Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 714: Hành lang tâm linh

Số nhà 11, khu C, tầng 495.

Lúc Long Duyệt Hồng về đến nhà, cơm tối vừa kết thúc chưa lâu, hai anh em Long Tri Cố và Long Ái Hồng đang thu dọn bàn ăn, rửa bát đĩa trước sự giám sát của mẹ Cố Hồng.

Bố chúng - Long Đại Dũng đương nhiên cũng không nhàn rỗi, quét dọn phòng một cách vô cùng thành thục.

Long Duyệt Hồng đi qua cánh cửa mở một nửa, nhìn thấy tất cả, do dự vài giây rồi cất bước vào.

"Bố, mẹ, con về rồi." Hắn bất giác muốn dùng tay phải vò đầu, lại nhìn thấy những ngón tay bằng kim loại màu thép đen.

Long Duyệt Hồng ngẩn ra một giây, để che giấu tâm trạng phức tạp, lấy ra một cái lược inox, nghiêm túc chải chuốt lại mái tóc dày bù xù.

Nghe thấy giọng hắn, Cố Hồng chợt xoay người lại, nhìn ra cửa.

"Con cũng tính về rồi, lần này đi mấy tháng liền!" Người phụ nữ trung niên này vừa mừng vừa sợ, kích động nói thao thao.

Giây tiếp theo, câu tiếp theo kẹt lại trong miệng bà, bởi vì bà nhìn thấy bàn tay và cổ tay trên người Long Duyệt Hồng rõ ràng không giống với bình thường.

Nó không còn cảm giác da thịt, mà hiện lên ánh sáng lạnh của kim loại.

"Đây là..." Cố Hồng ngập ngừng hỏi.

Thái độ của bà cũng ảnh hưởng đến ba người Long Đại Dũng, Long Tri Cố, Long Ái Hồng, khiến vẻ mặt mừng rỡ của họ mang theo chút nghi hoặc.

Long Duyệt Hồng mỉm cười, vung vẩy cánh tay phải, động đậy năm đầu ngón tay nói:

"Nhiệm vụ lần này tương đối nguy hiểm, bọn con vừa vặn kiếm được một cánh tay người máy, cho nên, con xin tổ trưởng cấy ghép, tăng cao thực lực của mình, không phải con dựa vào nó để an toàn trở về sao?"

"Ha ha, loại sản phẩm máy móc này chính là đam mê của đàn ông, tình nhân trong mộng của chiến sĩ, có rất ít người nhịn được, nếu không phải tôi quả quyết xin, nắm lấy cơ hội, thì chắc chắn để Thương Kiến Diệu được hời rồi!"

Hắn chậm rãi nói, nói một đống.

Đối với những câu sau của hắn, Long Đại Dũng lại không có cảm giác gì, Long Tri Cố có chút tán đồng.

"Đúng vậy, trông rất ngầu!"

Ha, thằng nhóc này thời gian này xem không ít tư liệu giải trí của thế giới cũ, còn biết cả từ "ngầu" này... Là anh cả, phản ứng đầu tiên của Long Duyệt Hồng là phải dạy dỗ thật tốt em trai.

Đương nhiên, hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp, Long Duyệt Hồng kìm lại tâm tư này, để tăng sức thuyết phục, còn mỉm cười bổ sung:

"Không chỉ trông ngầu, mà dùng còn ngầu hơn!"

Long Tri Cố tò mò gặng hỏi:

"Có những tác dụng nào?"

Long Duyệt Hồng cân nhắc rồi nói:

"Đây là thứ có cấp bậc bảo mật, cụ thể không thể nói cho mọi người, chỉ có thể biểu diễn một vài công năng đơn giản."

"Ví dụ như, ví dụ như..."

Bởi vì chột dạ, nhất thời hắn không nhớ ra nổi loại nào thích hợp để biểu diễn cho người nhà, đành thay đổi hình thái ngón tay theo bản năng, thốt ra:

"Có thể mở đồ hộp!"

Vừa dứt lời, da mặt Long Duyệt Hồng suýt thì co rúm lại: Mẹ kiếp, chắc chắn là do thằng cha Thương Kiến Diệu bình thường hay lải nhải cánh tay người máy có thể mở đồ hộp, khiến mình sắp hình thành phản xạ có điều kiện rồi!

"Quả thực rất ngầu..." Long Tri Cố không biết trong lòng anh trai đang rối rắm phức tạp, vô cùng hứng thú với việc ngón tay có thể biến hình.

Long Đại Dũng chuyên phụ trách mở đồ hộp trong nhà cũng rất tán thưởng.

Cố Hồng nhíu mày, quan sát Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới vài lần:

"Con như thế này làm sao đi xem mắt?"

"Con gái nhà người ta sẽ cảm thấy rất đáng sợ."

Lúc này đã là cuối thu, bởi vì bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" ra ngoài chưa về, bỏ lỡ phân phối thống nhất đầu năm, vẫn không có đối tượng, sau này phải dựa vào xem mắt.

"Đúng vậy, đúng vậy." Long Ái Hồng học câu cửa miệng của anh trai.

Là một cô gái, cô quả thực cảm thấy cánh tay người máy này là lạ, có chút đáng sợ.

Long Duyệt Hồng lại khá thoải mái về việc này, không còn để ý như trước kia:

"Dù sao cũng không phải là việc quá khẩn cấp, có thể chờ phân phối thống nhất năm sau."

Hắn dừng một chút, do dự thêm một câu:

"Đến lúc đó, có lẽ con đã ra khỏi Ban an toàn, chuyển chức vụ khác, càng thêm ổn định."

Sau lần cải tử hoàn sinh này, Long Duyệt Hồng càng khẳng định bản thân không phải là một người thích mạo hiểm, thích tìm kiếm kích thích, hắn thích cuộc sống yên ổn, không muốn đặt cược sinh mạng vào thứ mờ mịt hư vô, chỉ hi vọng có thể sống ổn định.

Hắn cảm thấy với sự cống hiến lần này của "Tổ điều tra cũ", lại thêm việc mình bị thương nặng mất cánh tay, cho dù chưa đến thời hạn phục vụ, bản thân cũng có thể ra khỏi "Tổ điều tra cũ", không cần ra ngoài làm việc nữa.

Sở dĩ vừa rồi Long Duyệt Hồng không nói khẳng định như vậy, là vì lo lắng cha mẹ sẽ ôm hi vọng quá lớn, mà trong cuộc sống luôn tồn tại đủ chuyện ngoài ý muốn.

Hơn nữa, hắn nhìn ra được, tổ trưởng và Thương Kiến Diệu chắc chắn sẽ tiếp tục, Tiểu Bạch dường như cũng có dự định về phương diện này, còn muốn mạo hiểm làm cải tạo gien.

Là một thành viên trong tập thể, Long Duyệt Hồng cảm thấy nếu chỉ có một mình mình rút lui, sẽ vô cùng xấu hổ, giống như lâm trận bỏ chạy vậy.

Cùng nhau vào sinh ra tử hơn một năm, hắn không thể dứt bỏ tình thâm nghĩa nặng giữa đồng đội với nhau.

Điều này khiến hắn hơi mơ hồ, không dám hứa hẹn với cha mẹ điều gì.

"Ừm." Cố Hồng gật đầu: "Đến lúc đó chưa biết chừng đã lên D6 rồi, rời khỏi Ban an toàn còn có thể thăng cấp, cấp tổ trưởng D7 phối với ai mà không được chứ?"

Bà càng nói càng tự hào, dường như không thèm để ý đến vấn đề cánh tay người máy kia.

Qua vài ngày, phần thưởng được phát xuống, chưa biết chừng sẽ lên cấp D6... Long Duyệt Hồng nghe vậy, thầm lẩm bẩm một câu trong lòng.

Tốc độ thăng chức như vậy, trong nội bộ "Sinh vật Bàn Cổ" có thể nói là ngồi tên lửa.

Đợi Long Đại Dũng, Long Tri Cố, Long Ái Hồng làm xong việc nhà, mấy người ngồi xuống, nghe Long Duyệt Hồng kể về một vài hiểu biết trong nhiệm vụ lần này.

Tuy kết quả thẩm tra bảo mật chưa đưa xuống, rất nhiều chuyện Long Duyệt Hồng không biết có thể nói hay không, nhưng những gì hắn có thể nói cũng khiến cho em trai em gái nghe vô cùng chăm chú, dường như đây là tư liệu giải trí của thế giới cũ hấp dẫn người ta nhất.

Đến khi tắt đèn, mọi người đều vào phòng mình, Cố Hồng và Long Đại Dũng nằm trên giường, hồi lâu không nói tiếng nào, dường như cho rằng đối phương đã ngủ.

Không biết qua bao lâu, Cố Hồng nhìn trần nhà trong bóng tối, yếu ớt nói:

"Nó vẫn giống như trước đây, vừa nói dối là thích dùng một đống thứ để giải thích."

"Đúng vậy..." Long Đại Dũng thở dài thật dài.

Trong "Căn phòng tâm linh".

Thương Kiến Diệu lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt hồi lâu, để bản thân phân tán quay về một người duy nhất.

Anh đứng dậy, đi tới trước cửa phòng màu đỏ thẫm, đưa tay cầm lấy nắm đấm cửa màu đồng thau.

Thương Kiến Diệu không chút do dự, nhẹ nhàng vặn một cái rồi kéo cửa về phía sau.

Hiện ra trong mắt anh là một hành lang sâu thẳm có trải thảm dày màu vàng thẫm, hai bên hành lang là những căn phòng nối tiếp nhau.

Những căn phòng này đều có cánh cửa màu đỏ thẫm, khóa màu đồng thau cũ và biển số nhà màu vàng, liếc mắt nhìn lại, gần như giống nhau như đúc.

Giữa chúng, cứ cách một khoảng lại có một ngọn đèn tường, đèn tường có hình dáng tao nhã, ánh sáng ảm đạm, nhưng không chiếu ra được cuối hành lang là nơi nào.

"Hành lang tâm linh".

Đây là "Hành lang tâm linh".

Thương Kiến Diệu đút một tay vào túi, xoay người nhìn về phía căn phòng mình, phát hiện ba chữ số màu vàng kia theo thứ tự là:

"1", "3", "1".

"131..." Thương Kiến Diệu lắc đầu.

Anh ở trong phòng trực tiếp cụ thể hóa ra ba chữ số mới:

"6", "4", "7".

Sau đó, Thương Kiến Diệu dùng "647" thay thế "131".

Nhưng anh vừa hoàn thành công việc này, chớp mắt một cái, "647" lại biến trở về "131".

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, trực tiếp cụ thể hóa ra một miếng vải đen, che số "131" vốn có lại, tiếp đó dùng bút dạ quang màu vàng kim viết lên tấm vải đen mấy số "196".

Anh lập tức lấy tay đỡ lấy mí mắt, không cho nó chớp.

Giây tiếp theo, số "196" anh viết ra và miếng vải đen được cụ thể hóa ra lặng lẽ biến mất.

"Không thể sửa..." Cuối cùng Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh tiếc nuối.

Anh không loay hoay thứ này nữa, đưa ánh mắt ra xung quanh.

Quét mắt nhìn, anh thấy các căn phòng "538", "205", "912".

"Không có "503" và "102"..." Thương Kiến Diệu chà mặt, tỏ ra thất vọng.

Phòng "503" nghi là thuộc về Giang Tiểu Nguyệt, từng khiến "Người bảo vệ mộng ảo" của giáo phái Thần Long mắc "Bệnh vô tâm", "102" là căn phòng cuối cùng trong "Hành lang tâm linh" mà Diêm Hổ đã tiến vào trước khi ngủ say.

Trong lúc thất vọng, Thương Kiến Diệu đi sang một bên hành lang như tản bộ, dường như muốn tìm tận cùng là nơi nào.

Sau khi đi được bốn năm bước, anh đi tới trước căn phòng có số "1012".

Thương Kiến Diệu do dự vài giây, giơ tay lên, đan chéo nhau đặt trước ngực, cao giọng nói:

"Khoảng cách là bạn của chúng ta!"

Căn phòng bắt đầu bằng "10" xác suất cao là thuộc về "U Cô", phải dùng cảnh giác để đối đãi!

Đi về phía trước một hồi, Thương Kiến Diệu đột nhiên dừng lại, đưa ánh mắt về một căn phòng bên trái.

Ngoài cánh cửa đỏ thẫm có dán biển số nhà "1215".

Mà trong "Hành lang tâm linh", căn phòng bắt đầu bằng "12" hoặc thuộc về lĩnh vực "Trang Sinh", hoặc thuộc về lĩnh vực "Tư Mệnh".

Thương Kiến Diệu nhìn chăm chú một hồi, phân hóa ra chín bản thân, định bỏ phiếu quyết định có nên thăm dò căn phòng này không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận