hiện giờ tôi bắt đầu nhung nhớ trạng thái bị thương, uể oải không phấn chấn của anh ta lúc trước rồi."

Thương Kiến Diệu không đáp lại, vừa khởi động ô tô, vừa mở chiếc loa nhỏ.

"Anh gánh đồ, tôi cưỡi ngựa."

"Nghênh đón bình minh, đưa tiễn hoàng hôn..."

Trong tiếng hát hào sảng phóng khoáng, chiếc xe lái về một bên khác của dãy núi.

Tầng ngầm đầu tiên, giáo đường Cảnh Giác.

Zug lấy danh nghĩa đến thăm bạn cũ, đưa ra lời đề nghị gặp Bạch Thần với ủy ban quản lý "Chiếc thuyền Noah ngầm".

Thực ra hắn ta muốn tới truyền giáo.

Hắn ta thấy sau khi trải qua ánh nhìn của Chấp tuế tối hôm qua, người ở chỗ này còn ai không tin "U Cô" nữa?

Mà tín ngưỡng "U Cô" có ba sự lựa chọn, đương nhiên hắn ta không hy vọng tiểu đội có thực lực phi phàm này sẽ gia nhập vào hai giáo phái khác.

"Đám người hội trưởng Tiết đã đi rồi." Ullrich không nói ra đích đến của đám người Tương Bạch Miên.

"Đi rồi?" Zug rất kinh ngạc.

Sau khi nhìn thấy điều thần kỳ như vậy họ lại cứ thế rời đi?

Đây là người bình thường sao?

"Đúng vậy." Ullrich không nhiều lời.

Zug còn muốn hỏi nữa, đã bị đại giáo chủ Dello dùng ánh mắt ngăn cản.

Quay trở lại đại sảnh giáo đường Cảnh Giác, Zug đang định lên tiếng, Dello đã cảm khái hai câu:

"Không phải họ bị dọa sợ nên chạy."

"Nhìn từ biểu hiện tối qua của họ, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy điều thần kỳ."

"Việc này..." Zug không biết nên nói câu gì tiếp theo.

Một đường thuận lợi, thỉnh thoảng lại nghỉ ngơi, khoảng hai giờ chiều, xe của "Tổ điều tra cũ" đã đến khu gần khu phế tích thành phố Thiết Sơn.

Bởi vì địa thế, họ từ trên cao có thể nhìn thấy toàn cảnh khu di tích này.

Không giống khu phế tích chợ Đá Đỏ, kiến trúc ở nơi này đã bị những người thuộc thời đại hỗn loạn và đầu Lịch Mới càn quét, giữa họ còn xảy ra tranh chấp và chiến đấu, phần lớn đều đã sụp đổ, chỉ còn một số ít ngoan cường đứng vững.

Dưới ánh mặt trời, chúng giống như những cột mốc đường trong nghĩa trang tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận