Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 561: Giỏi dùng vật ngoài thân mới là người quân tử

Không đợi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đáp lại, Nghiêm Diểu đã tự mình cảm khái:

"Anh ta là một người không hoàn chỉnh, làm sao dễ tìm trái tim thích hợp được? Cho dù là con người bình thường, việc này cũng phải xem vận may nữa là! Chỗ tôi có nhiều khách hàng đợi hai ba năm cũng chưa có cơ quan thích hợp, lâu hơn nữa cũng không có, không đợi được thì cơ bản có nghĩa là chết, hoặc là dùng cách khác."

"Các cô tìm anh ta làm gì? Anh ta nợ các cô rất nhiều tiền? Đã từng hãm hại các cô? Tôi thấy anh ta cũng không giống nhân vật có bối cảnh gì, tuy trông có vẻ hung dữ, nhưng tính tình rất ôn hòa..."

Không cần phải nói nhiều như thế... Long Duyệt Hồng dần có cảm giác một bầy muỗi đang vo ve bên tai.

Bạch Thần lại gật đầu nói:

"Anh biết chỗ ở của anh ta không?"

Nghiêm Diểu mỉm cười:

"Tôi cũng muốn biết, nhưng anh ta không muốn nói."

"Người đến chợ đen đều rõ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận thực sự và địa chỉ của mình ở nơi này, các anh không bao giờ tưởng tượng ra được đường Antana rốt cuộc đang có bao nhiêu người xấu ẩn náu, có lẽ chỉ là một con cho ngồi xổm bên đường đi bậy, cũng đã từng theo đuôi một tên xui xẻo nào đó, làm hắn ngã xuống đất, lặng lẽ kéo vào trong hẻm nhỏ, trở thành thức ăn mà cắn xé đến chết."

Lần này, Long Duyệt Hồng không chê Nghiêm Diểu lắm mồm nữa, vì cũng coi như thú vị.

Trên Đất Xám có rất nhiều sinh vật biến dị, một con chó cũng có khả năng vô cùng nguy hiểm.

Mà ở khu Thanh Cảm Lãm, động vật lang thang chính là nguyên liệu nấu ăn trong mắt các cư dân, một con chó không có chút bản lĩnh thật sự là không sống nổi.

Bạch Thần lại hỏi:

"Có thể mua lại tư liệu loại hình phù hợp với anh ta không?"

Nghiêm Diểu thu lại vẻ cười hì hì, nghiêm túc nói:

"Cô không giống người lần đầu tiên tới đường Antana, hẳn cũng từng nghe nói đến tôi, không lẽ không biết tôi có thể trở thành tay buôn cơ quan cơ thể người nổi tiếng ở thành phố Ban Sơ là dựa vào kín miệng và giữ chữ tín sao?"

Nói đến đây, hắn lại cười nói:

"Cho dù tôi muốn gài bẫy các cô, cũng sẽ gài bẫy một cách rõ ràng, khiến các cô phải cam tâm tình nguyện."

Bạch Thần kết thúc đề tài này, chuyển sang hỏi thành phố Ban Sơ còn có những tay buôn cơ quan cơ thể người không chính quy nào.

Ra khỏi chợ đen, Long Duyệt Hồng thở dài:

"Mệnh lão Hàn thật khổ."

Từ những từ ngữ then chốt mà Nghiêm Diểu nói ra như "người không hoàn chỉnh", "trái tim", hắn có thể xác nhận đối phương thực sự đã từng gặp Hàn Vọng Hoạch.

Mà ở nơi giao dịch nội tạng phát triển nhất, Hàn Vọng Hoạch cũng không có loại phù hợp, chỉ có thể tìm con đường khác.

"Còn có chúng ta, còn có trái tim máy." Bạch Thần bình tĩnh nói một câu.

Tên buôn nô lệ Vưu Kim từng bắt cô kia còn từng cấy ghép một trái tim nhân tạo loại hình máy móc.

Tuy rằng kỹ thuật này dường như còn khá nhiều vấn đề, gặp đủ loại di chứng, nhưng dùng để duy trì mạng sống, thậm chí nhận được sức mạnh vượt qua người bình thường, là hoàn toàn đủ.

Không phải nói nó quá đắt, lại bị kiểm soát sao? Ngay cả thủ lĩnh đội bắt nô lệ Vưu Kim cũng chỉ có thể tìm một công xưởng rẻ, cấy ghép sản phẩm không chính quy? Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu, nhưng không nói ra miệng.

Tuy nhìn Bạch Thần có vẻ như đã thoát khỏi chuyện cũ, nhưng hắn vẫn cảm thấy nên cố gắng bớt nói đến cái tên Vưu Kim.

Hắn tìm lời hỏi:

"Tay buôn nội tạng kia chắc là không nói dối, cô cảm thấy thế nào?"

Bạch Thần nhìn hắn:

"Chỉ có thể xác định Hàn Vọng Hoạch đã đến tìm hắn, nói đến chuyện ghép tim, nhưng chuyện khác tôi không rõ thật giả lắm."

"Nhưng tôi có chú ý đến một điểm, lúc hắn quan sát chúng ta hoặc muốn che giấu gì đó thì sẽ nói đặc biệt nhiều."

"Nói chung, chúng ta vẫn quan sát hắn, đồng thời chú ý đến các tay buôn cơ quan cơ thể người khác."

"Được." Long Duyệt Hồng rất có tính chủ động trong việc tìm Hàn Vọng Hoạch.

Trong chợ đêm, khu vực thuộc về Nghiêm Diểu.

Tay buôn nội tạng người quay người lại, đi vào căn phòng phía sau, khẽ gõ cửa.

"Có thể ra rồi." Hắn vừa cười vừa nói.

Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao gầy bước ra.

Anh ta để đầu đinh, tròng trắng mắt hơi vàng, lông mi lộn xộn, trên mặt có hai vết sẹo một dọc một ngang, nhìn rất hung dữ, chính là Hàn Vọng Hoạch mà "Tổ điều tra cũ" đang tìm kiếm.

Trông về phía con đường dẫn tới lối ra chợ đen, Hàn Vọng Hoạch đeo súng trường khẽ thở hắt ra.

"Kẻ thù?" Nghiêm Diểu mỉm cười hỏi.

Hàn Vọng Hoạch lắc đầu:

"Bạn bè quen biết lúc trước."

"Sao không gặp họ?" Nghiêm Diểu hiếu kỳ hỏi.

Hàn Vọng Hoạch trả lời ngắn gọn:

"Anh không cần biết."

Nghiêm Diểu "ha" một tiếng:

"Nếu không phải tôi tốt bụng, cho anh trốn trong phòng, anh đã bị họ phát hiện rồi. Việc này có gì không tiện nói? Không ngoài mấy lý do không muốn liên lụy đến bạn, không muốn dùng dáng vẻ hiện giờ để gặp bạn bè, mọi người chỉ làm bạn ở bề ngoài..."

Hàn Vọng Hoạch im lặng không trả lời, đợi đến khi Nghiêm Diểu lan man xong.

Nghiêm Diểu không vướng bận chuyện này, lại nói:

"Sao hôm nay anh đã tới rồi?"

"Đâu ra loại hình phù hợp nhanh như vậy? Anh mở máy móc cũng cần tốn chút thời gian! Một ngày đã có báo cáo loại hình phù hợp, anh dám tin à? Anh làm cấy ghép tim đấy, nếu xảy ra chút vấn đề, ngay cả bàn mổ anh cũng không xuống được. À đúng rồi, đến lúc đó anh phải ứng trước phí môi giới cho tôi, tôi không muốn đòi tiền người chết đâu..."

Lảm nhảm một hồi, Nghiêm Diểu đột nhiên nở nụ cười:

"Nhưng lần này hi vọng rất lớn đấy, vừa vặn có một người tình nguyện bán tim, tình huống rất giống anh, chưa biết chừng có thể thích hợp."

"Sao lại nói là rất giống?" Trong giọng Hàn Vọng Hoạch mang theo chút chờ mong.

Nghiêm Diểu cười nói:

"Cô ấy, đúng vậy, là một người phụ nữ, vốn là người bình thường, sau đó bị nhiễm xạ ở vùng đất bỏ hoang khu bờ bắc, xuất hiện sự biến dị nhất định, mà chủ yếu là ở tim."

"Cô ấy cũng mắc loại bệnh nào đó vì nguyên nhân này, kéo dài đến giờ gần như ngang với bệnh nan y."

"Yên tâm, tim cô ấy không có vấn đề gì, có thể cấy ghép, nhưng cô ấy có một yêu cầu, cũng là lý do mà cô ấy tình nguyện bán tim."

Hàn Vọng Hoạch im lặng nghe xong, lên tiếng hỏi:

"Yêu cầu gì?"

"Hiện giờ còn chưa nói được, đợi kiểm tra độ thích hợp, hai người gặp mặt trò chuyện đi. Tôi chỉ nhắc nhở anh, độ khó hơi cao." Nghiêm Diểu nhanh chóng bỏ qua đề tài này.

Hắn nhìn về phía lối ra của chợ đen:

"Thực sự không gặp gỡ mấy người bạn kia? Tôi thấy dáng vẻ của họ chắc sống cũng không tệ lắm, cũng có chút thực lực, sau này kiểu gì cũng có thể giúp đỡ được chút ít."

Hàn Vọng Hoạch im lặng một lát rồi chậm rãi lắc đầu:

"Không cần."

Khu Thanh Cảm Lãm, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cầm tư liệu về tình hình dịch "Bệnh vô tâm" lần này, đến lần lượt từng nhà thăm hỏi.

Sau khi dùng cách cắt điện để ép Tiểu Xung ra trong phạm vi không thể thu nhỏ được nữa, họ lại quay về quy đạo ban đầu, hi vọng có thể tìm được đầu mối từ các ca "Bệnh vô tâm" lần này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đợt bùng phát "Bệnh vô tâm" này có liên quan đến Tiểu Xung, nhưng cũng chưa chắc đã là thật.

"Ôi..." Tương Bạch Miên cúi đầu liếc nhìn tư liệu trong tay: "Đã đi một lượt rồi, tôi cảm thấy chúng ta còn chuyên nghiệp hơn quản lý trị an của mấy con đường này, nhưng không ai phát lương cho chúng ta."

Thương Kiến Diệu giơ tay sờ cằm, học giọng điệu Tương Bạch Miên thường dùng:

"Phải đổi cách nghĩ khác."

"Đổi thế nào?" Tương Bạch Miên lầm bầm một tiếng: "Chúng ta đã điều tra theo các phương hướng nên điều tra rồi."

"Cho nên phải tách rời khỏi quy luật bình thường, thay đổi mục tiêu..." Thương Kiến Diệu nói một câu thừa thãi vô cùng chính xác, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.

Tương Bạch Miên ngẩn ra:

"Thay đổi mục tiêu?"

"Cũng phải... Tiểu Xung không phải một mình, không, cậu ta chỉ có một mình, nhưng cậu ta còn có hai con thú cưng Ngựa ác mộng, Mèo an giấc."

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, nói như có điều suy nghĩ:

"Tạm thời chúng ta không đi tìm Tiểu Xung vội, tìm Ngựa ác mộng và Mèo an giấc?"

Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Tiếp đó anh cười nói:

"Ngựa ác mộng và mèo ma không phải ngày nào cũng ở trong nhà, trông chúng có vẻ thích ra ngoài đi dạo."

"Với cả, chúng là động vật, mà làm thế nào để dụ động vật, con người chúng ta có khá nhiều cách." Trên mặt Tương Bạch Miên dần có ánh sáng.

Thương Kiến Diệu cũng phấn khởi:

"Đúng vậy, chỉ cần bắt được Kiều Sơ, là có thể dùng hắn dụ Ngựa ác mộng tới!"

"..." Khóe miệng Tương Bạch Miên khẽ giật giật: "Đầu tiên, anh phải tìm được Kiều Sơ đã."

Hai người chú ý đến số ít người qua đường, kiểm soát âm lượng, thảo luận làm thế nào dụ được một con ngựa và một con mèo trong rừng ra.

Lúc nói chuyện, họ đã quay về đường Ra-be, nhìn thấy khách sạn Ugo.

Tương Bạch Miên chợt có linh cảm, mỉm cười:

"Tôi lại quên mất còn có một người có thể giúp đỡ."

"Tôi còn chưa kết bạn với ông chủ Ugo đâu..." Thương Kiến Diệu nghi hoặc nói.

Tương Bạch Miên để lộ ra nụ cười mang thương hiệu của cô:

"Không cần "kết bạn", chúng ta dùng lợi để dụ."

"Anh còn nhớ ông chủ Ugo có năng lực gì không? Ảnh hưởng đến giấc mơ!"

"Ý cô là, phải chăng ông ta hứng thú với Ngựa ác mộng?"

"Mà sau lưng ông ta dường như còn có một tổ chức giáo phái bí ẩn, nhân thủ cũng không ít, vừa vặn có thể "hỗ trợ" tìm người..."

Thấy ánh mắt Thương Kiến Diệu nhìn mình có chút kỳ lạ, Tương Bạch Miên bất giác bổ sung:

"Không phải là lợi dụng, mà là giỏi dùng vật ngoài thân mới là người quân tử!"

Thương Kiến Diệu như hiểu ra:

"Thì ra ông chủ là vật ngoài thân."

Là công cụ.

"..." Tương Bạch Miên nhất thời không thể phản bác.

Cũng may, Thương Kiến Diệu không tiếp tục đề tài này, cảm khái:

"Đây gọi là cùng dấu hút nhau."

"Cái quỷ gì?" Tương Bạch Miên cười mắng một tiếng, lẩm bẩm: "Người thức tỉnh và sinh vật biến dị cùng lĩnh vực có lẽ sẽ thu hút lẫn nhau..."

Nói đến dây, cô "ừm" một tiếng rồi nói:

"Nhưng chúng ta phải nhắc nhở ông ta Tiểu Xung nguy hiểm đến mức nào. Mượn dùng lực lượng của người khác không thể khiến người ta rơi vào trong hố được."

"Đây là bạn, là bạn đó..." Thương Kiến Diệu suýt thì cất giọng hát, cũng may Tương Bạch Miên kịp thời ngăn lại.

Hai người nhanh chóng đi vào khách sạn, thấy Ugo mặc quần áo đơn giản đang ngồi trước sân khấu, tính toán sổ sách gần đây.

"Ông chủ, ông có từng nhìn thấy sinh vật này không?"

Tương Bạch Miên miêu tả lại ngoại hình đặc thù của Ngựa ác mộng.

Ugo nhìn cô như nhìn một kẻ ngu:

"Lúc trước không phải đã hỏi rồi sao?"

"Không có."

Tương Bạch Miên nhân cơ hội cười nói:

"Ha ha, lần trước miêu tả quá đơn giản, không đủ chi tiết, nên muốn hỏi lại lần nữa, tránh để bỏ sót."

"Sinh vật biến dị này có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của loài người, khiến mục tiêu im hơi lặng tiếng chết đi..."

Ánh mắt nhìn Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu của Ugo chợt đọng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận